“Ly hôn đi , tôi không sống nổi cùng với anh nữa rồi”
Mặc dù lời là chính miệng cô nói ra nhưng trong lòng lại như ai đó đang tàn nhẫn cầm lưỡi dao cứa vào , nơi khóe mắt kết lại giọt nước , tưởng chừng viên pha lê rơi ra từ mắt của người thiếu nữ.
Cố Vĩ vừa vắt chiếc vest đen lên sofa hơi khựng lại nhìn cô để chắc chắn rằng mình không nghe nhầm.
Anh ta dùng vẻ mặt không coi ai ra gì để nhắc nhở cô :“Cô nói lại lần nữa”
Mạc Vân Hi nén lại nỗi đau vào trong lòng , cổ họng bỗng dưng nghẹn lại , khó khăn lắm mới có thể lặp lại lời cô vừa nói thêm một lần nữa để chấm dứt cho mọi sự cố gắng của mình suốt thời gian qua.
“Ly hôn đi , tôi sẽ trả lại cuộc sống tốt đẹp cho anh”
Cố Vĩ chẳng những vẻ mặt chẳng có chút gì vui mừng mà hình như còn ẩn chứa sự tức giận , bỗng nhiên anh ta tiến lại gần ép cô vào tường , bàn tay thô bạo tóm lấy cổ cô nhấc lên , đôi mắt anh hằn đỏ hung tợn nói với Vân Hi.
“Cô nghĩ sau tất cả những chuyện mà cô làm , tôi sẽ bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy sao?”
Mạc Vân Hi cảm thấy vô cùng khó thở , mặt cô bắt đầu đỏ lên , khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt , đau đến đôi mắt phải nheo lại rặn từng chữ.
“Đây…không phải là điều mà anh muốn sao. Giải thoát cho nhau đi , tôi mệt mỏi lắm rồi…”
Cô đã buộc mình phải trở thành một người xấu trước mặt mọi người trong suốt thời gian qua để tìm lại kí ức cho người con trai mà anh từng yêu cô say đắm.
Nhưng kết thúc rồi , mọi thứ dường như đã chẳng thể cứu vãn . Tình yêu của anh cũng đã theo kí ức đó biến mất mãi mãi.
Nếu cứ cố chấp tiếp tục , cô sẽ chỉ càng làm cho anh ấy thêm chán ghét.
Hơi thở của Mạc Vân Hi dần trở nên yếu ớt , đôi mắt to long lanh của cô giờ đây chỉ có thể he hé , cô chưa từng thấy anh giận dữ như thế , nếu cứ đà này anh sẽ thật sự giết chết cô mất.
Nhưng đối diện với cục diện như vậy , Cố Vĩ chỉ thấy cô nở một nụ cười yếu ớt . Nhận ra mình đã quá mạnh tay anh mới buông ra , Mạc Vân Hi lưng tựa vào tường thả trượt người ngồi mệt xuống đất cố gắng hít sâu thở mạnh , còn bàn tay người kia không thoát khỏi run rẩy giấu ra đằng sau gấu áo.
Cố Vĩ đứng thẳng người từ trên cao nhìn cô ngồi bệt dưới đất có hơi chật vật , nửa thì vẫn còn đang vô cùng căm hận , nửa lại thấy có chút đau lòng.
Phải , anh đã mong chờ đến ngày này như thế nhưng đến khi toại nguyện lại cảm thấy dường như là có chút không bằng lòng.
Nhưng khi nhìn thấy cô yếu ớt như thế lại làm cho tính khí muốn bắt nạt của anh ta trỗi lên , anh nhìn cô một giây trước còn có chút đau lòng , giây sau liền trở nên tàn nhẫn.
“Cô Mạc , cô nghe cho rõ đây , mọi thứ mới chỉ là khởi đầu thôi , tôi sẽ từ từ hành hạ để cho cô nếm được cảm giác đau khổ”
Dứt lời , Cố Vĩ quay phắt đi , bước nhanh về phía cửa , đến khi tay đã chạm vào nắm cửa thì có tiếng gào của cô gái thét lên từ phía sau.
“Tại sao!! tại sao chứ?! Tôi cố gắng vì tình yêu của mình là sai sao? Tôi mệt rồi anh nghe rõ không…tôi thực sự rất mệt…”
Nói đến đây thì cô thực sự không thể nén nổi nước mắt mà bật khóc , lại nghẹn ngào nói tiếp :“Đây là tất cả những gì mà anh muốn , buông tha cho tôi đi , từ sau này anh sẽ không còn phải nhìn thấy khuôn mặt chán ghét này của tôi nữa”
Cố Vĩ bật cười cất giọng khinh bỉ :“Làm sao đây ? tôi rất muốn nhìn thấy vẻ mặt đau khổ này của cô đấy”
Cửa được mở ra thật mạnh , Cố Vĩ bước ra và chẳng cho Mạc Vân Hi có thêm một cơ hội nào.
Đến bây giờ Mạc Vân Hi vẫn không thể hiểu , anh ta cố chấp giữ cô lại như vậy cuối cùng chỉ đơn giản là muốn trả thù thôi sao?