Chương 3

15.

Thật là một cảnh buồn cười.

Khóe môi dưới khẩu trang nhếch lên một độ cong nhỏ.

Khó xử lại quẫn bách.

Chu Nguyệt Nguyệt mắng xong, muốn kéo khẩu trang của tôi ra, tháo lớp vải che mặt cuối cùng của tôi xuống.

Bát trong tay đập xuống đất, tôi che mặt né tránh động tác của cô ta.

“Mày còn dám trốn? Con khốn!”

“Hôm nay tao sẽ xé nát mặt của mày!"

Không được.

Chỉ có khẩu trang là không được.

Tôi giống như con thú giãy dụa, liều mạng bảo vệ khẩu trang trên mặt.

Tất cả mọi người thờ ơ lạnh nhạt, tôi biết, bọn họ sợ Tống Thời Nghiên và bạn trai Chu Nguyệt Nguyệt ngồi ở đó.

Chu Nguyệt Nguyệt với không tới tôi, thẹn quá hóa giận, trực tiếp vung tay đánh tới.

Một giây sau, có người bắt được tay của cô ta.

16.

Đương nhiên không phải Tống Thời Nghiên.

Tôi rụt đầu, không thấy bàn tay đánh vào mặt, lại mở mắt, một bóng người mặc váy chắn trước mặt tôi.

Tay Chu Nguyệt Nguyệt bị cô gái gắt gao nắm chặt,một tiếng hét vang lên, người chung quanh hít sâu một hơi khí lạnh.

Mặt Chu Nguyệt Nguyệt bị đập mạnh sang một bên.

Tống Thời Nghiên quay đầu lại, ánh mắt dừng ở trên mặt tôi, là ánh mắt khinh thường nhìn rác rưởi, thậm chí không muốn dừng lại quá lâu, liền chuyển tới người trước mặt tôi.

Bạn trai Chu Nguyệt Nguyệt muốn đứng dậy, lại bị anh ta đè lại.

Chu Nguyệt Nguyệt che mặt, ánh mắt độc ác, nhưng không có động tác tiếp theo.

Người chắn ở phía trước tôi quay đầu lại, mái tóc xoăn dài rủ xuống một sợi, môi đỏ sẫm, thần sắc lãnh đạm.

Tôi cắn cắn môi, gọi cô ấy:

"Sênh Sanh.”

Hạ Sênh.

Nữ thần của mọi người.

Cũng là tôi, lúc tiểu học kết giao với cô ấy, trở thành bạn tốt.

17.

Trường chúng tôi chia làm hai khu Nam Bắc, cô ấy và tôi ở hai khu khác nhau, cũng không biết hôm nay sao lại tới chỗ tôi.

Tôi bị cô ấy kéo về phòng ngủ.

Bạn cùng phòng không có ở đây, cô ấy đem tôi đẩy vào nhà vệ sinh, không nói một câu.

Nước canh đã gần khô, dính trên người tôi rất khó chịu, sau giờ trưa nhiệt độ cao, tản ra một mùi khó ngửi.

Tôi mở vòi hoa sen.

Lúc đi ra thấy cô ấy ngồi trên ghế của tôi, dựa vào lưng ghế nhíu mày, mái tóc uốn sóng xõa tung trên vai, cùng màu môi hợp nhau lại càng tăng thêm sức hấp dẫn, xinh đẹp như hoa hồng.

“Bạn trai cậu gửi tin nhắn cho cậu.”

Cô ấy nghe thấy giọng nói của tôi, chỉ chỉ điện thoại di động trên bàn tôi.

“Nếu tớ nhớ không lầm, hắn tên là Tống Thời Nghiên, phải không?”

Tống Thời Nghiên cũng ở khu phía Bắc.

Hai nhân vật phong vân, có lẽ trong hiện thực, hai người bọn họ càng quen thuộc.

Đầu ngón tay cô ấy nhéo nhéo mi tâm, mặt than lạnh như thường ngày.

“Hôm nay anh ta có mặt ở đây không?"

“Chuyện gì xảy ra? Anh ta không phải bạn trai cậu sao?”

Tôi không lên tiếng, cụp mắt nhìn chằm chằm mũi chân.

Giọt nước theo sợi tóc rơi xuống đất, làm thành một mảng nước đọng.

Ánh mắt của cô chuyển hướng đến tôi, trong bình tĩnh mang theo tìm tòi nghiên cứu.

“Sắp không phải rồi. "

Tôi bỗng nhiên mở miệng, ngước mắt nhìn vào cô ấy.

Ánh mắt Hạ Sênh như dao, sắc bén mà lạnh lẽo, giống như bình thường.

Cô ấy lẳng lặng nhìn tôi một hồi, tôi để mặc cho cô ấy quan sát.

Thật lâu sau, cô ấy đứng dậy, ngón tay khẽ véo mặt tôi.

“Có việc thì tìm tớ, đừng tự kìm nén.”

18.

Hạ Sênh cùng tôi ăn cơm tối xong mới trở về Bắc viện, tôi đưa cô ấy đến cửa Nam viện, không quét mã đạp xe, mà chậm rãi đi về phía phòng ngủ.

Không có nhiều người trên đường.

Ánh sáng đèn đường chiếu trên đường nhỏ, còn có bóng muỗi đang bay múa, gió từ rừng cây ven đường xuyên qua, phát ra tiếng sột soạt.

Tâm tình của tôi khó được vui sướиɠ.

Chờ lần sau về ngủ còn hẹn Tống Thời Nghiên chơi game.

Phía sau có tiếng bước chân truyền đến, sột soạt, tựa hồ một mực theo sát cách tôi không xa.

Tôi bước nhanh hơn, thanh âm phía sau cũng nhanh theo.

Ai đang theo dõi tôi?

Đột nhiên quay đầu lại, phía sau lại không có một bóng người, tiếng bước chân chợt biến mất, bóng người trên đường cũng không thấy.

Ảo giác sao?Trong lòng tôi có chút bất an.

Xoay người tiếp tục bước nhanh hơn, lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại cho bạn cùng phòng.

Tay bỗng nhiên đau, bùm một tiếng, điện thoại rơi xuống đất.

Tôi bị đau thu tay lại, cánh tay lập tức lại bị người ta kìm lại, một trái một phải, làm cho người ta giãy dụa không ra.

Giày cao gót màu đen nhọn xinh đẹp giẫm lên điện thoại di động của tôi, dùng sức nghiền nghiền, âm thanh thủy tinh vỡ vụn nổ tung trên con đường nhỏ yên tĩnh.

Trái tim cũng theo đó nứt ra.

Cái điện thoại đó là tôi tự kiếm tiền mua được.

Dùng ba bốn năm, đã không còn quá linh hoạt, vốn chỉ là bộ nhớ của nó lớn.

Nhiều năm như vậy, lưu lại không ít thứ, điện thoại di động có đôi khi kẹt nửa ngày, pin cũng hỏng.

Chỉ là sửa, liền sửa hai ba lần.

Nhưng nó lưu giữ quá nhiều kỉ niệm, tôi ngược lại không muốn vứt bỏ.

Nó ghi lại, hồi ức gần ba năm của tôi và Tống Thời Nghiên.

Anh mang theo tiếng khóc nức nở thổ lộ, khàn khàn hát cho tôi nghe, nửa đêm dỗ tôi ngủ cố ý thả lỏng thanh âm, còn có từng chút từng chút, dấu vết cuộc sống anh chia sẻ với tôi.

Đôi khi chỉ cần nhìn một chút là có thể vui vẻ cả ngày.

Nửa bên mặt còn sưng đỏ chưa tan, che khuyết điểm và phấn nền chỉ có thể che được một phần, có vẻ Chu Nguyệt Nguyệt có chút buồn cười.

Tôi chỉ quét mắt nhìn cô ta một cái, liền cụp mắt xuống, gắt gao nhìn chằm chằm điện thoại di động bị cô ta giẫm dưới chân.

“Con khố.n.”

Cô ta đi về phía tôi, giày cao gót theo sát trên mặt đất vang lên tiếng lộp bộp, thanh thúy dễ nghe.

“Hôm nay mày tiêu rồi, hiện tại Hạ Sênh không ở bên cạnh mày, ai sẽ tới che chở cho mày đây?”

Giọng nói của cô ta sắc nhọn như móng tay cào qua bảng đen, đâm vào màng nhĩ tôi đau nhức.

Tất cả những lời khó nghe từng chút một lọt vào trong tai.

“Con khố.n.”

“Con kh.ốn.”

Tôi nghe cô ta ân cần thăm hỏi cha mẹ tôi, phun ra chữ thô tục không mang theo trùng lặp.

“Con đi.ếm, hôm nay tao sẽ cho mày biết, chọc vào người không nên chọc sẽ có kết cục như thế nào.”

Chu Nguyệt Nguyệt vung tay lên, hai người bên cạnh kéo tôi vào rừng cây.

Sức lực của bọn họ rất lớn, giày trên mặt đất phát ra tiếng ma sát.

Tôi cố chấp không muốn động đậy, nhìn chằm chằm chiếc điện thoại cách đó không xa.

Mảnh thủy tinh phía sau đã để lại một vết nứt giống như mạng nhện.

Đó là do Chu Nguyệt Nguyệt giẫm lên.

Hai người sau lưng dùng lực, nắm đến cổ tay tôi có chút đau, thấy tôi bất động, dứt khoát kéo tôi đi.

Gót chân tiếp xúc với bãi cỏ, kéo lê ma sát với hòn đá nhỏ vụn, hòn đá sắc bén cắt qua cổ chân một bên.

Đau một chút.

Họ ném tôi xuống đất.

Tôi thẳng lưng, nhìn về phía Chu Nguyệt Nguyệt đang khoanh tay.

Ánh trăng đêm nay rất sáng.

Xuyên thấu qua tầng tầng lá cây chồng lên nhau, còn có thể làm cho tôi thấy rõ diện mạo dữ tợn mà vặn vẹo của người trước mắt.

Hai bên mặt không đối xứng, tôi nhìn có chút khó chịu.

Cô ta nhấc chân, vừa nhanh vừa tàn nhẫn, muốn giẫm lên tôi, nhoáng lên một cái, tôi nhanh chóng nghiêng người.

Chu Nguyệt Nguyệt thẹn quá hóa giận.

“Đem nó kéo lên.”

Người bên cạnh lập tức nhấc tôi lên, như là đối đãi với một con súc vật đang đợi làm thịt.

Chu Nguyệt Nguyệt nở ra một nụ cười, màu môi đỏ như máu, mép môi còn có màu đỏ.

Dưới ánh trăng, trông cô ta giống như búp bê bị nguyền rủa vẽ màu dầu không đều.

“Con cɧó ©áϊ.”

Cô ta nhấc chân, gót sau nhọn mà nhỏ nhắm ngay bụng dưới của tôi, nhe răng cười, hung hăng đá xuống.

Hai tay đều bị giữ chặt, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn đôi chân kia đánh úp về phía tôi.

Sẽ rất đau đấy.

Tôi nghĩ vậy.

19.

Lúc tôi trở về phòng ngủ đã sắp đóng cửa rồi.

Dì quản lý ký túc xá dưới lầu đang cầm khóa, quần áo của tôi dính bùn và cỏ, bẩn thỉu.

Lúc đi vào tôi nhỏ giọng cùng dì ấy nói một câu xin lỗi.

Dì rất hòa nhã, chỉ nói không sao.

Khi tôi trở lại phòng ngủ.

Bạn cùng phòng đang ăn khoai tây chiên xem phim, nghe thấy tiếng mở cửa thì ấn tạm dừng.

“Nhiễm Nhiễm, sao đã trễ thế này...... “

“Quần áo sao lại bẩn?Lại ngã nữa à. "

Tôi nhỏ giọng trả lời cô, không tháo khẩu trang.

“Không sao chứ?”

Cô ấy mở to hai mắt.

"Gần đây sao hay ngã vậy? Lần này có đau chỗ nào không?”

“Để tớ bôi thêm thuốc cho cậu.”

Tôi lắc đầu.

Cánh tay buông xuống bên người, có chút bất lực.

Tôi chậm rãi đi đến trước tủ lấy quần áo, lại vào nhà vệ sinh.

Dòng nước ấm áp từ đỉnh đầu rơi xuống, tôi mới cô cảm giác sống lại.

Vết bầm tím ở cánh tay và đùi còn chưa tan, đủ thấy ngày đó Tống Thời Nghiên dẫn người xuống tay tàn nhẫn cỡ nào.

Lúc ấn lên còn có một chút đau đớn rất nhỏ, tôi hung hăng nhéo một cái, nước mắt chảy ra, lại bị nước cuốn trôi đi.

Cùng nhau rơi xuống cống rãnh.