Chương 22: Việc Của Tôi Liên Quan Gì Tới Anh

Mí mắt Thẩm Thanh rũ xuống, trong đôi mắt sáng như nước mùa thu hiện rõ sự tự giễu.

Thẩm Thanh không thèm giải thích với Mộ Quy Thành, cô giải thích thì anh sẽ tin sao, giải thích chỉ khiến bản thân cô càng thêm xấu hổ đi mà.

Tại sao anh ta phải bận tâm trong khi anh ta hạ nhục cô hết lần này đến lần khác trước nhiều người!

"Thẩm Thanh, cô có còn mặt mũi nữa hay không?"

Thẩm Thanh hất cằm, nhìn vào đôi mắt hung dữ như dã thú của Mộ Quy Thành, lạnh lùng nói:

“Mộ nhị thiếu gia, chuyện của tôi, đâu có liên quan gì với anh!”

"Thẩm Thanh!"

Mộ Quy Thành bỗng nhiên dùng lực đè lên tay cô, hắn hận không thể xé nát người phụ nữ đang ở trong lòng mình thành từng mảnh, nhưng Thẩm Thanh tựa hồ hoàn toàn không nhận thức được cơn tức giận của hắn, cô vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của hắn.

Nhưng không thể thoát ra được.

"Mộ nhị thiếu gia, xin hãy để tôi đi, tôi còn phải làm việc! Xin đừng có quấy rầy tôi kiếm tiền nữa!"

Trên mu bàn tay của Mộ Quy Thành đã nổi lên gân xanh, khuôn mặt tuấn mỹ từng mê hoặc vô số phụ nữ của hắn lại bị bao phủ bởi một tầng bạo lực mạnh mẽ, hắn gần như nghiến răng nghiến lợi nói:

“Thẩm Thanh, sao cô dám!”

“Tại sao không dám!”

Thẩm Thanh mỉm cười, nụ cười khuynh quốc khuynh thành, nhưng trong lòng lại cay đắng đến nỗi một cọng cỏ cũng không mọc nổi.

Nếu cô không dám như vậy thì ai sẽ cứu Tiểu Xuyên của cô!

Nghĩ tới việc, hắn đang mong đợi thu thập thi thể Tiểu Xuyên, nụ cười trên mặt Thẩm Thanh trở nên tươi sáng như đóa hoa mùa xuân, sau đó cô lạnh giọng nói:

"Mộ nhị thiếu gia, anh ôm tôi như vậy, là đang nhớ tôi có phải không?"

“Được a, tôi cũng muốn đi cùng với anh, nhưng mà…”

Thẩm Thanh đưa tay về phía Mộ Quy Thành, vẻ mặt vặn vẹo:

“Mộ nhị thiếu gia, đưa tiền cho tôi!”

"Thẩm Thanh!"

Mộ Quy Thành kịch liệt hét lên, Mộ nhị thiếu gia nổi tiếng ở đế đô là người lãnh đạm bất động, có ai dám nghĩ rằng một ngày nào đó, hắn sẽ tức giận với một nữ nhân đến mức hoàn toàn mất đi lý trí.

Thẩm Tuyết Dao không bao giờ quên thân phận bạch liên hoa của mình, này ra vẻ mặt đáng thương, tỏ ra lo lắng cho Thẩm Thanh:

“Đừng trách chị gái em, Quy Thành!”

"Chị… chị ấy thực sự không có ý đó, chị ấy thực sự chỉ muốn cứu lấy đứa con của cô ấy và Giang Lâm mà thôi! Quy Thành à, đừng giận chị ấy nhé, được không?!"

Thẩm Tuyết Dao nói xong lời này, Thẩm Thanh không khỏi cười lạnh, quả thực mỗi chữ đều là "suy nghĩ cho cô"!

Quả nhiên, Thẩm Tuyết Dao nói xong, Mộ Quy Thành càng tức giận hơn, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Thanh, trong mắt có con dao băng, như muốn xẻ thịt xương của cô.

"Thẩm Thanh, được, tôi thành toàn cho cô!"

Vừa nói, Mộ Quy Thành đột nhiên siết chặt cánh tay, cùng Thẩm Thanh lao ra khỏi hộp đêm như một cơn gió.

“Quy Thành!”

Thẩm Tuyết Dao sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cô không dám nghĩ tới Mộ Quy Thành sẽ ôm Thẩm Thanh rời đi trước mặt nhiều người như vậy.

Điều này để mặt mũi của cô ta ở đâu!



"Mộ nhị thiếu gia, thả tôi xuống!"

Nghĩ đến đống tiền trong hộp còn chưa lấy đi, Thẩm Thanh không khỏi có chút lo lắng:

"Mộ nhị thiếu gia, tôi muốn quay lại hộp đêm!"

"Quay lại hộp đêm? Thẩm Thanh, cô đang nằm mơ à?"

Mộ Quy Thành nhét cô vào ghế sau mà không giải thích gì thêm, nhanh chóng đưa cô trở về khu Thanh Thành.

Nhìn thấy Mộ Quy Thành từng bước một tới gần, Thẩm Thanh vội vàng lùi lại.

Đêm nay, trong lòng Mộ Quy Thành đã tràn ngập phẫn nộ, nghĩ đến việc cô chủ động ôm lấy đám người Triệu Ngọc, lại muốn giữ khoảng cách với hắn, hắn càng như phát điên.

Thẩm Thanh biết hôm nay cô nhất định không thể trốn thoát, nhưng thay vì bị anh ta tra tấn vô ích, nếu có thể kiếm được chút tiền thì vẫn tốt hơn.

Nói đến tiền trước mặt người đàn ông mình yêu nhất là điều khiến cô đau lòng nhất.

Nhưng nếu không có tiền, Tiểu Xuyên của cô sẽ bị tàn tật suốt đời.

Dù sao trong lòng anh ta, cô là kẻ không biết xấu hổ, vậy tại sao không thử vô sỉ đến cùng.

Cố nén chua xót trong lòng cùng với ngượng ngùng, Thẩm Thanh chủ động ôm lấy cánh tay Mộ Quy Thành, sau đó nhìn hắn, cười như tiên nữ:

“Mộ nhị thiếu gia, anh định trả tôi bao nhiêu tiền?”

"Anh trai à, mọi thứ phải xòng phẳng vì thế Mộ nhị thiếu gia, trước tiên hãy đưa tiền cho tôi đi!"

Thẩm Thanh nói xong, đưa tay hướng về phía Mộ Quy Thành, chờ hắn đưa tiền cho mình.