“Được, tôi đi ngay.” Vừa nói, anh vừa lao thật nhanh ra khỏi cửa.
Khi bước đi tới cửa, Mộ Quy Thành đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt như lưỡi kiếm lạnh lùng khóa chặt trên mặt Thẩm Thanh, trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn cùng hận ý.
"Thẩm Thanh, Dao Dao đã tỉnh."
Thẩm Thanh còn chưa kịp phản ứng, hắn đã lạnh mặt nói:
"Thẩm Thanh, chúng ta ly hôn đi!"
Nghe những lời của Mộ Quy Thành, sắc mặt Thẩm Thanh không còn chút máu, trở nên tái nhợt như ma, cô kích động đến mức nói không nên lời:
"Tôi… tôi không… muốn ly hôn!"
"Chỉ cần Thẩm Thanh tôi vẫn còn hơi thở, thì Thẩm Tuyết Dao đừng mơ đến việc ngồi vào chiếc ghế của Mộ phu nhân này. Cô ta cả đời chỉ là một ả tình nhân mờ ám! Cô ta đã lên kế hoạch hãm hại tôi và anh trai anh, cô ta chính là thủ phạm gϊếŧ chết anh ấy. Thật là khốn nạn, tôi tuyệt đối sẽ không để cho cô ta..."
Giọng nói của Thẩm Thanh đột ngột dừng lại, bởi vì Mộ Quy Thành đã bước tới và siết chặt cổ cô.
Sức mạnh của anh lớn đến mức suýt nữa làm cô gãy cổ, cô không thể phát ra âm thanh nào nữa.
"Thẩm Thanh, tôi chỉ biết là Dao Dao vì cứu tôi mà biến thành người thực vật, cô ấy chân thành đối xử tốt với tôi. Còn cô, một kẻ gϊếŧ người, một kẻ phản bội lại tôi, cô có tư cách gì mà so với Dao Dao?"
"Danh xưng Mộ phu nhân này, cô không xứng với nó!"
Đột nhiên nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út bên trái của Thẩm Thanh, Mộ Quy Thành đột nhiên buông cổ cô ra, thô bạo nắm lấy tay trái của cô.
Nhận ra ý định của anh, Thẩm Thanh vội vàng muốn giấu bàn tay trái của mình đi, nhưng sức lực của cô không địch nổi anh ta, tay anh ta đột nhiên dùng sức, nhéo chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô.
"Mộ nhị thiếu gia, thả thôi ra! Nhẫn của tôi, anh không thể cướp đoạt! Chiếc nhẫn này là anh tặng cho tôi, bây giờ nó thuộc quyền về ta! Anh không có quyền đoạt đi của tôi, anh ..."
Dưới ánh đèn, chiếc nhẫn kim cương sáng chói đột nhiên bị Mộ Quy Thành dứt ra khỏi ngón tay áp út.
Vì chiếc nhẫn đeo vào ngón tay cô đã lâu, hơn nữa ngón tay cô lại từng bị thương, các đốt ngón tay không còn trơn tru như lúc đầu. Nên khi chiếc nhẫn bị anh dùng sức tháo ra như vậy, gần như đã bong tróc một lớp da ra khỏi ngón tay đeo nhẫn của cô.
Đau quá!
Nhưng vết thương ở tay tuy đau nhưng không hề hấn gì so với vết thương trong tim của cô lúc này.
… “Thanh Thanh, em sẽ lấy anh chứ? Lấy anh, kiếp này anh sẽ yêu em, tin tưởng em, bảo vệ em cho đến chết”.
Đó là ai? Là ai đã từng thì thầm vào tai cô những lời như vậy?
Nhìn anh ném chiếc nhẫn ra ngoài cửa sổ, vẽ một hình parabol dần dần im lặng trong không trung, Thẩm Thanh chỉ cảm thấy tất cả tình cảm dịu dàng còn sót lại trong lòng đều bị anh tàn nhẫn bóp nát.
Mặc kệ thân thể đau đớn, cô vác cái bụng bự lao như điên đến bên cửa sổ, cố gắng giật lại những lời hứa vụn vặt kia.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn không thể nắm bắt được bất cứ điều gì ở lại.
Cô muốn xuống lầu tìm lời hẹn ước dưới cửa sổ, nhưng bụng cô rất đau, từng khớp xương trên người tê buốt, đau đến đứng lên cũng không nổi chứ đừng nói đên việc đi xuống lầu.
Cô chỉ biết xấu hổ ngồi bệt xuống đất, nhìn dòng máu đỏ tươi từng giọt từng giọt chảy xuống từ mũi mình.
Cô biết mình chảy máu mũi nhất định vẻ mặt sẽ rất xấu, cô không muốn anh nhìn thấy bộ dạng xấu xí như vậy của mình, cô vội vàng đưa tay ra, muốn lấy khăn giấy lau đi vết máu trên mặt, nhưng cô không thể tìm thấy khăn giấy trong phòng bởi vì thị lực của cô lúc này gần như bằng không.
Nhìn thấy dòng máu đỏ tươi chảy ra từ mũi Thẩm Thanh, ánh mắt Mộ Quy Thành không khỏi dán chặt vào.
Nhưng khi nghĩ đến người phụ nữ độc ác này giỏi nhất là giả vờ đáng thương, ánh mắt anh chỉ lạnh như tuyết trên núi lạnh.
Tầm nhìn của Thẩm Thanh ngày càng mờ đi, trong cơn mê, cô dường như nhìn thấy Tiểu Cửu, người mà cô coi là sinh mạng của mình ở trong ký ức.
Tiểu Cửu của cô là người yêu cô nhất, lúc cô vụng về và khăng khăng muốn nấu cho anh một bữa ăn ngon, kết quả là cô vô tình cắt tay và chảy vài giọt máu, khiến trái tim của Tiểu Cửu của cô đau đến mức xanh cả mặt.
Trước đây cô đổ mấy giọt máu, Tiểu Cửu của cô đã đau lòng như thế, nhưng hiện tại máu của cô chảy ròng ròng từ mũi, thì Tiểu Cửu của cô sẽ đau lòng đến mức nào đây!
Cô chịu không nổi cảnh anh đau khổ như vậy!
Cô run rẩy vươn tay, muốn sờ xoạng khuân mặt Tiểu Cửu của cô
"Tiểu Cửu, em chảy máu, anh có đau lòng không?"