Chương 17: Hắn thật tàn nhẫn!

"Thẩm Thanh, thấy ngươi chịu báo ứng, tôi rất mừng!"

Mộ Quy Thành chán ghét liếc nhìn Thẩm Thanh, nói xong lời này liền xoay người rời đi, không thèm quay đầu nhìn lại.

Tiểu Xuyên bị thương, anh ấy rất hạnh phúc ư...

Thẩm Thanh đã vô số lần tự nhủ, bản thân mình phải mạnh mẽ lên, nhưng sau khi nghe được những lời của Mộ Quy Thành, nước mắt cô vẫn không tự chủ được mà lăn dài.

Cha nào mà lại vui mừng khi thấy con mình bị trọng thương chứ!

Cho dù Mộ Quy Thành có lầm tưởng rằng Tiểu Xuyên không phải máu mủ ruột thịt của mình, nhưng dù sao thì hắn cũng đã nuôi dạy Tiểu Xuyên suốt 5 năm qua.

Năm năm, đến nuôi một con chó cũng sẽ có tình cảm, Mộ Quy Thành sao có thể đối với Tiểu Xuyên tàn nhẫn đến như vậy!

Sống chết không biết… Tiểu Xuyên của cô, sống chết không rõ!

Cho đến khi cửa phòng bị đóng sầm lại, Thẩm Thanh vẫn chưa hoàn hồn trước câu nói “sống chết không rõ” của Mộ Quy Thành.

Tiểu Xuyên, tuyệt đối không thể vô cớ mà ngã cầu thang được!

Đó nhất định là việc tốt của Giang Lâm và Thẩm Tuyết Dao đã làm!

Thẩm Thanh rất muốn gặp Tiểu Xuyên, cô muốn xem con của cô bây giờ thế nào, cô muốn hỏi nó xem nó có đau không.

Nhưng bây giờ, cô thậm chí không biết Tiểu Xuyên đang ở đâu.

Cô cố gắng đứng dậy khỏi giường, đuổi theo Mộ Quy Thành ra ngoài để hỏi tình hình của Tiểu Xuyên thế nào, nhưng thân thể tàn tạ của cô quá yếu, cố gắng vất vả hồi lâu cũng không thể xuống giường được.

Thẩm Thanh đang lo lắng bừng bừng, điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Cô cuống quít lấy di động từ trong túi ra, nhìn thấy trên màn hình di động hiện lên một cuộc gọi lạ, chợt nhận ra điều gì đó, vội vàng cầm lên.

Quả nhiên là Giang Lâm gọi điện thoại cho cô.

"Thẩm Thanh, Mộc Hàn Xuyên bị gãy chân rồi."

Giang Lâm trong giọng nói mang theo ác ý đáng sợ:

"Bác sĩ nói, nếu như trong vòng một tuần không thể phẫu thuật, cả đời này nó chỉ có thể nằm liệt trên giường."

"Giang Lâm, Tiểu Xuyên đâu? Trả lại Tiểu Xuyên cho tôi!"

"Thẩm Thanh, hiện tại quyền nuôi dưỡng Mộ Hàn Xuyên đều ở trong tay tôi, tôi tại sao phải trả nó cho cô chứ? Cô cũng biết, trên mặt pháp lý, tôi là cha ruột của nó!"

Giang Lâm đắc thắng nở nụ cười, khiến Thẩm Thanh toàn thân nổi da gà, cô vừa định nói, thì lại nghe thấy giọng nói ủ rũ của hắn ta:

“Thẩm Thanh, cô biết không, tôi không có tốt bụng như vậy mà nộp tiền phẫu thuật cho cô. Thằng què kia của cô đang cần phẫu thuật, vì thế trong vòng một tuần, cô phải chuyển 500,000 vào tài khoản của tôi, tôi sẽ thương xót và nhờ bác sĩ cứu nó.

"Bằng không, liền chờ đứa con phế vật của cô bị bại liệt cả đời đi!"

"Giang Lâm, trả Tiểu Xuyên lại cho tôi! Tôi muốn gặp Tiểu Xuyên! Anh căn bản không phải cha của Tiểu Xuyên, anh không có tư cách giành quyền nuôi nó, anh..."

Cô còn đang gào thét thì điện thoại bên kia đã cúp, Thẩm Thanh vội vàng gọi lại số của Giang Lâm, cô gọi mấy lần hắn đều không bắt máy, mấy phút sau, cô nhận được một bức ảnh.

Trong ảnh, Tiểu Xuyên nằm bất động trên giường bệnh, rất nhiều ống được đưa vào cơ thể, thoạt nhìn tình trạng vô cùng tồi tệ.

Nhìn bức ảnh này, nước mắt Thẩm Thanh lại trào ra.

Cô phải làm gì để cứu Tiểu Xuyên của mình?

Cô không thể nhìn thấy Tiểu Xuyên của cô, cô không thể ôm thằng bé, cô nên làm gì để thằng bé có thể sống một cuộc sống khỏe mạnh và hạnh phúc?

Theo quy định, cho dù Giang Lâm có kết quả xét nghiệm quan hệ cha con thì cũng không thể giành được quyền nuôi Tiểu Xuyên nhanh như vậy.

E rằng chính Mộ Quy Thành một tay che trời ở kinh đô, đã ra tay giúp đỡ hắn.

Nhị thiếu gia nổi tiếng của Mộ gia chính tay đẩy con trai mình vào tay của ma quỷ, thật nực cười!

Càng buồn cười hơn chính là, hắn vẫn luôn hận cô tận xương tủy.

Thẩm Thanh nắm chặt di động trong tay, cười khổ, phát sinh đủ loại chuyện, rốt cuộc là ai nên hận ai!

Mộ Quy Thành, là Thẩm Thanh tôi nên hận anh mới phải!

Lỗ mũi Thẩm Thanh nóng lên, cô cúi đầu xuống, quả nhiên lại chảy máu mũi.

Cô chộp lấy khăn giấy trên bàn cạnh giường, dùng sức bịt mũi lại, sau đó dùng đầu ngón tay run rẩy bấm số điện thoại của Mộ Quy Thành.

Cô biết nếu mình nói ra những lời sau đây, anh sẽ càng coi thường cô hơn, nhưng bây giờ, cô chỉ có thể hỏi vay tiền của anh mà thôi.

Tuy hơi lo lắng anh ấy sẽ không trả lời cuộc gọi của mình, nhưng may mắn thay, sau khi cô đợi một lúc, anh ấy vẫn trả lời cuộc gọi của cô.

Điện thoại vừa kết nối, Thẩm Thanh liền vội vàng nói:

“Mộ nhị thiếu gia, Tiểu Xuyên bị gãy chân, nếu trong vòng một tuần nữa không thể phẫu thuật, thằng sẽ không đứng dậy được, làm ơn, anh có thể cho mượn không? cho tôi mượn nửa triệu?”

"Mộ nhị công tử, tôi xin thề, sau này tuyệt đối sẽ không tới quấy rầy anh nữa. Chúc anh và Thẩm Tuyết Dao trăm năm trường thọ, trăm năm hạnh phúc. Làm ơn hãy cứu Tiểu Xuyên, được không?"

"Thẩm Thanh."

Nghe thấy giọng nói của Mộ Quy Thành, Thẩm Thanh lo lắng đến mức tim như ngừng đập, cô chắp tay lại, trong lòng không ngừng cầu nguyện, hy vọng anh sẽ thương xót mà cho Tiểu Xuyên của bọn họ một cơ hội.

Rốt cuộc, năm trăm nghìn thực sự không là gì đối với Mộ Quy Thành.

Anh có thể tùy ý mua một bộ váy cho Thẩm Tuyết Dao, có giá hơn 500.000 nhân dân tệ.

"Mộ nhị công tử, làm ơn, chỉ cần anh nguyện ý cứu Tiểu Xuyên, anh muốn tôi làm gì thì tôi cũng làm!"

"Tôi muốn cô chết, cô làm được không?"

Thẩm Thanh sửng sốt, cô không bao giờ nghĩ rằng Mộ Quy Thành sẽ đưa ra yêu cầu như vậy với cô.