Đôi mắt của Mộ Quy Thành ngày càng đỏ ngàu, và với một lực đột ngột trên tay, anh ta suýt nữa đã bẻ gãy cổ tay của Thẩm Thanh.
Anh cảm thấy mình thật nực cười, mẹ ruột của anh bị Thẩm Thanh đả thương, mấy lần tắt thở, sau khi được cứu chữa, bà ấy đã trở thành người thực vật, nhưng khi nhìn thấy cô cắt cổ tay tự sát, anh vẫn cảm thấy tiếc thương cho cô.
Anh cũng ngu ngốc truyền máu cho cô, nắm tay cô, canh giữ cô năm ngày không ngủ.
Còn cô thì sao?
Chỉ có những người đàn ông khác trong tâm trí của cô mà thôi!
Lòng hận như dao, Mộ Quy Thành chán ghét hất tay Thẩm Thanh ra:
"Nói! Cô có bao nhiêu người đàn ông!"
Thẩm Thanh phớt lờ Mộ Quy Thành. Bây giờ, cô chỉ muốn chắc chắn rằng đứa trẻ trong bụng mình vẫn còn ở đó, làm sao cô có thể quan tâm đến sự tức giận khó hiểu của anh!
Cô đưa tay run rẩy vuốt ve bụng mình, cảm giác chỗ nhô cao vẫn còn, hốc mắt sâu thẳm lập tức ươn ướt.
Thật tuyệt vời, cô không thể tin rằng con mình vẫn còn ở đó.
"Thẩm Thanh, cô mau nói đi!"
Nghe thấy tiếng rống giận dữ của Mộ Quy Thành, Thẩm Thanh cuối cùng cũng từ từ hoàn hồn trở lại.
Cô cắn nhẹ môi dưới, cô rất muốn nói cô chỉ có anh là người đàn ông duy nhất, nhưng cô biết anh sẽ không tin cô, nên cũng không thèm tự làm nhục mình nữa.
Cô có chút mệt mỏi nâng mí mắt dưới lên, rõ ràng là cô biểu tình lãnh đạm nhất, nhưng bởi vì khóe mắt có một cái nốt ruồi đỏ ở đuôi, nên vẫn là xinh đẹp đến mê người.
"Mộ nhị công tử, chúng ta đã ly hôn rồi, tôi có bao nhiêu người đàn ông, thì liên quan gì đến anh!"
“Thẩm Thanh, cô nói lại cho tôi?”
Mộ Quy Thành dùng sức ấn chặt bả vai Thẩm Thanh, hận không thể dùng lửa thiêu sống cô thành tro bụi.
Thẩm Thanh đau đớn, khuôn mặt nhỏ vốn đã tái nhợt giờ lại càng tái nhợt hơn, nhưng cô vẫn hơi hếch cằm lên, bình tĩnh nói:
"Mộ nhị thiếu gia, anh nên biết ý nghĩa của việc ly hôn là gì."
"Ly hôn có nghĩa là từ nay về sau một trong hai bên kết hôn thì đều không quan hệ với bên còn lại. Mộ nhị thiếu gia, người muốn cùng tôi ly hôn là anh, sau này tôi muốn ở cùng ai cũng không có cùng anh quan hệ, anh không quản được tôi."
"Thẩm Thanh, cô dám!"
Mộ Quy Thành ngón tay đột nhiên co quắp, nhất là nghĩ đến cảnh Tần Chí mẹ anh bị cô biến thành thực vật, hắn hận đến run lên.
Tay anh ta dọc theo vai Thẩm Thanh, từ từ di chuyển đến cổ cô, siết chặt lấy cổ cô.
"Hừ, ngoại trừ câu thông với đàn ông khác ra, cô còn sợ vì mình đắc tội nên mới tự sát đúng không? Thẩm Thanh, cô biến mẹ tôi thành người thực vật, cô đừng nghĩ tới việc chết dễ dàng như vậy!"