Yêu Anh Không Hối Hận

3/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ở trong mắt người khác, anh cũng chỉ là một người to giọng, người đàn ông nóng nảy tính khí không tốt ! Nhưng ở trong mắt cô, anh lại là người có tính trẻ con, tốt bụng, là người đàn ông chuộng nghĩa  …
Xem Thêm

Nghe Đường Vinh đe doạ Tiểu Quân, có lẽ Tiểu Quân có nhược điểm gì đó rơi vào tay Đường Vinh, khiến Đường Vinh có thể không chút kiêng kỵ đe dọa cô.

Cô dám kiện thì kiện. . . . . .

Đến bây giờ nhớ tới, Thẩm Bội Tuyền vẫn còn rất tức giận, trong lòng càng chắc chắn tên Đường Vinh đó không phải là người tốt, lên trên tòa án vẫn không có sợ hãi.

Đến nay kiểm phương còn chưa có chứng cứ gì rõ ràng, nhưng nói ra cũng thật xấu hổ, lòng của cô giờ đã có thành kiến mãnh liệt với Đường Vinh, vậy thì….sẽ rất bất lợi với anh ta.

Trong đầu Thẩm Bội Tuyền vẫn còn đang suy nghĩ miên man, nhưng nói thật, cô thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ tới việc tại sao cô lại không để tâm tư trên người mình, mặc dù miệng của tên luật sư kia đầy lời vô vị, nhưng những lời anh ta nói cũng đúng sự thật.

Với cá tính của cô, cộng thêm việc cô được giáo dục trong môi trường này, làm cho cô không thể vì chính mình nghĩ quá nhiều.

Cho dù cuối cùng cô xử Đường Vinh có tội, tự tay đem Sĩ Dương tới bên cạnh Tiểu Quân, thì đó cũng là mệnh của cô ── cô cùng Sĩ Dương không có duyên phận, cô cũng không trách ai.

Thành thật mà nói, cô mệt quá rồi, nhiều năm ngồi ở vị trí này làm cho cô mệt mỏi kiệt sức, có phải hay không đã đến lúc… cô không còn thích hợp ở vị trí này nữa rồi ?

"Em mới vừa đi nơi nào?"

Vốn dĩ Thẩm Bội Tuyền cúi đầu đi bộ, vừa nghe âm thanh, lập tức ngẩng đầu lên nhìn, người đến là Nghiêm Sĩ Dương, anh cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt rất nghiêm túc.

"Như thế nào? Tại sao mỗi người đếu cứ như vậy mà xuất hiện, em chỉ muốn yên lặng một chút, suy nghĩ một chút cũng không được sao?"

Nghiêm Sĩ Dương mím môi, vẻ mặt nghiêm túc tới cực điểm, trong mắt thậm chí còn lộ ra một tia sáng lạnh. Anh ngại nhìn thấy cô, gằn từng tiếng hỏi lại một lần nữa, "Em mới vừa đi nơi nào?"

Thẩm Bội Tuyền nhìn anh, dĩ nhiên cũng phát hiện sự khác thường của anh, chỉ là cô không hiểu, anh vì sao lại tức giận như vậy? Cô lại làm cái gì không đúng sao?

Gần đây cô thường làm anh không vui ── từ việc cô không chịu giam giữ Đường Vinh, đến việc cô đồng ý để Tiểu Quân ra tòa cùng Đường Vinh đối chất, cô biết cô quyết định như vậy sẽ khiến Sĩ Dương không vui, nhưng cô vẫn cho là anh có thể thông cảm với cô.

"Tại sao em có thể làm như vậy?"

"Đến cùng thì em đã làm cái gì?" Cô cảm thấy bất đắc dĩ, thời gian này vì vụ án của Tiểu Quân, anh với cô có thể nói là phản bội rồi.

Biết nhau nhiều năm như vậy, bọn họ chưa từng có xung đột như vậy?

Cho dù cô không nguyện tin tưởng, nhưng cũng không thể không tin ── tâm của anh vẫn còn nhớ Tiểu Quân, qua nhiều năm như vậy, anh vẫn chưa từng để xuống.

Vậy đêm hôm đó anh nói thích cô thì tính là gì? Lừa gạt cô? An ủi cô? Trêu cợt cô?

"Em mới vừa đi gặp người nào?" Anh trầm giọng hỏi, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh thật không thể tin được cô là như vậy người, luôn luôn tự xưng là công chính, lời thề duy trì chính nghĩa của cô đâu rồi!

"Em đi gặp ai?" Cô nào có đi gặp người nào. . . . . . Chẳng lẽ anh nói tới luật sư kia?

"Tại sao em có thể cùng luật sư của bị cáo gặp mặt?" Nghiêm Sĩ Dương gằn từng tiếng, gần như cắn răng nghiến lợi chỉ trích cô.

Mỗi một chữ, vừa bắt đầu dường như không có chút cảm giác nào, nhưng ở trong đầu cô lặp đi lặp lại, cứ như thế đâm vào tim cô.

"Là do anh ta tới tìm em!" Cô nghĩ muốn giải thích, mặc dù đây không phải là thói quen của cô, cô tự nhận là người đi ngay, ngồi thẳng, người khác phê bình chỉ trích, cô sẽ dùng một tiếng cám ơn để đón chiêu, nhưng anh phê bình lại làm cho cô nóng nảy muốn đáp lại, muốn vì mình mà cãi lại.

"Không cần nói dối! Anh đều đã thấy được." Nghiêm Sĩ Dương chỉ trích, "Hai người các ngươi ngồi ở trong quán cà phê, trò chuyện rất vui vẻ. Anh ta đi tìm em? Anh ta biết em sẽ ở trong quán cà phê đó sao? Các người có tâm linh cảm ứng à? Mẹ nó, em lừa gạt ai chứ?"

"Em không có lừa anh." Một câu cuối cùng, cô vì mình giải thích.

"Em. . . . . Tại sao em có thể lén lút cùng luật sư của bị cáo gặp mặt? Các người nói cái gì? Anh ta muốn em làm cái gì? Em nói đi! Đem tất cả nói cho rõ ràng."

". . . . . ."

"Tại sao không nói lời nào? Em có tật giật mình sao? Nói đi chứ!" Anh cảm thấy rất đau ── tận mắt nhìn thấy cô như vậy!

Cô hít sâu, lần nữa mở mắt, trong mắt là một mảnh ướŧ áŧ ── Đủ rồi! Thật là đủ rồi, vì vụ án của Tiểu Quân, anh có thể đem tất cả mọi người biến thành người xấu; chỉ cần không thuận ý anh thì đều là người xấu."Anh thật rất thích Tiểu Quân có đúng hay không?"

"Không cần đổi đề tài, em. . . . . ."

"Nếu như Tiểu Quân không có xuất hiện, anh còn có thể đối với em như vậy sao?" Nước mắt chậm rãi chảy ra, cô nhìn anh, giống như là muốn nhìn xuyên anh, sau đó để cho chính mình chết tâm.

"Em. . . . . ."

Lau nước mắt, thật là nên hết hi vọng rồi, đủ rồi, cô không cần lại bị nhục nhã như vậy nữa. . . . . ."Anh đi tố cáo đi! Tìm kiểm sát tới điều tra tôi, muốn nói chuyện, muốn hỏi han; muốn bắt, muốn giam giữ đều có thể, còn không thì anh đi đến Viện Giám Sát tố cáo tôi đi! Anh muốn làm gì cũng được, tùy anh, tôi không quan tâm!"

". . . . . ."

"Tôi không thẹn với lương tâm, đến chết tôi cũng vẫn lặp lại câu ấy, là luật sư của bị cáo tới tìm tôi, chẳng quan hệ gì tới tôi! Anh muốn hiểu lầm tôi thế nào thì tùy anh thôi, lòng tôi an ổn là được." Thẩm Bội Tuyền quay đầu, đẩy anh ra một bên, đi trở về tòa án, đem tất cả tình cảm còn lại thu thập sạch sẽ.

Vào giờ phút này, cô không có tình cảm riêng tư rồi !

Nghiêm Sĩ Dương xoay người, nhìn bóng dáng cô rời đi, trong lòng đột nhiên đau xót ── Kỳ quái? Cùng luật sư của bị cáo gặp mặt là cô, rõ ràng là cô không đúng, làm thế nào anh lại cảm thấy người sai là anh?

Trong lòng anh thầm mắng một tiếng, cả người đau đến bất lực, nhìn bóng lưng Tiểu Tuyền rời đi, anh thật rất đau lòng.

Anh rốt cuộc nên làm cái gì?

Một bên là Tiểu Quân, một bên là Tiểu Tuyền, làm sao anh lại rơi vào tình cảnh như vậy? Anh rốt cuộc nên chọn người nào?

Một là cô gái cả người bị thương, cần anh vì cô mang đến chính nghĩa; một người đã tồn tại rất sâu trong lòng anh, sâu đến đến nỗi anh không thể bỏ qua; anh không nghĩ muốn lựa chọn, nhưng từng hành động của anh bây giờ đều phải chọn lựa giữa hai cô gái.

Thật là khó. . . . . .

- - - - - - - - - - - - - -

"Hôm nay tới đây thôi, kết thúc phiên toà."

Lại thêm một lần mở phiên toà không có lợi ích ── hai bên kiểm, biện vẫn biện luận chủ đề cũ, một bên muốn tố tội cưỡng chế, ép buộc quan hệ, một bên thì lý giải đây là hành vi tìиɧ ɖu͙© bình thường giữa vị hôn phu và vị hôn thê.

Bởi vì Tiểu Quân sợ, nên không dám ra đối chất, cũng không dám nói kiện; còn bị cáo thì cắn chết một điểm này, cho rằng việc này đại biểu là người bị hại không có ý định kiện.

. . . . . . Hoặc là nói, án này không có người bị hại?

Nhưng Nghiêm Sĩ Dương vẫn khăng khăng nói việc này cùng ý tứ của người bị hại không liên quan, đây là tội cưỡng chế, ép buộc quan hệ, là tội công tố, người bị hại vẫn còn trong tâm trạng mơ hồ.

Thẩm Bội Tuyền thở dài ── mở ra mấy lần phiên toà, hai bên nói lên một chút chứng cứ, nhưng đều là lượn quanh vấn đề này; hai quan toà kia cũng cảm thấy như vậy là quá lâu, nên mau sớm xử lý.

Nhưng Thẩm Bội Tuyền không muốn nhanh như vậy liền quyết định không thụ lí, bởi vì lòng của cô luôn cho là Đường Vinh có vấn đề!

Thêm Bình Luận