Yêu Anh Không Hối Hận

3/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ở trong mắt người khác, anh cũng chỉ là một người to giọng, người đàn ông nóng nảy tính khí không tốt ! Nhưng ở trong mắt cô, anh lại là người có tính trẻ con, tốt bụng, là người đàn ông chuộng nghĩa  …
Xem Thêm

Cô co rúm lại, cả người sợ hãi, trong đầu như đang nghĩ tới chuyện xảy ra trong những năm gần đây.

"Những chuyện này liên quan tới vụ án, có lẽ cũng liên quan tới. . . . . . Năm đó tại sao em lại rời bỏ anh. . . . . . Tiểu Quân, em có thể thành thật nói cho anh biết không?"

Thân thể cô run rẩy, cắn môi dưới, nước mắt cũng chảy ra.

Đoạn trí nhớ kinh khủng kia không ngừng vọt ra, cô cảm thấy chính mình giống như đang bị trói chặt . . . . . . Không! Kinh khủng hơn, cô giống như là bị đóng đinh trên mặt đất, máu chảy không ngừng, toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, thậm chí giống như là bị ngũ mã phanh thây.

Từ hơn mười năm trước, từ giây phút rời khỏi Nghiêm Sĩ Dương, bi kịch của cô cũng đã xảy ra. . . . . .

Những năm gần đây, cô vẫn luôn trốn chạy, cô cho là cô có thể thoát khỏi cảnh ngộ đó; nhưng không, nó như hình với bóng, bóng dáng của ác ma kia vẫn tồn tại bên người cô."Em. . . . . ."

"Tiểu Quân, nơi này không phải kiểm sở, nói cho anh biết, những năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Sợ hãi ── gương mặt của tên đàn ông kia lại hiện lên trong đầu cô, trong nháy mắt chiếm lấy cô; ác ma ── cô phải làm sao để loại bỏ nó đây? Cô phải làm thế nào mới có thể thoát ra khỏi?

Nghiêm Sĩ Dương lắc đầu một cái, hốc mắt đã ướt, "Em biết không? Năm đó, lúc em rời khỏi anh, anh thường một mình núp ở phía sau đài quan sát vừa khóc vừa uống rượu; anh nghĩ thầm: Mẹ kiếp! Anh kém cỏi như vậy sao? Tại sao em lại muốn rời khỏi anh? Tại sao?"

"Thật xin lỗi. . . . . ." Cô chỉ có thể nói xin lỗi.

"Nhưng. . . . . ." Cố gắng lau nước mắt, "Coi như chia tay, anh cũng không muốn em biến thành bộ dáng này. . . . . . Em nên hạnh phúc, vui vẻ, tìm một người yêu em mà ở cùng nhau, coi như không phải là anh thì cũng không quan hệ, Tiểu Tuyền đã nói, thích một người, chỉ cần người đó hạnh phúc là tốt rồi. . . . . ."

Cô che miệng, không ngừng khóc.

"Anh không muốn em biến thành như vậy!" Nghiêm Sĩ Dương gầm nhẹ, "Tiểu Quân, nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Những năm này em ra sao? Tại sao em sợ Đường Vinh như vậy? Tên kia đến cùng đã làm cái gì? Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Cô dùng sức lắc đầu ── không muốn nói, cũng không dám nói!

Sợ hãi quá sâu, tâm ma quá mạnh mẽ, ép tới cô không thở nổi, cô không thể nói, đừng ép buộc cô. . . . . . Uông Ánh Quân khóc, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Nghiêm Sĩ Dương cũng rất khổ sở, không biết nên an ủi cô thế nào, muốn hỏi lại hỏi không ra nguyên do, cuối cùng lại biến cô thành như vậy.

Anh thật hỏng bét. . . . . . Chuyện gì cũng không làm được. . . . . .

"Đừng khóc, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ." Anh ngồi chồm hổm, vỗ vỗ lưng của cô, thậm chí ôm vai cô, an ủi cô ── anh không am hiểu nói lời an ủi, chưa nói được hai câu đã bắt đầu mắng Đường Vinh, nhưng hiện tại đây điều duy nhất mà anh có thể nghĩ tới.

Động tác rất thân mật, nhưng đêm đã khuya, người có thể thấy cũng không nhiều lắm, nhưng vẫn có người thấy được ── vừa đúng, người nọ chính là Thẩm Bội Tuyền.

Cô đứng cách đó không xa nhìn bọn họ, cô không trốn, bởi cô không cảm thấy mình cần trốn, nhưng cô cũng không cảm thấy mình cần hiện thân.

Vốn là không có gì, vốn là cái gì cũng không có. . . . . .

Xoay người đi trở về ── vốn dĩ vừa tan việc, đang định đi về thì lại thấy cảnh này, cô không thể phủ nhận sự đau lòng của mình, cô có thể gạt được người khác, nhưng không thể lừa gạt chính mình!

Cô quay trở lại phòng làm việc, lên lầu, cô trốn trong góc khuất ── bởi vì học tỷ đang chuẩn bị rời đi, cô không muốn cô ấy phát hiện mình trở lại, nếu không sẽ ngăn cản học tỷ tan việc.

Đợi đến khi Lý Gia Dung đi, Thẩm Bội Tuyền mới hiện thân, tiếp tục đi về phía trước, lấy chìa khóa ra, mở ra cửa phòng làm việc, đi vào, ngồi xuống ghế.

Đèn không mở, cô thì vẫn ngồi đó, mắt chớp cũng không chớp, nhìn căn phòng yên tĩnh, sau đó cũng không nhúc nhích.

Đột nhiên, nước mắt cứ như vậy chảy xuống. . . . . .

Chảy qua đôi má, xuống tới cằm, sau đó rơi xuống; một giọt lại một giọt, nước mắt mang theo ưu thương, mang theo nhiều năm ký ức.

Có lẽ, cô nên buông tay rồi.

Mười năm ── chính cô cũng không thể tin mình có thể yêu một người đàn ông mười năm, trong thời gian đó, cô chưa từng muốn anh hồi báo, lại càng không nghĩ đến việc được yêu.

Cô vẫn tin chắc ── nếu là của mình, thì sẽ là của mình .

Cho nên, trả lại cho Tiểu Quân đi!

Trả. . . . . Trả cái gì? Từ đầu tới cuối cũng không phải của cô, nói gì đến trả?

Lau nước mắt, cô vẫn là Thẩm Bội Tuyền biết tự kiềm chế, bỏ túi xách trong tay xuống, mở đèn bàn lên, mở hồ sơ ra, bắt đầu dời đi lực chú ý của mình.

Nháy mắt, nhìn tài liệu, cô rất chuyên tâm, trong lòng không có việc khác, chỉ khi nước mắt rơi xuống, mới là lúc vạch trần vẻ ngụy trang của cô.

Yêu một người, chính là hi vọng người đó hạnh phúc. . . . . .

Vụ án của Uông Ánh Quân vẫn còn đang thẩm tra, tất cả mọi người đều đang chờ xem Thẩm Bội Tuyền sẽ xử lý án này thế nào ── không chỉ vì cô là Chánh án, mà còn vì. . . . . . các tạp chí bát quái đều nói Tiểu Quân cùng Sĩ Dương từng có quan hệ yêu đương, mà cô cùng Sĩ Dương cũng có tình cảm mập mờ, không rõ ràng. Vốn dĩ chuyện này chỉ có người trong cuộc mới biết, nhưng giờ thì…mọi người đều biết.

Dù vậy thì Thẩm Bội Tuyền vẫn mặc kệ, cô vẫn bình tĩnh, hoàn toàn không dao động ── phải phán như thế nào thì cô sẽ làm thế ấy, cho dù trong lòng cô cũng cảm thấy Đường Vinh có vấn đề, nhưng cô vẫn như cũ bảo trì trung lập.

Muốn xử bị cáo có tội, Sĩ Dương phải lấy ra tất cả chứng cứ để thuyết phục cô; cô không thể nào tiếp nhận những ngôn từ mơ hồ kia, thứ cô cần là bằng chứng xác thực.

Nhưng cô biết việc điều tra của Sĩ Dương đang gặp khó khăn ──

Quả thật Tiểu Quân đã chịu đủ kinh sợ, dường như cô ấy không muốn lại ra toà đối chất với Đường Vinh, hoặc là nói, Tiểu Quân căn bản không nghĩ sẽ gặp lại Đường Vinh.

Mặc dù Tiểu Quân không nói rõ, nhưng cô cảm thấy cô ấy không muốn kiện, cũng không dám kiện!

Trên thực tế, Tiểu Quân rất sợ mỗi lần nhắc tới hai chữ Đường Vinh ── ngày đó khi cô ngồi ở trong phòng nhỏ, mặc dù nhìn thấy Đường Vinh thông qua tấm kính thuỷ tinh, mặc dù Đường Vinh không nhìn thấy cô, nhưng cô vẫn bị hù doạ đến nỗi ngay cả lời nói cũng không nói rõ được.

Nếu nói Tiểu Quân cam tâm tình nguyện cùng Đường Vinh lên giường, đúng là có quỷ mới tin!

Cho dù Tiểu Quân không kiện thì kiểm phương cũng có thể làm, bởi vì đây là tội công tố, căn bản không cần Tiểu Quân nói kiện, nhưng bọn họ cũng rất rõ ràng, Tiểu Quân phải ra tòa bày tỏ việc cô bị ép buộc, là bị ép, chứ không thể như lần đối chất trước, luật sư hỏi cô có từng cùng Đường Vinh lên giường ân ái hay không, cô lại trả lời có, những từ ngữ như vậy khiến người khác hiểu rằng cô không phải bị ép, mà là cam tâm tình nguyện.

Tại sao Tiểu Quân lại sợ Đường Vinh như vậy?

Chuyện này đúng là rất phiền toái. Những lời nói kia đã được ghi chép lại. Dù cho trong lòng Thẩm Bội Tuyền còn nghi vấn, nhưng lời nói đó lại ảnh hưởng đến hai quan toà kia.

Thẩm Bội Tuyền tự hỏi, việc Tiểu Quân thừa nhận cùng Đường Vinh "lên giường ân ái" , mà không phải bị cường bạo, trong này nhất định có nguyên nhân đặc biệt. . . . . .

Ai! Không chỉ có Sĩ Dương, mà ngay cả cô cũng cảm thấy phiền não; lần này Tiểu Quân xuất hiện quả thật đã làm rối loạn tâm tư của bọn họ, càng không cần nói đến màn tỏ tình của hai người vào đêm hôm ấy, bởi vì nó giống như. . . . . .

Thêm Bình Luận