Yêu Anh Không Hối Hận

3/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ở trong mắt người khác, anh cũng chỉ là một người to giọng, người đàn ông nóng nảy tính khí không tốt ! Nhưng ở trong mắt cô, anh lại là người có tính trẻ con, tốt bụng, là người đàn ông chuộng nghĩa  …
Xem Thêm

Khó trách ngày đó Tiểu Tuyền rơi lệ, mặc dù không có khóc thành tiếng; nhưng trong trí nhớ của Lý Gia Dung, dường như cô chưa từng thấy Tiểu Tuyền khóc, ngày đó có lẽ là lần đầu tiên!

Sau đó, Thẩm Bội Tuyền khôi phục như bình thường ── cô vẫn làm việc, vẫn mở phiên toà; nhưng Lý Gia Dung cảm thấy đây là một trở ngại lớn với Tiểu Tuyền!

Thân là học tỷ, là người luôn chiếu cố, giúp đỡ Tiểu Tuyền, vì muốn xác định hiện tại trong lòng Nghiêm Sĩ Dương nghĩ gì, có phải lại động lòng với Tiểu Quân hay không, nên Lý Gia Dung quyết định tự thân xuất mã, đi gặp tên kia để tìm câu trả lời.

Xế chiều hôm nay, Lý Gia Dung thừa dịp Thẩm Bội Tuyền mở phiên tòa, len lén từ viện toà án chạy đến kiểm sở để tìm gặp Nghiêm Sĩ Dương.

Thành thật mà nói, phụ tá của quan toà chạy tới kiểm sở tìm người là chuyện rất bình thường, nhưng tìm kiểm sát thì lại là chuyện khác; huống chi Lý Gia Dung còn là phụ tá của Thẩm Bội Tuyền, mà mấy ngày trước, bởi vì Thẩm Bội Tuyền quyết định không giam giữ Đường Vinh mà thanh danh của cô được lan truyền rộng rãi.

Nghiêm Sĩ Dương khó chịu, đi đến công viên nhỏ gần kiểm sở ── anh đang nghiên cứu vụ án, điều tra các chứng cứ khác, cũng đang lâm vào bế tắc, không tìm được đường ra, giờ lại bị người khác cắt ngang như vậy, dĩ nhiên là khó chịu.

"Học tỷ, chuyện gì?" Giọng nói của anh vô cùng không tình nguyện.

Lý Gia Dung cũng không tức giận, "Còn biết tôi là học tỷ của cậu sao? Cậu cũng thật là có lễ phép!"

Thân hình cao lớn ngồi trên ghế đá ở công viên, "Bây giờ tôi đang vội, xin hỏi học tỷ rốt cuộc là có chuyện gì?"

Lý Gia Dung cảm thấy Nghiêm Sĩ Dương đúng là làm người khác không thích nổi, không biết tại sao Tiểu Tuyền lại có thể ngây ngốc thích cậu ta mười năm. Chẳng lẽ là trong mắt người tình là Tây Thi? Không đúng, Tây Thi là nữ, Nghiêm Sĩ Dương cũng không phải là nữ. . . . . ."Bây giờ cậu tính toán như thế nào?"

"Cái gì như thế nào?"

"Tiểu Quân a!"

Vừa nhắc đến tên của cô gái kia, sắc mặt của Nghiêm Sĩ Dương trầm xuống, nội tâm đau đớn không thôi, "Tôi còn đang điều tra, tôi cũng không tin Đường Vinh có thể thoát tội; vị hôn phu, vị hôn thê? Hành vi tìиɧ ɖu͙© bình thường? Lừa gạt ai vậy! Có quỷ mới tin. . . . . ."

"Tôi không phải hỏi vụ án, tôi là nói tới chuyện ngày hôm đó, cậu nháo với Tiểu Tuyền như vậy, rốt cuộc là cậu muốn như thế nào?"

Nhớ tới ngày ấy, Nghiêm Sĩ Dương cũng cảm thấy rất phiền, "Có thể như thế nào? Nháo cũng đã nháo rồi. . . . . ."

"Cậu không cảm thấy mình có lỗi chút nào sao?"

" Tiểu Tuyền nên bắt giữ Đường Vinh . . . . . . Ôi! Làm gì đánh tôi?"

Lý Gia Dung nặng nề gõ vào đầu Nghiêm Sĩ Dương, giống như đang dạy dỗ đứa con trai năm tuổi của cô, "Kiểm sát như cậu đúng là vô dụng! Không phải cậu đã thi tư pháp sao, luật pháp cậu học đều bỏ đi hết rồi hả?!"

". . . . . ."

"Trở về học lại các điều luật đi, Tiểu Tuyền xử lý không có sai, tòa án cấp cao bác bỏ kháng kiện, không phải là minh chứng rõ ràng nhất sao?"

". . . . . . Nhưng Đường Vinh phạm vào tội cưỡng chế, ép buộc quan hệ, hình phạt nặng nhất là từ bảy năm trở lên . . . . . ."

"Ngu ngốc! Rốt cuộc làm sao mà cậu có thể làm kiểm sát được vậy? Theo luật, nếu đã phạm trọng tội thì sẽ không thể trở thành lý do tạm giam giữ." Cô cần phải giúp Tiểu Tuyền nói chuyện, "Ở trên phiên toà, Tiểu Tuyền đã giúp cậu rồi, quan kiểm sát động một chút là mở miệng mắng bị cáo như cậu, ở toà án khác, nhất định là bị đuổi ra ngoài ngay lập tức, còn để cho cậu ở lại mắng chửi người khác như vậy sao!"

"Cứ nhìn thấy tên súc sinh Đường Vinh kia, tôi liền khó chịu á!"

"Thật chỉ là như vậy không?" Cô đột nhiên hỏi.

"Có ý tứ gì?"

Lý Gia Dung nhìn anh, nói ra lo lắng trong lòng ── cô tin tưởng đây cũng là lo lắng của Tiểu Tuyền, chỉ là Tiểu Tuyền vẫn luôn không dám nói."Bình thường đầu óc cậu rất rõ ràng, tuyệt đối không có khả năng xảy ra chuyện chỉ dùng hai ba tờ giấy lại kêu toà án bắt giữ người. . . . . . Cậu thành thật nói đi, có phải vì vụ án này có liên quan đến Tiểu Quân nên cậu mới có thể biến thành như vậy không? Có phải cậu vẫn thích Tiểu Quân không?"

Nghiêm Sĩ Dương lại bộc phát, anh đứng lên, dùng sức đạp ghế, "Mẹ kiếp! Tại sao mấy người đều nghĩ đến chuyện như vậy? Tại sao?"

". . . . . ."

"Người nào cũng đều nói như vậy, mẹ kiếp. . . . . ."

"Bởi vì biểu hiện của cậu làm cho người ta có loại cảm giác này."

Nghiêm Sĩ Dương thở dốc, tức giận cùng kinh ngạc, "Tôi là kiểm sát, Tiểu Quân là người bị hại, con mẹ nó… tôi không nên giúp cô ấy sao?"

"Cậu là kiểm sát, nhưng lại quên làm như thế nào để giam giữ người hiềm nghi? Nếu như không phải là dính dáng đến tình cảm riêng tư, cậu sẽ đem những ‘thường thức cơ bản’, những điều trọng yếu như vậy đều quên hết sao? Cậu lừa gạt quỷ à!" Cô gằn giọng, còn nhấn mạnh bốn chữ “thường thức cơ bản”.

"Tôi. . . . . ."

Lý Gia Dung không muốn nói nhiều với anh, " Nghiêm Sĩ Dương, cậu còn yêu Tiểu Quân hay không, tôi cũng không thèm để ý, tôi cũng không có tư cách quản cậu; nhưng cậu nghe cho rõ, đừng có dùng cái cớ này rồi đổ lên đầu Tiểu Tuyền!"

Nhớ tới đêm hôm đó, Tiểu Tuyền quỳ trên mặt đất dọn dẹp những thứ kia, nhìn Tiểu Tuyền ôm quyển lục pháp toàn thư…hình ảnh đó, cảnh tượng đó, cứ nghĩ đến là Lý Gia Dung lại cảm thấy đau lòng đến tột đỉnh.

"Tôi. . . . . . Tôi nào có?"

"Tôi nói thẳng với cậu, Tiểu Tuyền yêu cậu nhiều năm như vậy, nếu như cậu không thể đáp lại, thì cách xa cô ấy một chút, đừng có tổn thương cô ấy nữa."

"Tại sao lại nói qua chuyện khác? Tôi với Tiểu Tuyền chỉ xảy ra một chút tranh chấp trong công việc. . . . . ."

"Công việc? Chính cậu phân rõ ràng được sao?" Lý Gia Dung đứng lên, "Cậu không cần trả lời tôi, tự trả lời chính mình là tốt rồi."

Vốn cô định đi, nhưng còn có một số lời không thể không nói, "Tôi nghe được hai người nói chuyện, cậu chất vấn Tiểu Tuyền, hỏi cô ấy chính nghĩa là cái gì; tôi cho cậu biết, tôi biết Tiểu Tuyền nhiều năm rồi, cô ấy không hề có lỗi với người nào, bao gồm cậu, bao gồm Tiểu Quân; Tiểu Tuyền không nói, nhưng tôi biết, cậu cứ như vậy mà nghi ngờ cô ấy thì so với việc gϊếŧ cô ấy còn tàn nhẫn hơn! Nghiêm Sĩ Dương, tôi không muốn mắng cậu, nhưng cậu thật sự rất đáng hận!" Nói xong liền rời đi.

Nghiêm Sĩ Dương ngồi ở trên ghế đá, ánh mắt mờ mịt, nắm chặt quả đấm; anh ôm đầu, cúi người xuống, khuỷu tay đè lên bắp đùi ── giờ phút này anh như lọt vào sương mù, cảm thấy vô cùng khổ sở.

Anh đối với Tiểu Quân rốt cuộc là như thế nào, hiện tại ngay cả bản thân anh cũng không rõ lắm; Tiểu Tuyền, còn có Tiểu Tuyền, anh rốt cuộc nên làm cái gì???

Vụ án này vẫn còn đang trong vòng điều tra của kiểm phương, Thẩm Bội Tuyền cũng không nghe được gì thêm, mà cô cũng không muốn quản nhiều ── vì dù có giam giữ Đường Vinh hay không, thì cô cùng Sĩ Dương cũng đã bất hoà; tuy trong lòng cô không hề áy náy, nhưng vẫn luôn cầu nguyện. . . . . .

Nếu như muốn khởi tố vụ án thì đừng bắt cô thẩm lý, để toà án nào thẩm vấn mà không được, buông tha cho cô đi. . . . . . Tiếc là cô không có vận khí tốt.

Trải qua một tuần lễ, bên kiểm phương vẫn dùng những chứng cứ đó để khởi tố Đường Vinh; vụ án được đưa đến viện toà án, dùng máy vi tính chọn lọc, cuối cùng vẫn là do Thẩm Bội Tuyền phụ trách.

Ngày nhận được hồ sơ, cô thở dài liên tục, nhưng cũng đành phải chấp nhận. Cô tốn rất nhiều thời gian xem xét vụ án, đọc những tư liệu mà kiểm phương thu thập được không biết bao nhiêu lần, bao gồm lời nói của Tiểu Quân, những ghi chép mà kiểm phương tra hỏi Đường Vinh….

Học tỷ Lý Gia Dung đứng ở một bên giúp cô sửa sang lại hồ sơ, "Tiểu Tuyền, như thế nào?"

Thêm Bình Luận