Yêu Anh Không Hối Hận

3/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ở trong mắt người khác, anh cũng chỉ là một người to giọng, người đàn ông nóng nảy tính khí không tốt ! Nhưng ở trong mắt cô, anh lại là người có tính trẻ con, tốt bụng, là người đàn ông chuộng nghĩa  …
Xem Thêm

"Tiểu Quân, cô ở chỗ này chờ, tôi đuổi theo A Dương." Cô không có máy xe, chỉ có thể lấy xe đạp, đạp hồng hộc đuổi theo phía sau.

Ông trời! Đây đúng là chuyện Nghiêm Sĩ Dương sẽ làm mà.

Anh nhất định nghĩ thầm, loại hành vi cướp đoạt ngoài đường phố như vậy tuyệt đối không thể cho phép! Tên kia lúc nào cũng tràn đầy tinh thần trọng nghĩa, bộ anh ta cho rằng mình là siêu nhân, có thể cứu vớt thế giới hay sao, không biết làm như vậy sẽ khiến người quan tâm anh lo lắng đến chết sao…

Lo lắng. . . . . . Không chỉ là Tiểu Quân, bản thân cô cũng rất lo lắng.

Vì lo lắng nên Thẩm Bội Tuyền cứ như vậy đạp xe đuổi theo, cũng không còn thời gian suy nghĩ liệu Tiểu Quân ở phía sau có thể hiểu lầm hay không, có thể hoài nghi tại sao cô lại phải lo lắng cho bạn trai của cô ấy như vậy hay không?

Cho tới nay, cô đều che dấu rất tốt ── chỉ đơn thuần làm bạn bè, luôn giữ một khoảng cách; mặc dù việc này không phải tâm ý của cô, nhưng vì có thể làm bạn bè vĩnh viễn với anh, cô nguyện ý.

Mặc dù biết đây là cá tính của anh, nhưng khi nhìn thấy anh cứ như vậy xông ra ngoài, nghĩ đến việc anh sẽ gặp phải nguy hiểm, thì cô không cách nào yên tâm, nên cô chỉ có thể thuận theo tâm ý của mình mà đuổi theo.

Tốc độ xe đạp rất chậm, đuổi thế nào cũng không đuổi kịp, nhưng đối với đường xá quanh đây thì cô rất quen thuộc ── từ nhỏ cô đã sinh hoạt ở nơi này, nên cũng biết những hẻm nhỏ nào có thể đi tắt qua, với lại nãy giờ cô luôn quan sát bốn phía, luôn để ý ánh mắt và vẻ mặt của người đi đường để suy đoán xem có chiếc xe máy nào vừa đi qua nơi này hay không.

"Rốt cuộc chạy đi nơi nào rồi. . . . . . A Dương, làm ơn đừng quá kích động!" Cô sợ trên người tên cướp có vũ khí sẽ làm Nghiêm Sĩ Dương bị thương, cô cũng sợ Nghiêm Sĩ Dương quá tức giận, đánh trọng thương đối phương!

Quả đấm của anh ta, tuyệt đối có năng lực đó.

Cô rốt cuộc nên lo lắng cho ai đây?

Đột nhiên, khi đạp xe ngang qua chỗ rẽ thì mắt cô nhìn thấy một cảnh tượng ── hai chiếc xe máy ngã trên mặt đất, trong đó có một chiếc là của Nghiêm Sĩ Dương.

Cô sợ tới mức không kịp tanhg xe lại mà nhảy thẳng xuống, nên bị ngã xuống đất; cô không nhìn thấy người, ngược lại cách đó không xa lại nhìn thấy vết máu trên đường.

Toàn thân cô lạnh lẽo, không ngừng phát run; dân chúng bốn phía chỉ chỉ chõ chõ, Thẩm Bội Tuyền quay đầu lại nhờ người qua đường giúp đỡ, "Làm ơn giúp tôi báo cho cảnh sát, bạn của tôi chạy xe đuổi theo tên cướp, làm ơn nhanh lên một chút, báo cảnh sát đến giúp đỡ!"

Người đi đường vội vàng làm theo.

Thẩm Bội Tuyền đi lên phía trước, rẽ vào ngõ hẻm trước mặt, những người đi đường gần đó khuyên cô không nên đi vào một mình, nhưng cô mặc kệ, vào giờ phút này, cô không thể nào đứng đợi ở đây.

Cô đi về phía trước… trong ngõ hẻm tối tăm yên ắng, có lẽ hiếm khi có người tới đây. Cô đang đi thì đột nhiên nghe thấy âm thanh nên vội vàng chạy về phía trước.

Cô phát hiện hai người đang đánh nhau ở phía sau chiếc xe hơi ──

Hai người đang công kích lẫn nhau, đồ bị cướp lúc nãy vì đánh nhau mà rơi trên mặt đất, tiền mặt, đồ vật bên trong đều bị văng ra ngoài.

"Mẹ nó, mày muốn ăn đòn phải không, chuyện của tao mà cũng dám quản!" Tên cướp hung hăng đánh Nghiêm Sĩ Dương mấy quyền.

Dĩ nhiên Nghiêm Sĩ Dương cũng không phải là dễ chọc, huống chi lọai cướp này khiến anh căm thù đến tận xương tuỷ, cho nên vừa ra tay liền đáp lễ lại đối phương mấy quyền."Ta o muốn xen vào thì sao, loại người như mày đúng là cặn bã!"

Cảnh tượng này thật khiến người ta kinh tâm động phách, Thẩm Bội Tuyền bị dọa đến quên cả cử động.

Cô có thể nhìn thấy rõ ràng vết thương trên mặt Nghiêm Sĩ Dương, trên đất thậm chí còn có vài giọt máu.

Vừa lúc đó, tên cướp áp chế Nghiêm Sĩ Dương, sau đó rút con dao ra, chuẩn bị đâm xuống!

Thẩm Bội Tuyền giật mình, lập tức hô to, "Cảnh sát đến rồi!"

Nghiêm Sĩ Dương nắm lấy cơ hội, tung ra một quyền đánh ngã đối phương, có lẽ là do trúng ngay chỗ hiểm, nên tên cướp ngất đi tại chỗ.

Hiện trường khôi phục an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng kêu đau của Nghiêm Sĩ Dương, cùng với tiếng thở dốc của Thẩm Bội Tuyền; mà sự an tĩnh cũng từ từ bị tiếng huyên náo ở phía sau thay thế, bởi vì xe cảnh sát tới.

Nghiêm Sĩ Dương ngồi dưới đất thở dốc, sờ sờ vết thương trên mặt mình, chửi rủa nói mình gặp xui xẻo, ngẩng đầu thì nhìn thấy Thẩm Bội Tuyền đứng ở nơi đó, nên vô cùng kinh ngạc, "Tiểu Tuyền, sao cô lại tới đây?"

Thẩm Bội Tuyền rốt cuộc chống đỡ không nổi, bị dọa đến ngã ngồi trên đất, "Tôi sắp bị anh hù chết rồi!"

"Ai nha! Trường hợp nhỏ này làm sao có thể làm khó được tôi? Không cần lo lắng!" Anh vẫn còn mạnh miệng.

Thẩm Bội Tuyền không nhịn được mà cười, nhưng hốc mắt cũng đã đỏ hoe vì sợ hãi, lo lắng.

Nghiêm Sĩ Dương nhìn cô cười, do khoảng cách hơi xa nên không nhìn thấy nước mắt trong mắt cô, "Nhưng cô cũng rất lợi hại nha, vậy mà đuổi kịp tôi, không phải cô chỉ biết đạp xe thôi sao?"

Cô chạy xe đạp đuổi theo, là bởi vì lo lắng cho anh sao? Nghĩ đến vấn đề này, không hiểu sao Nghiêm Sĩ Dương cảm thấy rất vui vẻ.

Cảnh sát chạy tới còng tay tên cướp; mà hai người trước mắt này bởi vì đã giúp đỡ bắt được tên cướp nên hiển nhiên trở thành anh hùng, nhất là Nghiêm Sĩ Dương, người vẫn luôn kiên nhẫn đuổi theo.

Nghiêm Sĩ Dương như một đứa con nít nhắc nhở Thẩm Bội Tuyền, "Cô không được nói cho ai biết chuyện tôi xém chút nữa bị tên cướp đâm nha, nhất là đội viên đội bóng chày, như vậy thật quá mất mặt; nhưng tôi cũng không phản đối việc cô tuyên dương tôi vì đã đánh gục được tên cướp . . . . ."

Thẩm Bội Tuyền nhìn anh cười, nước mắt lại chảy ra; cô tiến lại gần ôm anh, tuy vậy nhưng anh chỉ nghĩ là do cô bị kinh sợ.

Anh không biết, ngay khoảnh khắc đó, cô thật rất lo lắng cho anh!

Cô nghĩ, nếu anh không nhạy bén, không hiểu được, thậm chí không thèm để ý đến tình cảm của cô thì cũng không sao, cô chỉ muốn chủ động ôm anh một lần!

Dù rằng cô không nên như thế, nhưng chỉ cần anh nghĩ đây là cái ôm của bạn bè là được.

Mỗi khi nhìn thấy Uông Ánh Quân xuất hiện bên cạnh Nghiêm Sĩ Dương, nhìn thấy bộ dáng thân mật của hai người, Thẩm Bội Tuyền vẫn không có dũng khí ôm anh; giờ đây, cô muốn cho anh một cái ôm, một cái ôm tràn đầy khen ngợi, bội phục, một cái ôm tràn ngập đau lòng, lo lắng cùng vui mừng.

Việc Nghiêm Sĩ Dương hăng hái đuổi theo tên cướp được lan truyền rộng rãi, nhờ đó mà danh tiếng của anh cũng lan xa. Trường học ghi nhận thành tích của anh, ngay cả cảnh sát cũng khen ngợi anh. Khi truyền thông đến phỏng vấn, anh còn lớn tiếng nói, về sau anh muốn làm Kiểm Sát Trưởng diệt gian trừ ác, còn nói chút lời xã giao, làm mọi người nghe xong đều rất vui vẻ.

Ngay cả các quản lý trước của đội bóng chày, những người đã từng chán ghét anh, cũng giơ ngón tay cái lên khen ngợi anh, nói anh rất đẹp trai, thậm chí còn nguyện ý cùng anh kết giao, cũng không để ý việc anh đã có bạn gái.

Nói tóm lại, danh tiếng của Nghiêm Sĩ Dương thay đổi rất nhiều.

Thẩm Bội Tuyền hiểu, anh là người đáng được khen ngợi, anh luôn hăng hái làm việc nghĩa, không thể tha thứ cho việc chính mình tận mắt nhìn thấy người phạm tội mà không làm gì, mặc dù việc này thường khiến anh lâm vào hiểm cảnh.

Cô cảm thấy thật kỳ quái, cuộc sống của cô như thế nào lại thay đổi như vậy, trừ việc học cùng việc bán rau ở chợ, còn lại chỉ có anh ── cô trở nên thường xuyên quan tâm anh, chú ý anh, nhưng chỉ dám lấy thân phận của một người bạn!

Thật ra thì ở đại học, cô có rất nhiều người theo đuổi.

Nhưng cuối cùng đều là “không bệnh mà chết”; có người nói cô chỉ biết học, không biết quan tâm, có người nói cô không giống nữ sinh, không giống Tiểu Quân luôn làm người khác cảm thấy vừa lòng, thoải mái, không biết lấy lòng nam sinh khác, khiến cho họ vui vẻ.

Thêm Bình Luận