Yêu Anh Không Hối Hận

3/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ở trong mắt người khác, anh cũng chỉ là một người to giọng, người đàn ông nóng nảy tính khí không tốt ! Nhưng ở trong mắt cô, anh lại là người có tính trẻ con, tốt bụng, là người đàn ông chuộng nghĩa  …
Xem Thêm

"Cho cô"

Thẩm Bội Tuyền nhận lấy, "Sao lại cho tôi cái này?"

"Bản kia của cô đã bị rách, hơn nữa còn là bản cũ, hiện tại cũng không biết đã chỉnh sửa đến đâu rồi mà cô vẫn còn dùng, học như vậy sao có hiệu quả?"

"Tôi. . . . . ."

"Ít rầy rà! Tôi đưa cho cô, không cho phép không nhận."

Thẩm Bội Tuyền nhận lấy, trong lòng không kiềm được vui sướиɠ, trong lúc mơ hồ giống như có thể ngửi thấy được mùi mực in của sách mới, tay cầm sách cũng rất cẩn thận."Cám ơn."

Nghiêm Sĩ Dương nhìn cô, đột nhiên cười một tiếng, đối với cô phất tay một cái, bày tỏ muốn cô đừng để ý; nhưng cô không cách nào không để ý, anh thật sự là người như vậy!

Nhìn bề ngoài tùy tiện, nhưng lại là người biết quan sát, chú ý. Anh nhất định đã sớm phát hiện cô luôn dùng cuốn sách đó tham khảo, hai năm qua đều chưa từng đổi, dù biết là bản cũ, cũng xài đến rách tung toé, nhưng bởi vì cô không nỡ bỏ, nói đúng hơn là do cô không dám xài tiền bậy bạ, cho nên không thể đổi, vì vậy mà bây giờ vẫn đang dùng.

Thật ra anh không phải là loại nam sinh lỗ mãng, không phải là người qua loa, chỉ biết lớn tiếng ầm ỷ; ngược lại anh rất tinh tế, thậm chí rất cẩn thận.

Chỉ tiếc anh đã là bạn trai của người khác, có người đã phát hiện anh tốt sớm hơn so với cô. . . . . .

"Sao lại đứng đó?"

Thẩm Bội Tuyền ngồi xuống bên cạnh anh, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định; Nghiêm Sĩ Dương thoải mái ngồi huýt sáo, mắt tập trung nhìn vào một điểm.

Mặc dù nghĩ không nên nhưng anh vẫn muốn hỏi: "Tiểu Tuyền, tôi không hiểu, tại sao dạo này cô luôn tránh tôi, không muốn nhìn thấy tôi? Mỗi lần đi học, lúc tôi có vấn đề muốn hỏi cô thì cô đều trả lời qua loa cho có lệ."

"Anh thông minh hơn tôi, làm bài tập cũng tốt hơn tôi, nên tôi phải đề phòng anh vượt hơn tôi chứ!"

"Làm trò!" Anh mới không tin cô là loại người như vậy.

Một làn gió nhẹ thổi qua, làm tóc của cô bay bay; khoảng cách giữa hai người không xa nên anh có thể ngửi được hương thơm trên tóc cô.

"Bởi vì anh đã có bạn gái."

"Việc này thì có quan hệ gì?"

"Lời người đáng sợ, tôi không muốn làm cho người khác hiểu lầm, cũng không muốn bạn gái anh khó chịu."

Mới vừa rồi tuy nói Nghiêm Sĩ Dương là người tỉ mỉ, tinh tế, nhưng đối với anh những lời cô vừa nói dường như quá khó hiểu."Nhưng chúng ta là bạn rất thân!"

"Tôi biết." Thẩm Bội Tuyền muốn nói lại thôi, "Nhưng. . . . . ."

"Nhưng cái gì?"

Tuy anh tỉ mỉ, tinh tế, nhưng cô biết nhất định anh không hề nghĩ đến việc này; mà cũng không thể trách anh, bởi vì cô cũng không ngờ mình lại động lòng với anh.

Anh coi cô như bạn tốt, nhưng cô lại động lòng với anh. . . . .

"Rốt cuộc là nhưng cái gì?"

"Không có! Nếu anh đã nghĩ làm bạn tốt với tôi, vậy thì… chúng ta sẽ là bạn tốt."

Nghiêm Sĩ Dương cười, "Vậy mới đúng!"

Cô mỉm cười, cô rất tin anh thật tâm xem cô như bạn tốt ── trong khoảng thời gian này, lúc cô gặp phải hoàn cảnh khó khăn, anh luôn ra tay giúp cô, tình cảm này cô vĩnh viễn không quên.

Nếu như anh chỉ muốn cùng cô làm bạn tốt, vậy cô cũng nguyện ý duy trì đoạn tình cảm bạn bè này, mặc dù trong lòng không muốn, nhưng cô cũng có thể giả bộ làm như không biết để phối hợp với anh. . . . . .

(*) Chỗ chính sách này mình chém, vì mình cũng không hiểu là chính sách gì, đại khái đoán ý nghĩa là vậy thôi hihi

Ai cũng cần bạn bè, cũng cần người yêu. Người yêu thì tới tới lui lui, bạn bè lại có thể làm bạn lâu dài; có lẽ trải qua nhiều năm bầu bạn, biết đâu cô có thể đổi thành “người nào đó”.

Ít nhất, Thẩm Bội Tuyền tự an ủi mình như vậy ──

Sĩ Dương tuyệt đối là người bạn tốt nhất thế giới, biết cô gặp nạn, không nói hai lời liền giúp đỡ cô, để cho cô vẫn được tiếp tục đi học.

Vậy cũng tốt, nếu mệnh của cô và anh đã được sắp xếp như vậy thì cô cũng sẽ điều chỉnh tâm mình thật tốt, chuyên tâm làm bạn bè với anh, chúc phúc cho anh.

Nhìn bộ dạng vui vẻ của anh và Tiểu Quân, cô cũng rất vui vẻ.

Anh và Tiểu Quân thật sự là một đôi trời sinh ── Sĩ Dương là nam sinh có lời cứ nói, muốn làm liền làm, cá tính thẳng tanh này rất thích hợp với anh; còn Tiểu Quân là nữ sinh dịu dàng, tinh tế, luôn ngoan ngoãn ở một bên nghe Sĩ Dương nói chuyện, không cãi lại cũng không đáp lời.

Có lần anh nói chuyện, Tiểu Quân chỉ có thể yên lặng mà nghe, một câu cũng chen vào không lọt. Thẩm Bội Tuyền nghĩ, người này bình thường vốn đã đủ om sòm, hơn nữa còn học pháp luật, nói tới nói lui đều có lý, Tiểu Quân sao có thể nói lại anh.

Trừ lần đó ra, Nghiêm Sĩ Dương thường hay vừa nói vừa muốn động tay động chân ── anh nói đây là chuyện tốt, chứng minh anh là đàn ông có thể lực, nhưng nếu xét từ góc độ trái, có lẽ anh là người đàn ông không suy nghĩ kĩ trước khi làm.

Mỗi lần Nghiêm Sĩ Dương kích động, muốn cùng người khác gây gổ hoặc đánh nhau, Tiểu Quân dù muốn cản cũng không cản được, chỉ có thể đứng đó lo lắng, còn không thì đi cầu cứu Thẩm Bội Tuyền.

Chuyện ngày đó ở trong chợ chính là minh chứng rõ nhất. . . . . .

Theo thường lệ, đội viên đội bóng chày đi đến chợ giúp mẹ Thẩm bán rau. Kỳ thật đây là chuyện khó với bọn họ, dù sao những đứa trẻ này vẫn chỉ là học sinh, nói không chừng cả đời cũng không phải ra chợ bán rau như thế này, nhưng lại nguyện ý trợ giúp bạn học giải quyết khó khăn, mỗi người thay phiên nhau sắp xếp lớp học để ra chợ phụ giúp một tay.

Tình trạng của nhà họ Thẩm đã dần trở lại quỹ đạo, bệnh tình của mẹ Thẩm đã ổn định hơn, không giống với thời gian nguy hiểm lúc trước, chỉ cần định kỳ đi chạy thận, thì cuộc sống có thể trôi qua bình thường.

Hôm đó, mẹ Thẩm nhìn Nghiêm Sĩ Dương cùng Uông Ánh Quân đến phụ giúp thì xấu hổ nói, "Là do Tiểu Tuyền quá khẩn trương, thật ra thì chúng ta vẫn có thể ứng phó được, đứa nhỏ này. . . . . . Thật sự là phiền toái cho các cháu."

Nghiêm Sĩ Dương khảng khái nói, "Bác gái, không thành vấn đề a! Cái này sao gọi là phiền toái, chuyện của Tiểu Tuyền chính là chuyện của chúng cháu, chỉ cần Tiểu Tuyền nói một tiếng, chúng cháu nhất định đến giúp đỡ."

Uông Ánh Quân cũng mỉm cười, tuyệt không cảm thấy khổ cực.

Thẩm Bội Tuyền đứng ở một bên, bốn người cùng đi ra khỏi chợ; lúc này là thời gian tan chợ, đoàn người cũng đã từ từ tản đi, các quán cũng sắp đóng cửa.

Đang lúc bọn họ đi ra bên ngoài, thì tận mắt nhìn thấy một chiếc xe máy 50 cc chạy nhanh qua, trong nháy mắt, một phụ nữ chừng hơn 50 tuổi té ngã trên đất, khi phục hồi tinh thần lại thì chiếc xe kia đã nghênh ngang rời đi.

"Ăn cướp a ──" người phụ nữ la to.

Bọn họ vội vàng tới nhìn, người bị hại đang ngồi trên đất, khuôn mặt kinh hoảng, trong hốc mắt còn có nước.

Uông Ánh Quân cùng Thẩm Bội Tuyền giúp đỡ người phụ nữ đó đứng dậy, mẹ Thẩm cũng ở một bên kêu to để người ta tới giúp một tay.

Nghiêm Sĩ Dương đứng ở hiện trường với vẻ mặt không thể tin được ── trên đời này thậm chí có người liều lĩnh như vậy, ngoài đường phố mà cũng dám cướp đoạt, công lý ở chỗ nào chứ?

"Mẹ nó, trong nhà không có người nào sao?" Nghiêm Sĩ Dương lập tức vọt tới một bên dắt xe máy của mình ra, cắm chìa khóa vào, khởi động động cơ, không nói lời nào mà chạy đuổi theo.

Thẩm Bội Tuyền cùng Uông Ánh Quân cảm thấy choáng váng!

Uông Ánh Quân càng thêm hoảng sợ, "A Dương ── ông trời! Làm sao bây giờ?"

Thẩm Bội Tuyền cũng không dám tin, anh ấy cứ như vậy một mình xông ra ngoài, chẳng lẽ anh ta tưởng mình đang diễn kịch cổ trang, cưỡi ngựa đuổi theo kẻ cướp à?

Không được! Cô không thể để một mình anh đi như vậy. . . . . .

Thêm Bình Luận