Doãn Mộ Tư mở trang mạng xã hội lên, lúc này mới đọc được tin nhắn của hội bạn thân từ trung học và của Trần Chí Kiên.
Hội bạn thân đại loại là muốn hỏi gần đây cô sao lại mất tích, tuy không ai nhắc đến chuyện của Tống Tư Hàn nhưng cô biết họ rất lo cho cô sau tin hủy hôn, lại tin bát nháo về việc gái bao khiến hai cô bạn thân thi nhau mắng chửi bọn nhà báo.
Cô chọn hình ảnh, chọn một bức ảnh Tiểu Vũ hôn cô, chỉ thấy nửa gương mặt gửi lên nhóm.
Từ Oánh:"WTF Mộ Mộ, cậu nuôi bảo bảo đợi lớn thịt hay sao, quá mặn."
Hàn Dĩnh:"Mộ Mộ, dạo này sao mất tích vậy?"
Doãn Mộ Tư cười cười nhắn lại:"Con trai của tớ, à không con trai của bạn trai của tớ."
Từ Oánh:"BẠN TRAI MỚI? TỚ KHÔNG TIN."
Doãn Mộ Tư yêu Tống Tư Hàn năm năm, có hai năm chính thức hẹn hò trong nhóm bạn thân ai cũng biết, cô yêu Tống Tư Hàn trút cả tâm sức, yêu sâu nặng, yêu đến bị từ hôn còn không hiểu bị lợi dụng, đùng một cái quen bạn trai mới, không ai dám tin.
Hàn Dĩnh:"Mộ Mộ coi chừng bị lừa."
Doãn Mộ Tư lại nhắn:"Anh ấy là Lục Vũ Thần."
Lục Vũ Thần, nếu là người đàn ông này thì đúng là có lý do tại sao Doãn Mộ Tư lại nguyện ý rời bỏ Tống Tư Hàn.
Nếu không biết gì về Nhất Đường bang hội, thì thành phố Nam Sơn này ai nấy cũng coi Lục Vũ Thần chính là vị tổng tài tài giỏi nhất, thân thế của hắn ở Hải Sơn gia thế hiểm hách, Lục thị hiên tại ở Nam Sơn không ai sánh bằng.
Từ Oánh:"Quá tốt rồi Mộ Mộ, cái gì vứt được thì vứt đi."
Hàn Dĩnh:"Tớ có chuyện muốn nhờ hai câu?"
Doãn Mộ Tư nhíu mày, Hàn Dĩnh tính tình điềm tĩnh, xử lý mọi thứ đều khéo léo, ít khi làm loạn.
Doãn Mộ Tư:"Dĩnh Dĩnh, có chuyện gì sao?"
Từ Oánh:"Mau nói đi, bọn tớ chắc chắn sẽ giúp cậu."
Hàn Dĩnh:"Tớ phát hiện chồng tớ lại qua lại với cô ta."
Cô ta ở đây, chính là Bạch Giai Giai, không phải tự dưng Doãn Mộ Tư lại biết Bạch Giai Giai, chỉ vì trước kia từng muốn đánh ghen thay bạn nên mới biết.
Doãn Mộ Tư:"Xử cô ta."
Từ Oánh:"Gϊếŧ ngay không cho nó đẻ trứng."
Hàn Dĩnh:"Nhưng tớ không có bằng chứng cụ thể, hôm trước tớ nhặt được hóa đơn của cửa hàng Diamond cứ tưởng Cố Triết mua tặng tớ liền tò mò dò tìm mã số xem mẫu. Không ngờ hôm qua vô tình gặp cô ta ở bách hóa, nhìn thấy cô ta đeo mẫu y hệt."
Doãn Mộ Tư an ủi:"Có khi nào là trùng hợp không?"
Hàn Dĩnh:"Tớ hỏi Cố Triết, anh ta tức giận nói là mua quà tặng cho đối tác, không còn liên hệ với Bạch Giai Giai nữa, nhưng tớ có linh cảm rất xấu."
Từ Oánh:"Chắc chắn là có vấn đề."
Doãn Mộ Tư:"Cậu đừng tỏ thái độ, bọn tớ sẽ nghĩ cách giúp cậu."
Hàn Dĩnh năm mười tám tuổi đã kết hôn với Cố Triết, trước kia Cố Triết có qua lại với Bạch Giai Giai nhưng sau đó thì quay đầu, thời gian gần đây đều đối với Hàn Dĩnh rất tốt.
Doãn Mộ Tư luôn nghĩ chỉ cần đàn ông quay đầu lại sẽ coi trọng người phụ nữ luôn bên cạnh họ, nhưng không phải, đàn ông luôn là ngựa quen đường cũ.
Cô nhắn cho Trằn Chí Kiên thông báo với anh một câu, cô đã là bạn gái của Lục Vũ Thần và sống cùng anh ta, có lẽ sắp tới khó được gặp thường xuyên như xưa.
Trần Chí Kiên chỉ nhắn lại một câu:"Em hạnh phúc là anh an tâm rồi."
Cô chỉ cười, cái thứ gọi là hạnh phúc mà Chí Kiên nói quá xa vời, hiện tại an toàn của cô và ba với cô là quá đủ rồi.
Cô nghe tiếng mở cửa ở dưới nhà, đoán chừng Lục Vũ Thần đã về nhà… đặt điện thoại xuống bàn, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng Tiểu Vũ.
Cô đi về phía cầu thang, lúc này Lục Vũ Thần cũng đang đi lên.
Ánh mắt Lục Vũ Thần dừng trên khuôn mặt của Doãn Mộ Tư, khuôn mặt cô xinh đẹp tràn ngập sự ôn nhu, hai mắt sáng lấp lánh như đang mong đợi để gặp anh.
"Lục bang chủ, chúng ta có thể nói chuyện không?"
Lục Vũ Thần lướt ngang qua người Doãn Mộ Tư như không nghe, không nhìn thấy cô.
"ẦM"
Tiếng cửa phòng Lục Vũ Thần đóng mạnh làm tim cô muốn rơi xuống.
Tức giận cái gì, cô làm gì sai sao?
Doãn Mộ Tư đi tới trước cửa nói vào:"Lục… Lục Vũ Thần, tôi có việc muốn nói với anh."
Lục Vũ Thần nhếch môi cười, cũng rất nhanh nhạy nhận ra ngụ ý của anh. Nhấc đôi chân hắn đi về phía cửa mở ra.
Bóng dáng Lục Vũ Thần đứng sát với Doãn Mộ Tư khiến cô cảm giác bản thân đầy tự tin của cô có chút tự ti về chiều cao, cô cao tận 1m7 nhưng chỉ đứng tới cổ của anh.
Sợ anh nghĩ cô có ý đồ, Doãn Mộ Tư lùi về sau một bước để kéo dài khoảng cách của cả hai.
Lục Vũ Thần nhìn thấy hành động này, không khỏi chán ghét.
Cô mặc một bộ áo ngủ, tóc xõa ra vô cùng xinh đẹp, gương mặt không chút hóa chất trắng hồng xinh đẹp.
Vậy mà rất gợϊ ȶìиᏂ.
"Có chuyện gì?" - Giọng Lục Vũ Thần khàn khàn như đang kiềm chế.
"Tôi muốn hỏi một chút về Tiểu Vũ."
Cô nhận chăm sóc thằng bé, ít nhất phải biết rõ tình hình.
"Vào trong."
Căn phòng ngủ của hắn khác với phòng làm việc, chỉ có một gam màu xám đậm lạnh lẽo như bản tính của hắn.
Lục Vũ Thần lấy một tập hồ sơ, đi về phía Doãn Mộ Tư nói:"Coi đi."
Lục Vũ Thần ngồi xuống ghế nói, trong giọng nói đầy tâm sự:"Năm ba tuổi sau khi bị tai nạn liền không cười không nói, khi tức giận liền đập phá la hét, mấy năm qua bác sĩ giỏi nhất đều mời đến chỉ có thể tạm thời hòa hoãn một chút nhưng vẫn không cười không nói… nhưng cô thấy đó, thằng bé lại tương tác với cô."
Doãn Mộ Tư không có chút kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, nhưng đọc bệnh án của Tiểu Vũ liền cảm thấy đau lòng thay cho nhóc con.
"Tuy tôi không phải bác sĩ tâm lý, nhưng tôi sẽ là một người bạn tốt của Tiểu Vũ."
"Bạn?"
Doãn Mộ Tư liền nhận ra nói sai:"Không phải bạn, là mẹ… là mẹ."
Hình như cũng sai rồi thì phải.
Lục Vũ Thần cũng không phản bác, nhàn nhạt nói:"Xuống lầu mang đồ ăn đến đây."
Doãn Mộ Tư cũng muốn trốn, bắt lấy cơ hội liền gật đầu bỏ chạy.
Khoảng hơn hai mươi phút, Doãn Mộ Tư mang một bát mì thịt bò bước vào. Lục Vũ Thần nhíu mày:"Cô nấu?"
Doãn Mộ Tư hơi cười gật đầu:"Đúng vậy, mọi người đi nghỉ ngơi rồi nên tôi tự nấu cho anh, yên tâm tôi không bỏ độc vào đâu."
"Cô dám sao?" - Lục Vũ Thần nhìn bát mì đầy màu sắc, thơm nức mũi liền tạo ra cảm giác thèm thuồng.
Một tiểu thư danh môn như cô ta biết nấu ăn, Lục Vũ Thần nghĩ một chút liền lạnh giọng:"Học nấu ăn cho ai ăn?"
Giống như vụиɠ ŧяộʍ bị phác giác, Doãn Mộ Tư tất nhiên học nấu ăn để nấu cho Tống Tư Hàn ăn, đã học liền nấu rất ngon và rất giỏi, giỏi tất cả các món Tống Tư Hàn thích.
"Tất nhiên là cho bạn trai là anh rồi."
Lời nói dối này, cũng khiến Lục Vũ Thần không phát tiết.