Chẳng bao lâu, ngày họp báo đã đến, Long Đường nhộn nhịp hoạt động, xung quanh là vô số phóng viên, các giám đốc lớn nhỏ vào chỗ ngồi của mình tại phòng họp.
Trên sân khấu, Sandy đang kiểm tra thiết bị, từng cái một kiểm tra kỹ lưỡng.
Bên dưới một người hướng về Sandy hỏi:"Vân tổng, ngài đến sớm."
Sandy chỉ lịch sự đáp:"Cũng không sớm, có nhiều thứ phải sớm kiểm tra."
Hắn tự hỏi:"Chuyện gì vậy, tổng tài phải tự kiểm tra các thiết bị, đây là loại công ty gì vậy?"
Sandy cũng không để ý, bấm vào màn hình nói:"Tôi không phải là CEO, cuộc họp sẽ bắt đầu lúc 10 giờ."
Bên dưới ồn ào, ai nấy đều nhìn nhau, sau đó vài phút sau đúng 10h màn hình được mở ra.
Một gương mặt quen thuộc đến mức không thể quen hơn.
Đó chính là Lục Vũ Thần, lúc này anh ta đang ngồi tao nhã trên ghế tổng giám đốc ở Doãn thị, dáng vẻ tạo ra khí chất của nhà vua không thể bị vùi dập, sự cao quý bẩm sinh khiến anh trở nên nổi bật.
Khung cảnh chỉ yên tĩnh được mấy giây, lúc sau như một cú nổ tung, các phóng viên bắt đầu quay phim điên cuồng.
"Đây là Lục Vũ Thần."
"Đại ác ma Nam Sơn quay lại rồi?"
Một lúc sau, hàng loạt câu hỏi dành cho Sandy về sự xuất hiện của Lục Vũ Thần, rõ ràng trước đó Sandy chính là tổng giám đốc Long Đường.
Sandy loại bỏ tất cả sự nghi ngờ, thông báo các giấy tờ của Long Đường chính là thuộc về Lục Vũ Thần.
Lục Vũ Thần ngồi trên máy tình, nhàn nhạt nói:"Tôi biết mọi người có nghi vấn rất lớn. Trước hết xin nói rõ, tập đoàn Long Đường được tôi mua lại mấy năm trước, hiện tại tôi là người tiếp quản, người phụ trách đối ngoại chính là Vân Phàm."
Tiết lộ này cũng thật quá độc ác. Người đàn ông từng nổi danh giàu nhất Nam Sơn đã quay trở lại, và đang sở hữu một công ty lớn mạnh nhất Nam Sơn, so với Lục thị năm đó còn bành trướng mạnh mẽ hơn.
Cuộc họp kéo dài gần hai tiếng, Lục Vũ Thần không ngừng trả lời những câu hỏi của tất cả thành viên, dù là kế hoạch sắp tới hay sản phẩm, đều được anh giải đáp.
Lục thị…
Lúc này Lục Hàn đang xem trực tiếp, ánh mắt không hề chuyển động, hai mắt nứt ra.
Cơ thể hắn tức giận đến run rẩy:"Cái này, đây là chuyện gì đang xảy ra."
Nghĩ đến cuộc gọi cho Vân Phàm, hắn vậy mà ngây thơ cho rằng Lục Vũ Thần và Vân Phàm bất hòa, muốn để hai bọn họ gϊếŧ lẫn nhau.
Đáng sợ nhất là Vân Phàm, biết rõ ý đồ của hắn nhưng vẫn cố tình yêu cầu hắn nói ra kế hoạch của hắn.
Chắc chắn Vân Phàm đã nói tất cả cho Lục Vũ Thần.
Tất cả cổ đông của Lục thị đều bị Long Đường cướp hết… khiến Lục Hàn thở ra hơi lạnh.
Một lúc sau, Lục Hàn bị cảnh sát đến bắt đi, các khoản nợ ngân hàng đến hạn đều không tiếp nhận, hiện tại đang bị khởi kiện.
Lục gia…
Lục lão gia nghe tin Lục thị đang chuẩn bị tuyên bố phá sản, Lục Hàn đã bị bắt giam, ngân hàng đang chuẩn bị siết nợ tài sản của hắn… Lục lão ôm tim ngất đi.
Gia đình Lục Thanh Hy hoảng hốt đưa ông ta vào bệnh viện.
Lúc này họ mới thở phào nhẹ nhõm, cũng may chỉ tháng trước còn nắm giữ cổ phần Lục Thị, nghe lời mẹ bán cho Lục Hàn… nếu không thì hiện tại đã mất trắng rồi.
Hiện tại bọn họ lén Lục lão gia tử mua cổ phần Long Đường, nghĩa là đời này không cần phải lo nghĩ.
Cố Triết ngồi trong phòng làm việc, nhìn sự trở lại của Lục Vũ Thần, bên cạnh còn có Vân Phàm như hổ mọc thêm cánh.
Thư ký đi vào bên trong, gương mặt hốt hoảng:"Cố tổng, bên phía cảnh sát liên hệ… họ nói đã thu thập đủ bằng chứng kết tội về việc phu nhân thuê người đâm xe vào Doãn tiểu thư."
Cố Triết nắm chặt hai tay:"Phong tỏa tin tức đi, tôi về nhà một chuyến."
Lúc này, điện thoại của Cố Triết nhận được tin nhắn nặc danh.
Hình ảnh kết quả xét nghiệm ADN xác định không có quan hệ cha con.
Đứa bé trong bụng của Bạch Giai Giai và hắn không có quan hệ cha con.
Còn có file âm thanh.
"Cố Triết hắn ta không yêu em, có được em rồi hắn cũng sẽ không yêu em. Trong lòng hắn ta chỉ yêu con tiện nhân Hàn Dĩnh, hiện tại hắn còn muốn chia tay với em. Là do hắn không thể quên được con tiện nhân kia….hắn không yêu em, em hà cớ gì phải đợi hắn… anh yêu, đến đây chúng ta cùng một chỗ."
Sau đó là những tiếng rêи ɾỉ từ file ghi âm.
Cố Triết hai tay nắm chặt lại, hắn lùi lại ngã xuống ghế.
Bạch Giai Giai… vậy mà cô ta lại cho hắn đội nón xanh.
Đứa bé kia không phải là con của hắn, đầu của hắn có bao nhiêu thảo nguyên.
Haha… cuộc đời này đúng là công bằng.
Cảnh sát đến Cố gia đọc lệnh bắt Bạch Giai Giai. Cô ta xin phép thay quần áo liền lên phòng gọi điện.
Bạch Giai Giai gọi cho Cố Triết nhiều lần, cuối cùng hắn cũng nghe máy.
"Triết, giúp em… anh là cầu xin cứu em, em không muốn vào tù."
"Hãy nghĩ lại tình cảm của chúng ta trước kia, nghĩ đến đứa con của chúng ta… chuyện này không lớn, anh có khả năng cứu em mà, phải không?"
Con của chúng ta…
Tình cảm của chúng ta…
Bên trong điện thoại chỉ phát ra tiếng cười lạnh của Cố Triết:"Tiện nhân, đứa bé trong bụng cô không phải là của tôi, vậy mà chính cô lại mang đứa bé đó để phá nát gia đình của tôi… Bạch Giai Giai, cô tốt nhất ngoan ngoãn ở trong đó hoặc cút khỏi Nam Sơn, đừng để tôi nhìn thấy cô."
Nói rồi, Cố Triết cúp máy, gửi ảnh và file ghi âm cho Bạch Giai Giai, hắn ta không muốn cô đeo bám hắn nữa.
Bạch Giai Giai mở file ghi âm và ảnh trong điện thoại ra nghe xong liền làm rơi điện thoại xuống đất.
Đây là lời cô ta nói khi ở một chỗ cũng Vân Hòa.
"Vân Hòa, Vân Hòa." - Bạch Giai Giai hô to.
Nhưng người từ ngoài cửa chạy vào không phải là hắn.
Bạch Giai Giai con mắt đỏ rực:"Vân Hòa đâu?"
Người hầu cúi đầu:"Vân Hòa hôm nay đã nghĩ việc và rời đi rồi."
Bạch Giai Giai ngồi lên giường, hai tay ôm đầu.
"Phu nhân, còn có… cảnh sát vẫn đang đợi cô." - Người hầu cúi đầu nói thật nhỏ.
Bạch Giai Giai cắn răng đưa tay vào còng, theo xe cảnh sát về đồn.
Nhà họ Bạch lụi tàn, tài sản duy nhất đã bị Doãn Mộ Tư lấy mất, Cố Triết đã biết được sự thật, đời này của cô đúng là không còn chốn dung thân ở Nam Sơn.
Doãn thị…
Tắt kết nối cuộc họp, Tô Ngôn bước vào phòng tổng giám đốc.
"Lục tổng, có điện thoại?"
Lục Vũ Thần nhíu mày:"Ai?"
Tô Ngôn đáp:"Là của Cố Triết."
Lục Vũ Thần nhếch khóe môi, dùng đầu ngón tay chạm vào chiếc nhẫn:"Chuyển vào."
Tô Ngôn gật đầu đi ra ngoài, không lâu sau điện thoại của Lục Vũ Thần được kết nối.
Lục Vũ Thần nhấc máy, âm thanh bình tĩnh:"Xin chào, Cố tổng."
Giọng nói của Cố Triết khàn khàn, xen lẫn tức giận và nhẫn nại:"Chuyện này là do anh phải không?"
Lục Vũ Thần ậm ừ:"Sao vậy, Cố tổng muốn nói chuyện gì?"
Cố Triết gầm lên:"Vì cái gì mà anh biết chân tướng lại không nói cho tôi. Ngay tại thời điểm này anh bắt Bạch Giai Giai và phát tin cho tôi, anh làm như vậy Cố gia chúng tôi phải thế nào?"
Lục Vũ Thần cười lạnh:"Phải không, lúc ở bệnh viện tôi đã cảnh cáo Cố tổng, anh lại dùng sức mạnh đè ép dư luận bao bọc cô ta. Cố tổng thật sự là người tốt, cô ấy lừa gạt anh, thay vì tra hỏi cô ta lại gọi đến làm phiền tôi."
Cố Triết nhất thời không nói nên lời, chính là do hiện tại quá rối ren nên mới gọi Lục Vũ Thần chất vấn.
Trầm mặc mấy giây, Cố Triết liền nói:"Tôi sẽ điều tra kỹ chuyện này."
Lục Vũ Thần:"Được,vậy chúc Cố tổng đầu không bị đội nón xanh."
Cố Triết nghiến răng cúp máy khiến Lục Vũ Thần dễ chịu một chút.
Thật không dễ để nhìn thấy Cố Triết trong tình trạng tồi tệ như vậy.
Ngày hôm sau, nhóm bùng nổ.
Từ Oánh nhảy vào:"Mau ra đây, mau ngoi lên, tin tức lớn."
Doãn Mộ Tư và Hàn Dĩnh ngáp một cái.
Hàn Dĩnh đáp:"Sao thế."
Từ Oánh:"Cậu xem tin tức chưa, hôm qua công ty thành lập giàu nhất Nam Sơn thực chất là của Lục Vũ Thần."
Hàn Dĩnh đáp:"Mộ Mộ, chồng của cậu không hổ danh đại ác ma, chỉ mấy ngày có thể mang Long Đường thành nhất bảng."
Doãn Mộ Tư bất đắc dĩ:"Hai cậu đừng có làm bộ nha."
Lục Hân Nghi:"Haha… chuyện này Sandy và Tầng Hải Châu cũng không khỏi liên quan."
Từ Oánh:"Được rồi, vì chồng của Mộ Mộ rất tuyệt vời nên Mộ Mộ sẽ mời chúng ta ra ngoài ăn mừng một bữa, phải không?"
Doãn Mộ Tư cảm thấy rất tốt, cô gần đây bị nhốt ở nhà rất buồn chán.
"Được, chúng ta đi ăn lẩu."
Hàn Dĩnh rất mẫu mực:"Mơ tưởng, chúng ta chỉ nên đi ăn mì thôi, tớ biết một quán khá ngon."
Từ Oánh nói:"Thật quá đáng, tớ muốn ăn lẩu cay, muốn ăn chân gà cay, muốn ăn cánh gà xốt, muốn ăn…."
Doãn Mộ Tư chảy nước bọt, Từ Oánh nên nói nhiều thêm vài món nha.
Hàn Dĩnh tất nhiên hiểu tâm lý bà bầu, chỉ là cô đã hy vọng rất nhiều nên luôn tuân thủ nghiêm ngặt:"Được rồi Oánh Oánh, đừng nói nữa, Mộ Mộ đang khóc rồi kìa haha."
Doãn Mộ Tư:"...quá đáng mà."
Lục Hân Nghi:"Các cậu ăn ngon, Mộ Mộ nên nghe lời một chút…tớ không tham gia được, đang làm nhiệm vụ ạ."
Nói xong liền off.
Từ Oánh liền nói:"Chọn địa điểm đi."
Hàn Dĩnh báo địa điểm. Ba người lập tức lên đường.
Văn Sâm đưa Doãn Mộ Tư đến điểm hẹn, dặn dò anh mấy câu rồi trực tiếp đi lên lầu.
Trong góc, cô nhìn thấy Hàn Dĩnh và Từ Oánh đang vẫy tay với mình.
Doãn Mộ Tư cười híp mắt đi tới:"Các cậu nhanh quá."
Doãn Mộ Tư dòm menu chảy nước miếng, vừa muốn chỉ mấy món ngon liền bị Từ Oánh ngăn lại.
"Nằm mơ đi, cho chúng tôi ba ly nước cam và ba phần bò bít tết, cảm ơn."
Doãn Mộ Tư chu miệng:"Oánh Oánh, cậu thay đổi rồi…"
Từ Oánh cười lớn:"Không có cách nào, Dĩnh Dĩnh nói bà bầu nên kiềm chế đồ ăn không tốt một chút… tớ cũng không muốn đắc tội với đại ác ma nhà cậu."
Doãn Mộ Tư cười khổ, ở nhà bị Lục Vũ Thần trông coi thì thôi đi, vậy mà đến Hàn Dĩnh và Từ Oánh cũng trông coi cô.
Nhưng mà, thật ấm áp nha, cuộc sống này thật tuyệt vời.
Phía sau lưng truyền lại mấy giọng nói khiến cả ba mất hứng.
"Hoàng Châu, cậu gần đây có rảnh rỗi không?"
Giọng nói Hoàng Châu vang lên mang theo vẻ bất đắc dĩ:"Cũng không sao, gần đây nghỉ ngơi cũng tốt, cậu cũng biết tôi nhiều mệt mỏi."
"Sao vậy, nhận quà cũng mệt mỏi sao, cậu đúng là nữ nhân yếu đuối."
"Đúng rồi, nếu ngày nào tôi cũng nhận quà chắc sẽ vui chết mất."
Nghe những lời tâng bốc khiến Hoàng Châu rất vui vẻ, cô cười khúc khích:"Được rồi, được rồi đừng nói nữa, ai bảo công ty nhà chúng tôi bây giờ phát triển không ngừng chứ."
Tiếng cười chướng tai này khiến Doãn Mộ Tư không cần nhìn cũng biết là ai.
Cô chống cằm:"Không ngờ Lục Vũ Thần thoái vị, để cho Cố nhị gia hưởng một chút ngon ngọt, thật không dễ dàng gì."
Hàn Dĩnh cười lạnh:"Nhận một chút lễ vật liền lên mây haha…có gì đặc biệt hơn người."
Từ Oánh nói:"Theo tớ nghĩ những ngày tốt đẹp của bọn họ sắp kết thúc rồi. Có Long Đường, ai thèm quan tâm đến anh em nhà họ Cố đó."
Giọng nói của họ không quá nhỏ, hai bên lại ngồi khá gần nhau nên những lời này truyền đến tai Hoàng Châu.
Hoàng Châu nhíu mày lại, lúc này ai lại có cái gan đi khıêυ khí©h cô ta.
Nhìn thấy Hoàng Châu tỏ ra không vui, hai cô gái còn lại liền đứng lên để giúp Hoàng Châu lấy lại công bằng.
"Các người đang nói cái gì, ngồi trước mặt là ai cũng không thèm nhìn, ra đường quen cúi đầu à." - Vương Ly mở miệng nói.
Cô gái còn lại nhìn thấy liền nhận ra Doãn Mộ Tư, Hàn Dĩnh và Từ Oánh, lập tức kéo Vương Ly muốn rời đi.
"Được rồi, đừng nói nữa."
Vương Ly cảm thấy nói chưa đủ, cô ta còn phải lấy lòng Hoàng Châu.
"Các người cho rằng các người là ai mà dám ở đây ồn ào, cha mẹ không dạy các cô thế nào là lễ phép sao?"
Từ Oánh híp mắt lại:”Cô nói cái gì?”
Vương Ly đáp:”Tôi nói các người, không có giáo dục.”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, đã bị Từ Oánh tát một cái:”Nói lại lần nữa, ai không có giáo dục, quán ăn này là của cô à. Chẳng lẽ các người được nói chúng tôi không được thảo luận? Đầu của cô không có não phải không?”
Vương Ly bị đánh, hai mắt đỏ hoe:”Cô, tai sao cô lại đánh người.”
Cô gái bên cạnh nhìn thấy bộ dạng này, vội vàng nói:”Được rồi, mọi người bình tĩnh một chút.”
Hàn Dĩnh đúng lên:”Sao vậy, nói đủ rồi à, Hai người đến đây để gây sự phải không, bây giờ muốn bình tĩnh là thế nào?”
Hàn Dĩnh vốn là con nhà quan, chiều cao cũng rất tốt, đứng lên liền cao hơn bọn chúng một cái đầu, áp lực vô hình khiến cô ta sợ hãi.
Vương Ly phẫn nộ vung tay tát Từ Oánh một cái.
Từ Oánh không chịu nối ấm ức này, lập tức giơ tay lên, bàn tay nhỏ nhắn bị Hoàng Châu tóm lấy.
Cô ta vẫn dùng một bộ dạng xinh đẹp và thanh nhã như một đóa hoa sen trắng ngây thơ và tội nghiệp.
“Này, ai cho cô đánh người. Vương Ly nói rất đúng, các người đúng là loại vô giáo dục.” - Hoàng Châu châm chọc nửa miệng, trở tay liền muốn đánh Từ Oánh.
Nhưng bàn tay giơ lên liền bị Hàn Dĩnh bắt lấy.
“Này, cô đυ.ng tới chị em của tôi có được sự đồng ý của tôi chưa?” - Sau đó nhìn Vương Ly:”Còn có cô, thằ dịp tôi không chú ý, còn dám đánh Từ Oánh.”
Hàn Dĩnh vừa nói xong liền tát lại Vương Ly bằng lực rất mạnh khiến cô ta ngã xuống đất.
“Các người…”
Hoàng Châu tránh khỏi bàn tay của Hàn Dĩnh:”Đúng là oan gia ngõ hẹp, đi đâu cũng đυ.ng phải loại các người.”
Hàn Dĩnh cười một tiếng:”Người xưa đã day, chó khôn không cản đường. Các người ở đây ồn ào, ba chúng tôi chỉ bình luận một câu, cô liền tới đây nói những lời vô lý.”
Hàn Dĩnh hất vai Hoàng Châu mấy cái.
Hoàng Châu lùi lại hai bước:”Cô kiêu ngạo cái gì, bản thân cũng chỉ là một con chó bị bỏ rơi, bị nhà họ Cố đã ra ngoài như một con chó.”
Bên trong nghe một giọng cười khinh bỉ:”Đúng vậy a, hiện tại là thời đại của trà xanh lên ngôi, nếu không như vậy thì Cố Hải Ninh sao có thể kết hôn với cô. Nhũng ngày nhàn hạ của cô cũng đã kết thúc rồi, có tôi ở đây, Cố gia của cô bây giờ cũng phải đưng sang một bên.”
Hoàng Châu trợn mắt hung tợn nhìn Doãn Mộ Tư:”Cô…”
“Nói sự thật thôi, cô đùng có tức giận nha, nếu cô có chuyện gì Cố Hải Ninh chắc sẽ đau lòng lắm.” - Doãn Mộ Tư đi đến trước mặt cô ta,sau đó đi một vòng qua người cô.
Hoàng Châu có thể ức hϊếp ai thì được, nhưng Doãn Mộ Tư thì không được, bởi vì cô ta là vợ của đại ác ma Nam Sơn.
Vương Ly là nữ nhân vừa đi du học về, cũng không nắm được tình hình của Nam Sơn.., Lần này, anh trai cô dặn dò đến lấy lòng Hoàng Châu, không ngờ lại gặp phải chuyện này.
Cô ta liền đi tới, đẩy nhẹ Doãn Mộ Tư:”Cô tránh xa Hoàng Châu nhà chúng tôi ra.”
Cú đẩy này ngay lập tức khiến Hoàng Châu, Từ Oánh còn có Hàn Dĩnh sợ hết hồn.
“Cô điên rồi sao?” - Từ Oánh nhìn Vương Ly.
Doãn Mộ Tư cũng không có làm sao, lực đẩy của cô ta rất nhẹ.
Vương Ly nhếch môi:”Nói tôi điên, các người có bị bệnh không?”
“Tôi cánh cáo cô, Hoàng Châu kể từ hôm nay trở đi chính là chị em với tôi, các người thử chạm vào cô ấy dù một ngón tay xem.”
Hàn Dình nheo mắt nhìn Hoàng Châu:”Cô đồng ý sao?”
Hoàng Châu chớp mắt, trước nhiều người như vậy không thể mắt mặt liền nói:”Sao vây, các người cũng chỉ là ghen ghét ganh tỵ với tôi mà thôi. Còn có, nhờ có phúc của Lục Vũ Thần bị đạp xuống, tập đoàn nhà chúng tôi liền tăng lên mấy phần, cảm ơn nha.”
Doãn Mộ Tư gật đầu bật cười:”Đừng khách khí, mấy ngày sau lại xuống thôi.”
Từ Oánh vẫn còn giận dữ:”Đò lòng dạ rắn rết xấu xa.”
Hoàng Châu trừng mắt nhìn Từ Oánh:”Cô nói cái gì?”
Từ Oánh không chút để ý lặp lại một lần:”Đồ lòng dạ rắn rết, đồ nhăn nheo xấu xí. nhìn đến liền muốn nôn ra.”
Hoàng Châu tức giận đỏ cả mặt:”Cô… cô…”
Hoàng Châu muốn tát Từ Oánh nhưng bị Hàn Dĩnh ngăn lại:”Cô còn muốn đánh người?”
Doãn Mộ Tư nhìn thấy mọi người xung quanh đang hướng mắt về phía bọn họ dòm ngó, có người còn trực tiếp bước lại gần, cảm thấy bọn họ như những kê ngốc nghếch cãi vã nên vỗ nhẹ vai hai người nói:"Đi thôi, đừng chấp bọn họ."
Vương Ly dường như đã nhìn ra, người có quyền lên tiếng nhất ở đây chính là Doãn Mộ Tư.
Nhìn thấy Hoàng Châu đang thất thần, Vương Ly thật muốn lấy lòng cô ta liền nghĩ cái gì đó trong đầu, khi ba người quay người rời đi liền đưa tay đẩy Doãn Mộ Tư thật mạnh.
Doãn Mộ Tư bị đẩy mạnh vào góc bàn, lòng bàn chân trượt xuống.
Từ Oánh đưa tay ra bảo vệ nhưng quá muộn, Doãn Mộ Tư trực tiếp đập vào bàn.
Hoàng Châu và cô gái còn lại cực kỳ hoảng sợ.
Doãn Mộ Tư và con của Lục Vũ Thần xảy ra chuyện, Lục Vũ Thần nhất định sẽ diệt trừ bọn họ.
Hoàng Châu lùi lại, thở dốc:"Không phải tôi, không phải tôi."
Từ Oánh ôm Doãn Mộ Tư kêu lên:"Mộ Mộ… Mộ Mộ."
Còn Hàn Dĩnh lại trực tiếp gọi một cuộc điện thoại.