Bạch Giai Giai xuất viện cũng không gặp lại Cố Triết thêm lần nào, cũng may cô ta đi trước một bước nên kết quả trên tay Cố Triết đã bị thay đổi.
Bạch Giai Giai được tài xế đón về nhà, nhìn thấy tài xế còn trẻ tuổi lại xa lạ liền hỏi:"Cậu là người mới?"
Vân Hòa nở một nụ cười tươi như hoa mùa xuân, làm trái tim người đối diện thổn thức:"Vâng phu nhân, tôi vừa mới nhận việc."
Bạch Giai Giai gật đầu, lên xe liền hỏi:"Cố Triết đang ở đâu?"
Vân Hòa đáp:"Cố tổng mấy ngày nay đều ở Cố thị, phu nhân người thân thể đang yếu ớt, nên quay về nhà tịnh dưỡng."
"Đi đến Cố thị."
Bạch Giai Giai đến Cố thị đi thẳng vào văn phòng Cố Triết, hung hăn đẩy cửa vào.
Lúc này Cố Triết đang ngủ trưa, đêm qua hắn thức cả đêm xử lý công việc, gần đây Nam Sơn biến động quá lớn, chuyện của Bạch Giai Giai còn chưa lắng xuống, Cố thị ảnh hưởng không nhỏ.
Bạch Giai Giai đẩy thư ký đang cản cô lại tạo thành tiếng ồn ào.
Cố Triết mở to đôi mắt đỏ ngầu, xoa xoa thái dương:"Cô đến đây làm gì?"
Bạch Giai Giai nhìn thấy Cố Triết liền bật khóc đứng trước mặt hắn:"Anh Triết, em đến nhìn anh một chút, lâu rồi em không nhìn thấy anh."
Cố Triết không muốn nhìn Bạch Giai Giai lấy một cái:"Nhìn tôi, cô đang quan tâm đến tôi à."
Bạch Giai Giai đến gần hắn, đưa tay xoa bóp lấy vai hắn, cô không thể buông lời trách móc được:"Anh Triết, em biết lỗi rồi, là do em không cẩn thận làm mất con của chúng ta… em rất đau lòng nhưng em sợ nhắc đến càng khiến anh đau lòng hơn. Chúng ta còn trẻ, sau này em sẽ lại mang thai, sẽ cẩn thận sinh cho Cố gia mấy đứa trẻ."
Cố Triết tựa hồ nghe được cái gì đó buồn cười, cô ta mất con tỉnh lại chỉ hỏi đến đất, bây giờ ở đây bày ra cái bộ dạng gì, đẩy tay Bạch Giai Giai rời khỏi vai.
"Không cần, cô quay về đi."
Bạch Giai Giai không ngờ bị Cố Triết lạnh nhạt đến mức không muốn cô ta động chạm.
"Cố Triết, tôi làm cái gì sai mà anh đối với tôi như vậy. Tôi bị sảy thai, ở bệnh viện anh không hề đến nhìn lấy một lần, anh rốt cuộc có phải là chồng của tôi không?"
Cố Triết ngẩng đầu, ánh mắt phẫn nộ chỉ về phía cô ta:"Cô làm cái gì cô còn không rõ sao còn ở đây diễn kịch. Cô còn cho rằng tôi là Cố Triết của trước kia để cô qua mặt. Mấy tên bảo tiêu đều khai cô muốn đâm vào xe Doãn Mộ Tư, muốn lấy mạng mẹ con cô ta… Bạch Giai Giai, cô cừu hận ra sao cũng không nên nghĩ đến việc gϊếŧ một đứa bé chưa ra đời."
Bạch Giai Giai ở bệnh viện mấy ngày, không ngờ sự việc này đã bị phanh phui.
Hắn cứ nghĩ Bạch Giai Giai chỉ muốn dọa nạt Doãn Mộ Tư một chút, chính tai nghe đám bảo tiêu kia khai ra, lòng hắn càng lạnh hơn.
Cô ta không có tính người, cô ta đáng bị mất con, nhưng đứa trẻ của hắn không có tội.
Hắn bây giờ phải đối với cô ta ra sao, hắn hoàn toàn kiệt sức.
"Triết, bọn chúng nói dối… em không có như vậy…em thật sự không có." - Bạch Giai Giai sợ đến xanh mặt, ôm lấy tay Cố Triết khóc thảm.
Cố Triết thở dài, hất tay cô ra nói:"Nói với tôi cũng vô ích, cô đi mà giải thích với bên ngoài. Toàn bộ Cố thị đều bị cô ảnh hưởng nghiêm trọng, ai cũng bất mãn với cô, cô đừng đến đây nữa."
Cố Triết ngồi bệt xuống ghế, hai tay run lên.
Bạch Giai Giai không ngờ sự việc đến mức này, mở miệng:"Anh Triết…"
"Ra ngoài, đừng để tôi nói lần thứ hai." - Cố Triết giương lên ánh mắt sắc bén.
Bạch Giai Giai không khỏi cắn chặt môi, bất quá cô ta vẫn còn là Cố phu nhân, ai dám làm gì cô.
Nghĩ vậy, Bạch Giai Giai xoay người rời đi.
Cố Triết cảm thấy sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của anh ta chính là yêu Bạch Giai Giai.
Trước kia, vì cái gì mắt lại bị mù.
Cơn đau đầu kéo đến dai dẳng, hắn dùng tay xoa thái dương mấy cái.
Đột nhiên, hình ảnh Vân Phàm và Hàn Dĩnh đi qua đầu hắn, kí©h thí©ɧ là hắn thở dốc, hắn trực tiếp nằm trên bàn, nhẹ giọng:"Dĩnh Dĩnh…"
Bạch Giai Giai bị Cố Triết mắng một trận, tâm tình cực kỳ tệ hại.
Cô lên xe, tâm tình tức giận rống lên:"Đi về nhà."
Vân Hòa vẫn một vẻ ôn nhu:"Vâng, phu nhân mới khỏe lại đừng nên tức giận, sẽ không tốt cho cơ thể… tôi có biết một bài thuốc hồi phục sức khỏe, một lát tôi nấu cho phu nhân dùng."
Bạch Giai Giai được quan tâm như vậy liền đưa mắt nhìn lên.
Cái tên tài xế này, dáng dấp thật sự đẹp trai.
Nữ nhân thích nhất là dạng soái ca như Vân Hòa, nhất là cái dạng nữ nhân vừa bị đối xử tệ bạc.
"Được, vậy khi nào về nấu cho tôi."
Vân Hòa nở nụ cười khiến tim Bạch Giai Giai thịch liên hồi.
Về đến nhà, Vân Hòa liền nấu cho Bạch Giai Giai một bát canh, mang lên phòng cô ta, vừa thổi vừa đút cho cô ta uống.
Vân Hòa liền hỏi:"Phu nhân, hôm nay tâm tình không tốt sao?"
Bạch Giai Giai tùy ý đáp:"Ừm, có chút không vui."
"Mẹ tôi nói, phụ nữ không nên cau có, phu nhân vốn dĩ rất xinh đẹp, phải cười nhiều hơn."
Bạch Giai Giai nhìn Vân Hòa ngày càng yêu thích, vừa bị ủy khuất liền có người dỗ dành, tâm trạng cô ta cũng được giải tỏa, cảm thấy thoải mái khi ở cùng cậu ta.
"Tôi biết rồi."
Vân Hòa đút xong chén canh nóng, liền đứng lên muốn đi xuống lầu. Quần áo của anh bị kéo lại, xoay người nhìn thấy Bạch Giai Giai đang nắm áo của anh lại.
"Ở lại nói chuyện với tôi đi, tôi đang rất không vui."
Bạch Giai Giai lúc này giống một con mèo bị bỏ rơi, Vân Hòa liền mỉm cười:"Được."
Anh ở trong phòng kể chuyện cười, cùng xem tivi, gọt trái cây khiến Bạch Giai Giai rất vui, cười mãi không thôi.
Đến đêm mới trở về phòng, lập tức gửi tin nhắn cho Lục Vũ Thần.
Lục Vũ Thần nhếch môi cười, tâm tình rất tốt:"Thừa thắng xông lên."
Mấy ngày sau, Lục Hàn như chó cùn cắn chậu, bắt đầu giả tạo bằng chứng tung tin Lục Vũ Thần dựa vào Nhất Đường ra tay phá mối làm ăn của Lục thị.
Người ngoài đường trước kia không có hảo cảm nhiều với Lục Vũ Thần, nghe tin tức xấu liền cho là đúng, không khỏi lời mắng chửi.
Lục Vũ Thần im hơi lặng tiếng ở Doãn thị liên bị réo tên lên hot search.
Doãn Mộ Tư nằm trong lòng Lục Vũ Thần đọc những câu chửi mắng Lục Vũ Thần trên mạng liền trêu chọc:"Chồng ơi, anh ở ẩn như vậy mà vẫn luôn nằm ở hot search, thật đáng ghen tỵ."
Lục Vũ Thần cưng chiều nói:"Sắp tới không nên đọc mấy thứ này, em mang thai, đọc những thứ này không tốt."
Doãn Mộ Tư cúi đầu nép vào lòng anh, cô thích được Lục Vũ Thần ôm như vậy, ấm áp và an toàn.
"Em biết anh sẽ lấy lại nhưngc thứ thuộc về anh, anh yên tâm… em luôn tin tưởng anh." - Doãn Mộ Tư nhìn bàn tay thon dài trắng trẻo đang sờ lên bụng, trong lòng vô cùng ấm áp.
Lục Vũ Thần hôn xuống bờ môi ngọt ngào của cô… hai người tận hưởng hạnh phúc triền miên.
Bạch Giai Giai nằm ở nhà, không nghĩ tin tức xấu về Lục Vũ Thần phát triển mạnh như vậy, từ mấy trăm ngàn lượt share chỉ ba ngày đã đến hàng triệu lượt.
Cô ta đang cười hả hê sung sướиɠ thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Bạch Giai Giai liền chỉnh lại quần áo, lộ xương quai xanh:"Vào đi."
Vân Hòa từ bên ngoài đi vào, cúi đầu mang bữa sáng đến tận phòng nói:"Phu nhân, bữa sáng tôi tự chuẩn bị cho cô."
"Mang nó đến đây."
Vân Hòa gật đầu, dùng tay trái đóng cửa lại.
Bạch Giai Giai ăn bữa sáng trên giường, cô liếc nhìn Vân Hòa hai lần, càng nhìn càng thấy yêu thích.
Hiện tại cô nhận được tin tức Cố Triết đã dọn đi nơi khác ở, đồng nghĩa với việc bọn họ đã ly thân.
Vì thế nụ cười của cô ta ngày càng ngượng ngùng, vỗ xuống mếp giường:"Ngồi đi."
Vân Hòa lập tức lắc đầu:"Không được, người làm sao có thể ngồi lên giường."
"Không sao, tôi kêu cậu ngồi, cậu cứ ngồi xuống đi." - Bạch Giai Giai cau mày.
Vân Hòa cười cười ngồi xuống bên mép giường.
Thân hình Vân Hòa cao lớn, mặc chiếc áo sơ mi trắng, xuyên vào bên trong có thể cảm nhận được cơ bụng, ngồi bên cạnh liền cao hơn Bạch Giai Giai hai cái đầu, sự tương phản này khiến trái tim cô khẽ rung động.
"Cậu có bạn gái chưa?"
Vân Hòa chớp mắt một cái lắc đầu.
Trong lòng Bạch Giai Giai vui mừng khôn xiết:"Vậy cậu có thích cô gái nào không? Tôi có thể tìm một cô gái ưu tú nào đó mai mối cho cậu, dù gì cậu cũng rất đẹp trai."
Vân Hòa cười nhẹ:"Có một cô gái tôi thích, nhưng cô ấy đã có người cô ấy thích, trái tim cô ấy không dành cho tôi."
Nói xong, anh ta ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Bạch Giai Giai, ánh mắt ôn nhu si tình hệt như Cố Triết từng nhìn cô.
Ánh mắt Bạch Giai Giai sáng lên:"Tại sao cô ta lại không thích cậu?"
"Bởi vì cô ấy đã có gia đình rồi."- Vân Hòa nói xong, dường như nhận ra bản thân lỡ lời, liền vội vàng đứng lên muốn rời đi.
Bạch Giai Giai đưa tay giữ Vân Hòa lại.
"Cô gái đó là ai? Cậu đẹp trai như vậy chắc chắn người ta sẽ yêu thích cậu."
Vân Hòa xoay người lại, đưa một ánh mắt kinh ngạc:"Thật sao? Phu nhân đáp ứng tôi."
Bạch Giai Giai sửng sốt:"Đáp ứng cái gì?"
Vân Hòa cũng khẽ giật mình:"Không phải phu nhân đồng ý lời tỏ tình của tôi sao?"
Bạch Giai Giai hít sâu một hơi, cậu ta thích cô? Trái tim cô đập loạn:"Ý cậu là cậu… tôi?"
Vân Hòa gật đầu thừa nhận:"Tôi vốn đang rối bời, tưởng rằng tùy tiện tỏ tình sẽ khiến phu nhân không vui."
Bạch Giai Giai lập tức lắc đầu phủ nhận:"Không không phải, cậu đừng hiểu nhầm, tôi không có nghĩ như vậy, tôi còn có rất vui vẻ, thế mà còn có người thích tôi."
"Phu nhân, em ưu tú như vậy, sao không có người thích em." -Vân Hòa hưng phấn đến mức nắm lấy tay Bạch Giai Giai, hai người lần đầu tiếp xúc.
Nụ hôn sau đó xảy ra và tiếp diễn những thứ tiếp theo trong dự đoán.
Vân Hòa chụp ảnh, đứng dậy khỏi giường, nhẹ nhàng đáp chăn cho Bạch Giai Giai rồi trực tiếp rời đi.
Lục Vũ Thần nhận được ảnh chụp, nhếch môi cong lên.
Sandy đi tới trước mặt, nhìn ảnh chụp và bảng kế hoạch, không khỏi tò mò:"Thành công thả lưới rồi? Vậy chúng ta khi nào động thủ."
"Ngày mai, nội bộ hội đồng Lục thị đã bị chúng ta thu mua, ngày mai cậu có thể trực tiếp đến Long Đường mở thị trường và sắp xếp nội bộ, tôi sẽ tiếp tục quản lý Doãn thị. Tôi sẽ lộ mặt lần nữa khi phóng viên tổ chức họp báo."
Sandy gật đầu:"Lục bang chủ, tôi hiểu rồi."
Sau đó cả hai rời đi, chia nhau việc để xử lý.
Lục Vũ Thần gật đầu cho Long Đương lộ diện, Sandy cũng yên tâm mạnh dạn tiến lên. Chỉ trong một giờ, Long Đường trong nháy mắt vượt qua các công ty khác, thành công ngụ lại tại Nam Sơn, đè đầu tất cả các công ty hàng đầu kể cả Cố thị và Tống thị, ngay cả công ty đang phát triển vượt trội của Cố Hải Ninh cũng bị trấn áp.
Trong phút chốc, hướng gió Nam Sơn lại thay đổi.
Hai anh em nhà họ Cố chưa kịp nhận ra điều gì xảy ra, Long Đường đã có mặt trên top. Đợi bọn họ phản ứng, Long Đường của Sandy đã nhảy đến vị trí dẫn đầu.
Sau một cuộc điều tra, người ta phát hiện nam nhân giàu nhất Nam Sơn đã lộ diện, chính là thân cận của Lục Vũ Thần, tên gọi là Vân Phàm.
Tin tức này làm náo loạn Nam Sơn.
Mọi người ai nấy đều bàn luận về mối quan hệ giữa Vân Phàm và Lục Vũ Thần.
Những công ty xu nịnh bắt đầu đổi hướng, tìm Vân Phàm lấy lòng.
Đối với loại cảm giác bị xu nịnh này, Sandy hắn không có quen.
Các phóng viên đưa tin hẹn phỏng vấn, hắn cũng từ chối, hắn đang bận đến mức không kịp về ôm vợ.
Lục Vũ Thầnngồi trong văn phòng xử lý công việc, điện thoại reo lên nhìn thấy Sandy gọi.
"Lục bang chủ."
Lục Vũ Thần ừ một tiếng:"Sao vậy?"
"Mọi việc đã ổn định, tất cả cổ đông lớn của Lục thị đều đã được quy phục cho Long Đường của chúng ta." - Giọng nói của Sandy đều đều, không chút cảm xúc.
Lục Vũ Thần hài lòng nói:"Được, tiếp tục trấn áp, thu phục thêm nhiều cổ đông thì càng tốt. Nếu Lục Hàn dám vu khống tôi, đừng trách tôi vô tình với hắn."
Sandy lập tức đồng ý:"Được rồi, Lục bang chủ, tôi đi ngay, nhưng…"
Lục Vũ Thần nhíu mày:"Chuyện gì?"
Sandy nói:"Tin tức trên mạng, cảm giác bọn họ nói có chút quá phận."
Lục Vũ Thần không đồng tình:"Sao vậy, cứ làm việc của mình đi, đợi mọi việc giải quyết ổn thỏa tôi sẽ ra mặt."
Lời nói này của Lục Vũ Thần, Sandy cũng bớt phần nào lo nghĩ, thoải mái làm theo nhiệm vụ.
Bên kia, Lục Hàn nhìn báo cáo những cổ đông thoát ly Lục thị, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy.
Hắn hung hắn đập bên bàn, hai mắt long lên giận dữ:"Chuyện này là sao?"
Thư ký sợ hãi cúi đầu:"Cái này là ba vị cổ đông lớn nhất Lục thị gửi đến."
Giọng nói Lục Hàn muốn phun ra khí độc:"Ba tên này vậy mà dám phản bội ta. Mau… mau triệu tập cuộc họp cổ đông."
Thư ký gật đầu đi xuống, cổ đông từ tám còn năm vị.
Lục Hàn mang bản hợp đồng mới để trước mặt bọn họ, càng tăng thêm sự cám dỗ:"Tôi đã sửa đổi hợp đồng lại, 5% cổ phần của mọi người sẽ tăng lên 10%, sau này chúng ta vinh cùng vinh, nhục cùng nhục."
Lời nói thật dễ nghe, nhưng không phải ai cũng muốn nghe.
Một trong số năm người đẩy gọng kính nói:"Nếu Lục tổng đã tìm đến chúng tôi trước, chúng tôi cũng không vội đi tìm anh, vậy nên ở đây nói chuyện một chút."
Năm người bắt đầu nhìn nhau.
"Tôi dự định gia nhập vào Long Đường, bởi vì Lục thị hiện tại đã xuống dốc, thậm chí 10% cổ phần cũng không có bao nhiêu tiền. Ngược lại nếu gia nhập Long Đường, dù là 1% cũng sẽ nhiều hơn Lục thị."
Một người nói, bốn người còn lại đều thảo luận, cuối cùng cả năm đều đề nghị rút cổ phần.
Lục Hàn sợ hãi đến thấm ướt mồ hôi:"Không đúng, Long Đường là công ty mới đặt trụ sở ở Nam Sơn chưa tới một ngày, sao các người biết nó kiếm được tiền."
Lão Trương liền nói:"Tôi không sợ, bạn của tôi tham gia vào Long Đường hai tháng, số tiền lãi mà anh ta thu được còn cao hơn mấy lần số tiền mà tôi bán sống bán chết đầu tư vào Lục thị."
Lục Hàn nheo mắt:"Hai tháng, Long Đường ẩn thân bây giờ mới chịu xuất hiện."
Lão Trương gật đầu:"Đúng vậy, với sự nhẫn nại của Vân Phàm, thành tựu của công ty trong tương lai sẽ không thấp. Lục tổng, Trương thị của tôi sẽ rút cổ phần khỏi Lục thị."
Một người rút vốn, cả bốn người còn lại đều đòi rút vốn.
Đột nhiên cả phòng họp chỉ còn một mình Lục Hàn, hắn sửng sốt một hồi, vậy mà hắn lại ký cho tất cả bọn họ rút vốn chỉ vì một câu nói.
"Nếu Lục tổng không đồng ý cho chúng tôi rút vốn, vậy chúng tôi trực tiếp giải trừ hợp đồng. Dù sao Lục thị cũng đang gặp khó khăn, tiền giải trừ hợp đồng coi như là chúng tôi giúp đỡ Lục thị."
Lục Hàn sau có thể mất thể diện như vậy, mà dùng số tiền giải trừ đó.
Trong chốc lát, Lục thị chỉ còn một mình hắn…
Hắn ta khoanh tròn trước trán:"haha… chỉ có mấy giờ trôi qua, tất cả người của ta liền bị Long Đường mua chuộc? Vân Phàm này cũng thật là độc ác, hai bên không hề có thù hận, vậy mà hắn ta lại nhắm vào ta."
Hắn tức giận hất tung hồ sơ:"Vân Phàm… Vân Phàm… nhất định là do Lục Vũ Thần, bọn chúng quan hệ tốt như vậy."
Lúc này, thư ký hoảng sợ chạy vào:"Lục tổng, làm sao bây giờ, công ty chúng ta chỉ còn cái vỏ, hàng hóa chất đầy kho không đưa ra được."
Cô ta vừa dứt lời, một nhân viên chạy vào:"Lục tổng, cổ phiếu Lục thị trong vòng một giờ qua trượt dốc thê thảm, chúng ta đã lỡ hơn 20 tỷ."
Lục Hàn tựa vào ghế, mồ hôi trên trán trượt xuống.
Nhưng tin tức còn chưa dừng lại, lại có nhân viên chạy vào.
"Lục tổng, các công ty con đều bị lũng đoạn, không đẩy hàng đi được."
"Lục tổng, công ty hiện tại đang tính lỗ hàng giờ, số liệu chưa tính toán được."
"Lục tổng…"
Lục Hàn muốn nổ tung, xua tay:"Ra ngoài hết đi."
Mọi người rời đi, bên trong chỉ còn tiếng thở dốc của Lục Hàn.
Lúc Sandy tấn công vào Lục thị hắn cũng không hề che giấu, nên người của Lục Hàn tra một chút liền ra ai là kẻ muốn nhắm tới Lục thị.
Lục Hàn mở ra bảng xếp hạng, phía dưới còn có phân tích riêng Vân Phàm và Lục Vũ Thần là bạn bè.
Mà Lục Vũ Thần luôn không xuất hiện, hắn chỉ luôn ở Doãn thị an phận mà không tranh đoạt bất cứ cái gì. Mà bạn tốt của hắn lại phát triển vượt bật, cũng không có ý vươn tay kéo Doãn thị đi lên.
Vậy nên, Vân Phàm và Lục Vũ Thần vốn không phải một người.
Còn có dân mạng bình luận không thiếu lời mắng chửi Lục Vũ Thần là đồ vô dụng, không biết khi hắn đang cảm thấy thế nào, ghen ty hay kinh ngạc khi bạn thân của hắn phát triển Long Đường.
Lục Hàn lập tức hả giận, loại bị bạn bè phản bội thế này mới đau thấu tim gan, Lục Vũ Thần phải nếm trải mới hả dạ hắn. Lục Hàn liền nghĩ bắt quan hệ với Vân Phàm, để hắn trả lại Lục thị.
Bên này, Tô Ngôn nhận được cuộc gọi từ Lục Hàn cũng không tỏ ra ngạc nhiên, liếc nhìn về phía Vân Phàm, phát hiện trên mặt hắn lộ ra nụ cười trêu chọc, liền đưa điện thoại cho hắn.
Sandy tùy ý bấm ghi âm:"Lục tổng, có chuyện gì vậy?"
Lục Hàn nghe giọng của Sandy liền cười nịnh nọt:"Chào cậu, Vân Phàm."
Sandy bình tĩnh đáp:"Lục tổng, ngài gọi thẳng tên tôi như vậy có được không? Chúng ta quen nhau sao?"
Lục Hàn xấu hổ đáp:"Có quen hay không chúng ta nói chuyện liền quen, tôi nghe nói Vân tổng đã thu mua Long Đường?"
Sandy nói:"Sao, không được à?"
Lục Hàn vội nói:"Không có ý đó, tôi chỉ cảm thấy Vân tổng thật lợi hại. Biết ở bên cạnh Lục Vũ Thần không thể phát triển liền tự mình đi một con đường, tôi chỉ muốn nói Vân tổng quyết định không đi theo Lục Vũ Thần thật sáng suốt."
Sandy xem thường:"Có chuyện gì sao, Lục tổng gọi đến để làm gì?"
Lục Hàn lập tức đáp lại:"Là như vậy, tôi chỉ muốn hỏi, tại sao Vân tổng và Lục Vũ Thần đã tách ra, vì sao còn giúp hắn tiêu diệt Lục thị của tôi."
Sandy nhếch môi:"Chuyện này không cần Lục tổng bận tâm, có rãnh thì lo cho Lục thị của ngài."
Đang muốn cúp máy thì Lục Hàn nói tiếp:"Vân tổng, ta nghe nói quan hệ giữa cậu và Lục Vũ Thần đã gãy đổ, nếu thật sự như vậy thì chúng ta hợp tác nhé, chúng ta cùng nhau giải tán Doãn thị của hắn."
Sandy nhìn Tô Ngôn, sau đo lại nói:"Được rồi, Lục tổng muốn làm gì?"
Lục Hàn cảm thấy có hy vọng liền nói:"Không có việc gì, tôi chỉ muốn Vân tổng nhắm vào Doãn thị. Dù sao Lục Vũ Thần cũng là một kẻ vô dụng, chẳng lẽ Vân tổng không muốn thoát khỏi hắn."
Sandy thở dài:"Được rồi, ý kiến của Lục tổng tôi sẽ suy nghĩ lại, cảm ơn."
Không để hắn mở miệng thêm, Sandy lập tức cúp máy.
Tô Ngôn không khỏi cười lạnh:"Lục Hàn, sao hắn dám làm vậy chứ?"
Sandy cắt đoạn ghi âm gửi cho Lục Vũ Thần kèm theo tin nhắn:"Bọn chúng nghĩ Vân Phàm ta dễ lợi dụng, còn nói tôi giàu có liền quên bạn bè, cho là mối quan hệ giữa chúng ta nguội lạnh."
Tô Ngôn ôm bụng cười:"Ý nghĩ của bọn chúng có thể ghê tởm hơn chút không?"
Sandy cũng không để ý:"Không cần quan tâm, chỉ cần chúng ta đều biết là được."
Lục Vũ Thần nhận được bản ghi âm, nụ cười trên khóe môi không ngừng nghĩ.
"Không ngờ Lục Hàn còn muốn hợp tác với cậu để chơi đùa tôi."
Sandy đáp:"Hắn đã đi vào đường cùng rồi, cái gì cũng muốn thử."
Lục Vũ Thần vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, nhẹ nhàng nói:"Đừng liên hệ nữa Lục thị của hắn bây giờ vô dụng rồi, không cần lãng phí thời gian, để hắn tự mang xác đến tìm."
Sandy cười:"Lục bang chủ, bên này vẫn đang đợi lệnh cho bước tiếp theo."
Lục Vũ Thần đáp:"Được, ngày mai sẽ có hội nghị truyền hình."
Cuối cùng, Vân Phàm cũng lên tiếng về Long Đường. Mọi người đều mong đợi xem Vân Phàm sẽ làm gì để có thể thay thế Lục Vũ Thần.
Tin tức lan rộng Nam Sơn, ai nấy đều bàn tán về vị trí giàu nhất Nam Sơn sắp được tuyên bố.
Doãn Mộ Tư ở nhà đọc tin tức, nụ cười lan rộng ra… cuối cùng Lục Vũ Thần cũng đã thả lưới rồi.