Bên này, Lục gia bầu không khí ngày càng trầm trọng.
Lục Hàn một tuần qua bận đến tối mặt, ngay cả nước cũng không kịp uống, hai mắt đen như gấu trúc.
Lục Hàn không ngờ mọi việc lại khó khăn như vậy.
Sau khi tiếp nhận Lục thị, hắn trước tiên chính là muốn thay máu Lục thị, mang tâm phúc đi vào, đẩy trụ cột của Lục Vũ Thần rời đi, trong đó có rất nhiều người có năng lực.
Những người mới cơ hồ không thể nắm rõ tình hình của Lục thị, không khó tránh khỏi sai phạm.
Lại còn có Cố Triết và Cố Hải Ninh cùng những đối thủ khác dòm ngó, Lục Hàn hiện tại như đi trên vỏ trứng, nếu đi sai một bước, có thể sẽ mất hết tất cả.
Lục thì ngày càng trở nên tồi tệ, hắn mất ăn mất ngủ, bận rộn đến suy sụp nhưng những khách hàng lớn đều lần lượt ra đi.
Về đến nhà, Lục Hàn nhìn thấy Lục lão gia tử đang ngồi ở phòng khách liền mừng rỡ.
"Ba."
Lục lão gia từ sầu não đến bạc đầu, thân hình gầy gò, trông già đi rất nhiều:"Con đã tra ra vấn đề của khách hàng chưa?"
Lục Hàn sắc mặt trì trệ:"Một phần bọn họ đã bị đám người nhà họ Cố cướp mất, còn những người còn lại họ vẫn giữ im lặng, con đích thân đi tìm gặp đều bị cự tuyệt. Bọn họ đang chờ đợi điều gì đó, không có chút gấp gáp."
Ông Lục chau mày:"Họ đều là khách hàng lớn của Lục thị, nếu mất họ Lục thị sẽ tuột dốc."
Lục Hàn liền nói trong ánh mắt mong đợi:"Cho nên con muốn nhờ ba đến gặp bọn họ."
Lục lão gật đầu:"Chỉ còn cách đó thôi, ba sẽ đích thân đến gặp bọn họ. Dù thế nào bọn họ cũng phải cho ta chút thể diện, sẽ không cự tuyệt một ông già như ta."
"Ba nói đúng."
Sắc mặt Lục lão trở nên nghiêm trọng:"Hàn nhi, lần này con phải chiến đấu vì ba, đừng để ba thất vọng."
Lục Hàn quỳ xuống trước mặt Lục lão nói:"Ba, ba yên tâm, con sẽ không bao giờ làm ba thất vọng. Con nhất định sẽ chứng minh cho thế giới thấy rằng, Lục thị chỉ cần Lục Hàn con, không cần Lục Vũ Thần."
Ông ta liền vỗ vai Lục Hàn nói:"Ba tin con, sự thất bại hiện tại chỉ là tạm thời. Con nhất định sẽ vượt qua và khiến Lục thị phát triển."
Lúc này, Lục lão vẫn tin tưởng vào Lục Hàn có năng lực không hề thua kém Lục Vũ Thần.
Sáng sớm hôm sau, hai cha con cùng nhau đi gặp khách hàng, kết quả chỉ toàn là thất bại, đối phương chỉ trả lời "không gặp" và đuổi họ đi.
Lúc đầu, Lục lão rất tức giận, gương mặt vẫn còn nét kiêu hãnh, ông quay người đi sang nhà bên cạnh.
Kết quả chỉ có một, lần lượt bị đuổi đi, khách hàng lớn đều không gặp. Lúc này ông mới nhận ra khuôn mặt già nua của mình không có chút giá trị nào, hai cha con lo lắng đến mức phát điên chạy vòng vòng.
Chuyện này rất nhanh truyền đến tai Sandy, trong lúc này Sandy và mọi người lại đang tụ tập ở Hoàng Hạc Các.
Bữa tiệc lần này do Tầng Hải Châu mời, có cả Từ Oánh và Hàn Dĩnh tham gia.
Sandy cười rất vô đạo đức lớn:"Tự gây nghiệp thì không thể sống, lão già này đã quên mất trọng lượng của chính mình."
Tầng Hải Châu cũng nói:"Trước kia bốn phía cầu viện không xong, liền cầu cứu Lục bang chủ. Lúc ấy Lục thị nợ nần, lão già đó sẵn sàng đầy Lục bang chủ ra chịu trận. Thật sự là tính toán không tồi, hổ dữ còn không ăn thịt con, lão già đáng chết."
Doãn Mộ Tư sau khi nghe Tầng Hải Châu nói vậy liền cảm thấy đau lòng, sự bất mãn trong lòng càng trở nên mạnh mẽ, một lão già hung ác như vậy thật không xứng đáng để Lục Vũ Thần gọi tiếng "Ông nội."
Ngồi bên cạnh Doãn Mộ Tư, tâm tình Lục Vũ Thần không hề bị ảnh hưởng, anh thản nhiên vuốt ve bàn tay mềm mại không xương của cô, tỏ ra lười biếng.
Tầng Hải Châu vòng tay qua eo Từ Oánh ôm lấy, bất mãn phàn nàn với Lục Vũ Thần:"Lục bang chủ thật quá đáng, sao có thể đẩy hết việc cho tôi và Tô Ngôn."
Lục Vũ Thần sắc mặt không đổi trả lời một câu:"Bất kể khi nào cậu được làm cha, tôi sẽ cho cậu nghỉ thai sản."
Lời nói của Lục Vũ Thần thật sự trúng ngay tim, Doãn Mộ Tư và Hàn Dĩnh đều ôm bụng cười.
Tầng Hải Châu rất không cần mặt mũi:"Được, Tiểu Oánh, đêm nay chúng ta thụ thai được không?"
Từ Oánh lập tức mặt đỏ tới mang tai:"Cút sang một bên, ai muốn cùng anh sinh."
Tầng Hải Châu sắc mặt có chút quyết tâm, khiến Doãn Mộ Tư và Hàn Dĩnh cười đến đau bụng.
Mấy người bạn tốt gặp nhau, cười cười nói nói thời gian trôi qua rất nhanh, một lúc sau Tô Ngôn mang một số người đến nói có chuyện gấp cần bàn nên Lục Vũ Thần, Sandy và Tầng Hải Châu rời đi, Văn Sâm sẽ đưa Doãn Mộ Tư quay về nhà.
Nhưng Từ Oánh lại kéo Hàn Dĩnh và Doãn Mộ Tư xuống quầy bar chơi, tâm tình chuyện phụ nữ, lại không khéo gặp phải Hoàng Châu và Bạch Giai Giai, lập tức tâm tình cũng mất đi.
Hoàng Châu và Bạch Giai Giai nhìn thấy ba người họ liền cho mấy người chặn đường lại.
Hàn Dĩnh dừng bước, kéo Doãn Mộ Tư và Từ Oánh phía sau, khoanh tay trước ngực cười lạnh:"Gà rừng chính gà rừng, dính vào nam nhân, liền nghĩ mình là phượng hoàng."
Lời nói này chính là đang ám chỉ Bạch Giai Giai, sắc mặt cô ta bắt đầu tái nhợt khó coi.
Bạch Phi Tinh thấy thế liền nói:"Hàn Dĩnh, cô còn mặt mũi nói ra lời khó nghe như vậy. Việc cô không cưới hỏi mà ở cùng Vân Phàm ai ở Nam Sơn không rõ, còn dám đi chỉ trích người khác."
Nghe có lời qua tiếng lại, mấy cô gái liền tập trung chú ý đám người bọn họ, liền có người thốt lên.
"Đó không phải là đệ nhất mỹ nhân Doãn Mộ Tư sao?"
"Nghe đồn cô ấy đang mang thai, mang thai mà dáng dấp thật đẹp, da cũng không hề bị sạm, còn rất trắng nữa."
Nhìn thấy mọi người bị thu hút bởi Doãn Mộ Tư, khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Châu nhất thời vặn vẹo, Doãn Mộ Tư luôn nhận được tất cả chú ý là khen ngợi, cô so với Doãn Mộ Tư có kém chổ nào?
Lâm Yến hừ lạnh:"Đẹp thì có nghĩa gì, đời tư không trong sạch, Hàn thiếu gia chết ở nước ngoài cũng nhờ vào nữ nhân độc ác này."
"Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, trước đây còn có scandal giữa cô ấy và Hàn Thương Nguyên chụp một chỗ."
"Bắt cá hai tay, hại chết một người còn chưa đủ. Tôi nghĩ Lục Vũ Thần bị xóa tên khỏi Lục gia nhất định là do cô ta, đúng là đồ sao chổi."
Mọi ánh mắt đầy ác ý của những kẻ xa lạ rơi vào khuôn mặt của Doãn Mộ Tư.
Hàn Dĩnh tức giận lạnh lùng nhìn bốn phía:"Nếu không hiểu Doãn Mộ Tư là người thế nào thì đừng nói bậy và để người khác dắt mũi."
"Tôi là em gái của Hàn Thương Nguyên, anh trai tôi bị bệnh qua đời, không liên quan đến bất kỳ ai."
Bạch Phi Tinh nhếch môi, giả vờ nói:"Hàn tiểu thư, cô bị Hàn gia từ bỏ vì quan hệ với Doãn Mộ Tư mà còn chưa sáng mắt sao, người đã hại chết anh trai cô."
"Hàn tiểu thư, xin cô nên im lặng đi."
Doãn Mộ Tư đột nhiên cảm thấy buồn cười, mấy con nhỏ tôm tép nhúng nhảy trước mặt cô, có phải rất rảnh rỗi không?
Hoàng Châu thấy Doãn Mộ Tư im lặng không nói, cứ ngỡ cô ta bị mắng không nói nên lời nên giở giọng giễu cợt:"Doãn Mộ Tư, Lục Vũ Thần đã xuống dốc, cô cho rằng cô có thể dựa vào Doãn gia, cô có còn tư cách làm phu nhân đệ nhất Nam Sơn nữa sao mà lên mặt, đừng có lên mặt."
Doãn Mộ Tư lười biếng nhìn cô ta:"Tôi không có tư cách, còn cô thì có?"
Khi hai người đứng gần nhau chắc chắn có sự khác biệt, Hoàng Châu mãi mãi thua kém.
Tất cả những lời bàn tán đều hướng về phía Doãn Mộ Tư.
Dù Hoàng Châu có xuất sắc ra sao, chỉ cần Doãn Mộ Tư xuất hiện thì cô ta chỉ làm nền.
Doãn Mộ Tư thật chất không muốn nói chuyện với bọn họ, kéo Hàn Dĩnh và Từ Oánh đi, nhưng bọn Hoàng Châu và Bạch Giai Giai chặn lại không cho đi.
Hàn Dĩnh đen mặt nói:"Rốt cuộc các người muốn cái gì?"
Hoàng Châu trong lòng oán giận nhưng miệng vẫn giữ nụ cười:"Đi vội làm gì, uống một ly cùng chúng tôi. Với năng lực hiện tại của cô, một chai rượu giá 100 triệu cũng không uống nổi, hôm nay tâm trạng của tôi tốt, tôi có thể mời các cô."
Doãn Mộ Tư nghe xong liền buồn cười, chai rượu 100 triệu không mua nổi, chỉ cần cô muốn, cô thậm chí còn có thể mua cả quán bar này.
Bạch Giai Giai kiềm chế hồi lâu, không nhịn được liền nói:"Hàn tiểu thư, không nể mặt vậy sao? Chẳng lẽ đang mang thai lại thèm muốn nhanh chóng quay về cùng tình nhân của cô sao?"
Câu nói này có ý gì, thực sự khiến người ta phải suy nghĩ rất nhiều.
"Câm miệng."
Giọng nói quen thuộc khiến Bạch Giai Giai giật mình, vừa quay đầu lại trông thấy gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Cố Triết, sắc mặt trở nên tái nhợt, cô vô thức gọi tên:"Anh Triết, em…"
Cố Triết sải bước đi tới, người phỉ đầy sương giá, ánh mắt thất vọng và lạnh lùng:"Lúc đầu, tôi chỉ tưởng rằng cô có chút âm mưu vô hại, nhưng bây giờ tôi phát hiện, cô quả thật là tâm địa ác độc, là tôi nhìn nhầm cô."
Nói xong, Cố Triết tức giận quay người bỏ đi.
Bạch Giai Giai không ngờ Cố Triết lại có ở đây, lập tức hoảng sợ, không để ý đến ánh mắt kỳ quái của mọi người, vội vàng chạy theo hắn giải thích.
Hoàng Châu thấy Bạch Giai Giai rời đi, liền muốn tiếp tục gây sự nhưng một ánh mắt nhìn chằm chằm cô ta.
Cố Hải Ninh nhìn Hoàng Châu rất lâu, trong lòng tràn ngập thất vọng và tự ti. Bọn họ chiến tranh lạnh rất lâu, gần đây cô ta bỗng trở nên mềm yếu gọi hắn về, thì ra chỉ vì hư vinh của cô ta.
Gặp Hoàng Châu thất thần không dám nói một lời, Doãn Mộ Tư cũng không muốn nói với mấy tôm tép này liền rời khỏi quán bar.
Văn Sâm đưa Doãn Mộ Tư quay về nhà, Hàn Dĩnh đưa Từ Oánh về nhà xong liền lái xe quay về nhà cũ của cô và Cố Triết. Hiện tại cô và Vân Phàm đã dọn đi, căn nhà này hiện tại đang để trống.
Thật ra lại không ngờ, lại gặp Cố Triết lại đứng trước cửa nhà, dưới sân đầy đầu thuốc, hắn ta sao lại đến nơi này.
Hàn Dĩnh không lái xe, muốn quay đầu xe rời đi. Cố Triết phát hiện cô liền bước đến chặn trước đầu xe nói:"Xuống đi, chúng ta nói chuyện một chút."
Hàn Dĩnh không muốn xuống, cũng không cho xe rời đi.
"Những lời Giai Giai nói, tôi thay mặt cô ấy xin lỗi cô."
Cố Triết nhìn Hàn Dĩnh nói, ánh mắt trầm xuống:"Hàn Dĩnh, con của chúng ta có khỏe không?"
Thì ra anh ta vẫn chưa biết đứa bé này là con của Sandy…
"Con của tôi, không phải con anh. Tôi và Vân Phàm đã lấy chứng nhận, sau này con của chúng tôi sẽ mang họ Vân."
Cố Triết nắm chặt hai bàn tay tức giận:"Hàn Dĩnh, hiện tại cô còn dám lên mặt với tôi sao. Cô dựa vào ai để lên mặt… Vân Phàm là con chó dưới quyền Lục Vũ Thần, mà Lục Vũ Thần lại chẳng còn cái gì ở Nam Sơn. Tôi nói lần cuối, con của tôi sẽ mang họ Cố."
Hàn Dĩnh cười mỉa mai:"Anh đừng có uy hϊếp tôi, Cố Triết… tôi nhắc lại, đây là con của vợ chồng tôi, không liên quan đến anh."
Hàn Dĩnh lùi xe lại, lái xe rời đi.
Cô muốn nhìn lại căn nhà này lần cuối cùng, trước khi đưa ra quyết định, nhưng không ngờ gặp lại Cố Triết ở nơi này, quyết tâm lại càng tăng cao.
Người của Bạch Giai Giai thuê theo dõi Cố Triết báo tin về, Cố Triết muốn thừa nhận đứa bé trong bụng Hàn Dĩnh khiến Bạch Giai Giai vô cùng lo lắng vị trí của bản thân.
Hàn Dĩnh quay về nhà của Vân Phàm, nhìn thấy hắn dạo này bù đầu vì công việc, sau khi thay đồ ngủ liền rót một ly sữa đi vào phòng làm việc.
"Em về muộn vậy, tối nay đã đi đâu?"
Hàn Dĩnh không giấu giếm liền kể lại cho Sandy việc hôm nay, sau đó còn nói:"Lần đó anh thuê đơn vị nào một đêm có thể đánh sập căn biệt thự, có thể liên hệ giúp tôi không?"
Sandy đưa mắt nhìn Hàn Dĩnh:"Có chuyện gì sao?"
Hàn Dĩnh gật đầu:"Ngày mai tôi không muốn nhìn thấy ngôi nhà cũ đó nữa."
Cô muốn xóa sạch dấu vết của những thứ đã cũ, cô muốn bắt đầu một cuộc sống mới cùng cha của đứa bé trong bụng, cũng là người cô yêu thương.
Sandy đứng lên, ôm lấy Hàn Dĩnh vào lòng:"Được, để anh giải quyết, đừng nghĩ nhiều."
Hàn Dĩnh đưa tay gỡ những chiếc nút trên áo của mình, để lộ ra khe ngực chết người.
Cô cởi từng khuy nút của áo sơ mi trên người anh, Sandy nhìn chằm chằm vào bờ ngực căng tròn kia, sau đó nhìn màn hình máy tính… phải chọn lựa sao, tất nhiên là ăn thịt rồi.
"Sandy, em muốn trả phí trước a."
Sandy bật cười, bàn tay đưa xuống bờ mông căng tròn bóp lấy.
Anh bế cô ngồi lên bàn làm việc, dùng môi khóa chặt hai cánh môi của cô, không ngừng cắи ʍút̼ bờ môi của cô hút lấy tất cả hương thơm của cô, sau đó từ từ di chuyển xuống chiếc cổ trắng ngần.
Chiếc váy ngủ bị Sandy xé toạt ra, tách khỏi cơ thể của Hàn Dĩnh, bên trong lại không hề mặc nội y.
Sandy hất đổ tất cả giấy tờ trên bàn xuống đất, đè cô nằm lên bàn làm việc, không ngừng liếʍ láp từng lớp da thịt trên người cô, bàn tay xoa lên phần ngực tròn trịa xinh đẹp không ngừng xoa nắn.
"Ưm…ưm…"
Sandy di chuyển xuống ngực cô, ngậm lấy phần hồng hào xinh đẹp, bàn tay xoa nắn phần mông to tròn.
Tách hai chân cô ra, Sandy theo thế liền trèo lên bàn, đứng ở khoảng trống dưới chân cô.
Nhanh chóng tuột chiếc quần tây âu, phần thô căng cứng dài cong sừng sững thoát ra khỏi kìm kẹp.
Hàn Dĩnh nhìn thấy thứ quen thuộc này liền nhếch môi, cô đưa một tay chạm vào hạt trân châu phía dưới xoa tròn, một tay cho vào miệng mυ"ŧ lấy. Sandy nhìn thấy cảnh tượng này liền phấn khích.
"Lẳиɠ ɭơ."
Hàn Dĩnh không ngờ tự tay chạm vào trước mặt anh lại kí©h thí©ɧ như vậy, bàn tay không ngừng khẽ chạm vào hang động liên khẽ rên lên.
"Ưm…"
Sandy nhếch môi, nhíu mắt lại nâng cằm cô lên:"Nói đi, muốn tôi đâm em."
Hàn Dĩnh ưởng người lên:"Ưm… Phàm… mau cho vào đi."
"Em đúng là càng ngày càng d*m đ*ng."
Sandy buông cằm cô ra, nâng hai chân cô banh ra, nhìn vào cánh hoa hồng nhạt đã tràn ra mật ngọt, vật thô to căng cứng liền nhanh chóng đâm vào không cần dạo đầu.
"Ưm…. Ưm…nhanh… nhanh một chút…"
Hàn Dĩnh đặt tay bám lấy cạnh bàn tận hưởng, bàn tay anh không rời khỏi bộ ngực căng tròn.
Thuận theo yêu cầu của cô, vật thô to căng cứng ra vào liên tục một cách điên cuồng.
"Ưm… Sandy… anh làm rất tốt a..sướиɠ quá."
Sandy đâm thêm mấy cái liền dừng lại, rút ra khỏi hang động khiến Hàn Dĩnh có chút mất mát.
Sandy lấy một chai rượu đỏ, nhanh chóng rót đầy vào hang động, dùng vật thô căng cứng kia đẩy hết vào bên trong cô, rượu đỏ dính đầy vật lớn.
"Nghe nói em thích uống rượu nhưng mang thai không thể uống nhiều… trên đây có một chút… anh cho em nếm một chút."
Sandy quỳ lên, đầu cô nằm giữa hai chân anh, thứ to dài này còn dính chút rượu đỏ kèm mật ngọt đang ở trước mặt.
Hàn Dĩnh không phân vân mà ngậm lấy nó, mυ"ŧ lấy toàn bộ vị chát của rượu kèm vị tìиɧ ɖu͙© say nồng.
Sandy không chịu được, gồng mình cho hết tinh túy bắn vào miệng Hàn Dĩnh, cô lại không cảm thấy có chút không vui, nuốt toàn bộ xuống.
Sandy cực kỳ hài lòng, sau đó liền dùng chai rượu đổ hết lên người cô, sau đó liềm liếʍ láp toàn bộ rượu trên người, cho đến khi tách hai cánh ra bên dưới, rượu đỏ vẫn còn rỉ ra từng giọt, bờ môi tham lam liền mυ"ŧ lấy không hoang phí một giọt.
"Ưm…ưm… Sandy… anh mà dám mυ"ŧ của người khác, em sẽ mang con chúng ta làm đám cưới với người khác… ưm…ưm…"
Mật ngọt bên trong cuồn cuộn trào ra cùng rượu mạnh, Sandy vừa say tình, vừa say rượu… phần thô cứng lại ngóc đầu gào thét… anh không ngần ngại một lần nữa tiến vào.
"Cả đời anh… chỉ mυ"ŧ của em… Dĩnh Dĩnh… hôm nay em thật tuyệt."
Hàn Dĩnh ôm lấy cổ Sandy nói:"Khi nào thì anh mới cầu hôn em."
Sau khi trải qua một cuộc làʍ t̠ìиɦ cuồng nhiệt, Hàn Dĩnh được Sandy tắm rửa sấy tóc liền rơi vào giác ngủ.
Sau khi ra ngoài liền gọi điện cho Lục Vũ Thần.
"Có chuyện gì gọi giờ này?"
Ngữ khí Sandy vừa lười biếng vừa lạnh lùng:"Anh định ở ẩn đến bao lâu đây, tôi hiện rất bận nên tôi muốn biết chính xác ý định của anh."
Lục Vũ Thần hỏi:"Sao vậy, dự định kết hôn sao?"
Sandy không trả lời chỉ hỏi tiếp:"Tôi chỉ muốn hỏi anh có còn muốn công ty này không? Không quan tâm tôi liền mang bán nó đi, không phải quản nữa."
Lục Vũ Thần nheo mắt cười đầy ẩn ý:"Bây giờ chưa phải lúc."
Nghe giọng cười này liền biết Lục Vũ Thần đang suy tính điều gì đó xấu xa liền cười lạnh:"Lục Hạn sắp tới không nhịn được nữa, khách hàng lớn đều lần lượt bị cướp sạch."
"Anh định lúc nào thì thu lưới."
Lục Vũ Thần lạnh nhạt đáp:"Hai ngày nữa sẽ có cuộc đấu giá mảnh đất ở Nam Sơn. Mảnh đất đó đặc biệt ra sao, cậu chắc chắn đã cho người tra rồi."
Sandy nheo mắt:"Ý anh là mảnh đất ở vịnh ven biển."
Lục Vũ Thần nhếch môi:"Lục Hàn muốn giải quyết tình huống khó khăn hiện tại của Lục thị, nhất định sẽ mua miếng đất đó để tăng giá cổ phiếu lên."
Sandy hỏi:"Anh muốn tôi ngăn cản hắn."
Lục Vũ Thần lắc đầu, nở nụ cười băng lãnh:"Không, không những không ngăn cản mà phải thuyết phục hắn ta thu mua với giá cao. Bởi vì đất trong vịnh đã là khu bảo tồn của chính phủ, sẽ không được phép khai thác bất cứ hạng mục gì. Chủ nhân của nó lại giữ bí mật quá chặt, nếu như tôi không nắm thóp của hắn, cũng sẽ không biết tin tức này."
Sandy thở ra một khí lạnh, đúng là đại ác ma… Lục Hàn hiện đang đưa Lục thị vào cảnh khốn cùng, nếu như bỏ giá cao mua nhầm đất, có thể Lục thị sẽ tuyên bố phá sản ngay lập tức.
Quá tàn nhẫn.
Sandy lúc này cảm thấy bản thân quyết định đi theo Lục Vũ Thần thật đúng đắn. Muốn làm kẻ đối nghịch với Lục Vũ Thần thật sự quá nguy hiểm.
Hắn không khỏi im lặng thắp một ngọn nến cho Lục Hàn, đắc tội với ai lại không muốn, lại đi đắc tội tới Lục Vũ Thần.
"Tôi hiểu rồi."
Sandy lập tức tắt điện thoại, nhìn Hàn Dĩnh đang ngủ bên cạnh đặt lên trán cô một nụ hôn:"Dĩnh Dĩnh, anh nhất định sẽ khiến em là cô gái hạnh phúc nhất."