“Đúng vậy! đây là 1 loại ngũ cốc mới, mùi vị lại đứng hang thượng hạng cho nên các đại gia tộc sẽ không tiếc chút tiền cỏn con đó đâu”-Thường Linh Linh gật đầu bình tĩnh đáp, phảng phất giống như nàng là trưởng bối đang chỉ dạy trẻ nhỏ vậy.
Có kiến thức từ kiếp trước, cho nên cậu cũng không có gì là lạ, nhưng cậu lại đánh giá thấp chất lượng cuộc sống ở kinh thành, lại tưởng rằng cùng lắm chỉ có thể bán tối đa 5 đồng là cùng. Nhưng suy nghĩ kĩ thì lại đồng ý với 10 đồng vàng kia, dù sao thì hiện tại cũng chỉ có Vạn gia mới sản xuất ra được, nhưng nơi khác dù là có thì cũng không thể nào cạnh tranh nổi.
Cho nên, thậm chí cậu có thể bán với cái giá 15, 20 đồng vàng nếu muốn, cậu sẽ biến hạt mễ trở thành 1 thức ngũ cốc thượng hạng, giới nhà giàu ở kinh thành sợ là cũng sẽ không ngần ngại mà thu mua .
“Linh cô nương đã nghĩ đến việc về lâu dài chưa!”
“Ý công tử là gì?”
“Ta cảm thấy việc hợp tác Vạn gia sẽ động lòng, nhưng lâu dài, phương pháp trồng hạt mễ sẽ được lưu truyền rộng rãi, đến lúc đó người người nhà nhà đều sẽ có thể ăn được, cái giá 10 đồng sợ là không được a…”- tiểu Hoàng trêu tức nói, cậu chắc chắn rằng sẽ không ai biết được bí mật trồng cấy hạt mễ của cậu, cho nên việc cạnh tranh là không thể nào?”
“Chuyện này…”-Thường Linh Linh ấp úng không đáp lời.
“Tiểu thư còn muốn đến Vạn gia không?”
“Được rồi, ta thừa nhận là công tử đã đoán đúng tâm bệnh, nhưng ta vẫn muôn hợp tác cùng Vạn gia, tuy rằng về lâu dài không được ổn nhưng trước mắt, tiền lời thu được sẽ là con số trên trời…”-Thường Linh Linh gật đầu đáp, ánh mắt nàng có chút sắc bén.
Tiểu Hoàng thầm gật đầu thán phục nàng, nữ tử như vậy rất là hiếm có, cũng rất đáng để khâm phục. Lúc này dự tính ban đầu của tiểu Hoàng đã bị Thường Linh Linh làm cho biến đổi, có lẽ tiến công tới kinh thành cũng không tệ a,….
“Vậy thì trước ta mời tiểu thư về nhà ta chơi rồi hẵng tới Vạn gia, không biết ý tiểu thư thế nào?”
“Rất sẵn lòng, hi vọng không làm phiền tới công tử…”
Rất nhanh, cửa vào đại môn của Vạn gia đã khiến cho nàng kinh ngạc nhìn sang tiểu Hoàng.
“Công tử, ngươi đây là…”
“Vừa rồi đã thất lễ, giấu diếm tiểu thư đến tận bây giờ, ta là Vạn Tiểu Hoàng…”
“Thì ra là vậy! Trước đó đã để công tử chê cười rồi! Chuyện đó…”
“Haha…mời tiểu thư vào, chúng ta sẽ bàn bạc kĩ hơn, không nên để ngoại nhân nghe được!”
Thường Linh Linh có chút ngập ngừng hồi hộp, nàng không ngờ lại gặp phải chính chủ ngay trên đường, cũng đã nói hết dự tính ra cho người ta biết. Tuy nhiên nàng lại có 1 cảm giác yên tâm đến khó tả, bởi nếu như đối phương không muốn hợp tác thì đã không mời nàng đến tận nhà rồi.
“Cha, đại ca vẫn đang ở vườn hạt mễ sao?”
“Ừm, vẫn còn ở đó, tiểu Hoàng, cô nương đằng sau con là ai vậy? Liệu có phải là..”-Vạn Ninh Nguyên không đứng đắn nói.
“Cha, người đừng nghĩ linh tinh, vị tiểu thư này đến từ kinh thành, này muốn tới hợp tác với Vạn gia ta…”
Nghe tiểu Hoàng nói thế, Vạn Ninh Nguyên không hổ là người từng trải trên thương trường hơn nủa đời người, đầu lão nhanh chóng nhảy số đoán ngay ra được mục đích của Thường Linh Linh.
“Mời ngồi, không biết tiểu thư thuộc gia tộc nào ở kinh thành?”
“Ra mắt Vạn lão gia, thật không dám giấu, tiểu nữ là Thường Linh Linh là 1 trong bát đại thế gia ở kinh thành…”- Thường Linh Linh lễ phép chào Vạn Ninh Nguyên, ngữ khí còn có chút tự hào.
“Thì ra là 1 trong bát đại hào môn của kinh thành, thật sự là thất lễ…”
“Không dám, tiểu nữ lần này đến là muốn bàn chuyện hợp tác với Vạn gia, chính là hạt mễ…”
“Ồ, hợp tác như thế nào?”
“Rất đơn giản, Vạn lão gia cung cấp hạt mễ, Thường gia sẽ bày bán nó ở trên kinh thành, tin tưởng loại ngũ cốc này sẽ rất nhanh có thể chiếm lĩnh thị trường, trở thành mặt hàng đắt giá!”-Thường Linh Linh vừa nói vừa hơi liếc mắt sang nhìn tiểu Hoàng giống như chút gì đó chột dạ vậy.
“Vạn gia ta ở nơi này bán tới 2 đồng tiền vàng cho 1 bắp hạt mễ, không biết Thường tiểu thư muốn bán bao nhiêu?”
“Tiểu nữ muốn tang giá tới 10 đồng tiền vàng, thậm trí là hơn, còn tuỳ tình hình…”
“Ừm, con số này rất hấp dẫn, vậy còn tỷ lệ thế nào?”
Nghe thấy Vạn Ninh Nguyên hỏi ra điểm mấu chốt, Thường Linh Linh có chút không tự tin lắm, dù sao thì đây cũng là lần đầu nàng ra ngoài làm giao dịch, dĩ nhiên sẽ khó tránh khỏi việc bị chèn ép.
“Tỷ lệ 3-7…”
“Không được, như vậy thì quá tiện nghi rồi!”
“Ta đồng ý!”
Mặc dù Vạn Ninh Nguyên đã từ chối ngay lập tức nhưng tiểu Hoàng đã nhanh chóng chặn ngang lời cha mình.
“Tiểu Hoàng, con không hiểu…”
“Cha, xin người hãy nghe con lần này, 7 phần đã là lời lắm rồi, chúng ta thân cô thế cô, rất nhanh sẽ đưa đến tai những con hổ khát máu….”
Tiểu Hoàng chỉ nói đến đây, Vạn Ninh Nguyên liền thở dài, tâm lí có chút thoải mái, dễ chịu, lão hiểu được thời của bản thân đã hết rồi. Nhưng lão làm thế cũng không có gì là sai, đứng đước đống vàng to lớn kia, lão lại vô tình quên đi cái hại về sau.
“Thường tiểu thư, chúng ta đồng ý, chuyện hợp tác sẽ không thể nói mồm là xong, hơn nữa ta dự tính sẽ đên kinh thành 1 chuyến xem chuyện làm ăn của Thường gia thế nào rồi mới đưa ra quyết định cuối cùng được.”
“Được, chuyện này không có vấn đề gì, lúc nào công tử muốn xuất phát…”
“Ngày mai được không?”
“Tốt, ta sẽ gọi người chuẩn bị…”
“Tiểu thư không cần nghỉ lại Vạn gia sao?”
“Người của Thường gia đang trọ ở gần đây, ta phải trở về báo họ 1 tiếng, sang sớm ngày mai nhất định sẽ có mặt…”
Thấy bóng dáng Thường Linh Linh rời đi, lúc này tiểu Hoàng mới quay lại nhìn Vạn Ninh Ngyên:
“Cha…”
“Con không cần nói nữa, hãy cứ làm theo ý mình, ta đã có tuổi, cũng đã đến lúc nghỉ ngơi, con muốn ra ngoài cũng được, nhưng phải nhớ để ý đến bản thân..”
“Con nhớ rồi…”
“À đúng rồi, hãy mang theo đám người Đới Tam, đây là mệnh lệnh cuối cùng của cha trước khi giao lại cơ nghiệp này cho con…”
“Con hiểu rồi…”
Tiểu Hoàng gật đầu, tâm lí của cậu và cha mình lúc này có chút không thoải mái, mọi chuyện biến phải nói là quá nhanh, nhưng lại không ai phản đối…
Sáng hôm sau, tiểu Hoàng liền chuẩn bị xong xuôi chờ Thường Linh Linh tới, lần này, cậu mang theo a Bảo, a Dần và 6 người Đới Tam. Vạn Ninh Nguyên cũng cha chuẩn bị cho cậu 1 cỗ xe ngựa riêng mà không cần phải đi nhờ Thường Linh Linh. Ngoài ra, cậu còn mang theo 2 xe ngựa chất đầy hàng hoá mà không ai rõ là thứ gì!
Đây chính là thu hoạch gần 1 tháng của cậu, từ khi có thể chạm cùng lúc 31 cây hạt mễ thì số lượng thu hoạch được cũng tăng lên đáng kể. Chỉ cần chạm vào, 1 tuần sau liền có thê thu hoạch, 2 xe ngựa này cũng có tới hơn 900 bắp hạt mễ, số lượng như thế phải nói là rất nhiều a…
“Cha, lần sau trở về con sẽ mua quà tặng cha..”
“Đi thôi….”
Vạn Ninh Nguyên không nói nhiều, tâm lí có chút khó chịu, chỉ đến khi tiểu Hoàng theo chân Thường Linh Linh rời đi xa, khoé mắt lão mới chợt đỏ lừ như muốn khóc, đứa con trai nhỏ bé thường xuyên bênh tật kia giờ đã muốn vươn cánh bay xa, bảo lão không rơi lệ sao được.