Chương 67

trên chiếc ghế đá thân quen…nơi ghi dấu bao nhiêu kỉ niệm của chúng tôi những ngày con đi học…những buổi sáng cúp tiết …cả hai đều ko biết đi đâu…ra đường thì sợ bố mẹ , người quen bắt gặp…sợ hơn cả là bọn thằng sơn mà thấy..thì tôi no đòn…vào hàng quán để ăn uống để chơi thì lại ko có tiền…chỉ có chiếc ghế đá dưới bóng cây này là miễn phí cho chúng tôi…tình yêu cũng vậy….luôn luôn miễn phí cho tất cả mọi người…

mỗi lần trốn học ra đây… vừa dựng xe đạp xuống…tôi và em đã nhảy đến tranh nhau chỗ ngồi…em thích ngồi về phía gần biển hơn…cả tôi cũng vậy…và khi những gói oishi cay cay…hay hộp xôi lúc sáng mua vội chưa kịp ăn được mở ra…thì bữa tiệc của chúng tôi lại bắt đầu…lúc nào tôi cũng dụ dỗ em chơi đánh bài tiến lên ..luật chơi thật đơn giản …ai thua sẽ bị sai khiến …điều kì lạ là…chưa bao h em thắng được tôi ván nào…và mỗi lần bị phạt …tôi lại bắt em ngồi làm một pho tượng bất động để cho tôi muốn làm gì thì làm…những nụ hôn vội vã lên môi em…làm đôi má xinh đẹp ấy lúc nào cũng đỏ bừng bừng vì ngượng…nhưng chưa bao h em cố thắng tôi một ván nào để lật ngược tình thế cả…ngay cả khi tôi cố tình chia cho em cả 4 con “heo” ….

….

đêm nay…cũng với đôi tay vuốt ve và đôi mắt đầy cảm thông của ngày nào…em lại khiến tôi muốn gục đầu lên ngực em để than thở…để kể lể và được em an ủi như ngày xưa…dù rằng h đây em ko còn mắng tôi là ngốc là khờ nữa…nhưng lúc nào tôi củng muốn được là thằng ngốc trong mắt em…

_ vậy…h …hai người đang chiến tranh đúng ko…

_ uhm…

_ mà…nếu tui là nó…chắc tui cũng…tức lắm …cứ nghĩ cảnh…người yêu mình…ngồi cùng bồ cũ nói nói cười cười trước mặt mình mà mình lại ko hay biết…ai mà ko tức giận cho được…

_thì..vậy…nhưng mà…làm sao mà dám nói ra được…ít ra linh cũnng phải thông cảm cho t chứ…

_thì…con gái mà…thì lúc tức sao nghĩ được nhiều như vậy…h chỉ còn cách ông qua gặp nó xin lỗi nó đi…chắc h nó cũng hết giận rồi đó…

_ ko được Đào ơi…làm sao gặp mà gặp….

_trời…thì gọi điện nói nó ra…

_mà nó…ko bắt máy …

_thì…tới nhà nó…gặp…mua quà gì cầm tới…bánh kẹo hay cái gì mà nó thích đó….

_ trời…càng ko đươc…bà quên là anh nó đang thù tui à…hắn mà thấy tui bén mảng tới là nó giết liền…

_ặc…quên há…vậy h sao…phải gặp mới nói chuyện được chứ….à…hôm bữa ông nói nó làm trong vũ trường phải ko…sao ông ko tới đó thử coi…

_chỗ đó..cũng có..thằng anh nó mơi nghiệt…h tới nó thấy nó đập liền…lúc trước tui hứa với ông anh nó ko làm cho nó buồn nữa…rồi liên tiếp mấy chuyện xảy đến…h thấy mặt tui chắc thằng anh nó..giết tui quá

_ thì cứ tới thử coi…chắc gì gặp nó…đi thử đi…chứ cứ ngồi đây than sao mà giải quyết được…

nhìn thái độ chần chừ ngại ngùng của tôi…em lắc đầu ngán ngẩm…

_ sợ gì mà…đông vậy nó ko dám đánh ông đâu…hay tui đi với ông cho đỡ sợ nghen…

_ko phải tui sợ nó đánh…

_chứ sợ gì…

_ tới…đó…ko biết nói gì…có mấy bà bạn của linh trong đó nữa….cả đám bu vô chửi tui…một mình tui làm sao nói lại hết bà …

_ ờ há….chắc nó cũng kể cho mấy bà đó biết rồi….

_thì…vậy…ở cùng nhà mà…chuyện gì ko kể cho nhau nghe…

_trời…nghiệt ngã thiệt…h..chắc chỉ còn cách…

_cách gì…

_thì..tui đến đó với ông…3 tụi mình gap nhau…nói rõ ra thôi…3 mặt một lời…chắc là nó sẽ hiểu….

_ ặc…nó đang tức mà …h thấy bà nữa ..chắc không được đâu …

_ chứ h sao…thì cứ tới đó nói chuyện với nó đi…cứ mạnh dạn lên…xin lỗi chút là được mà…có gì nếu không được thì đào vào nói thêm cho chứ gì đâu mà sợ….

nhìn ánh mắt khẩn thiết của Đào , tôi không thể tin được vài phút trước , chính em đã nói muốn trả thù tôi vì yêu linh và bây h thì cũng lại là em đang cố thuyết phục tôi tìm cách làm hòa với linh…tôi cũng không hiểu trong đầu em đang nghĩ gì …phải chăng…tình yêu của em dành cho tôi cao thượng đến mức chỉ cần nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc là điều hạnh phúc nhất của em…

_Đào…sao…đào lại muốn…giúp t chuyện này vậy…ko phải lúc nãy đào nói muốn trả thù t sao…

_ờ…thì..tại tui thấy ông tội nghiệp , tui giúp ko được hả !

_thiệt không…tưởng ghét t lắm chứ…

_ ai nói ko ghét đâu …

_ghét thì ghét mà thương thì thương đúng ko ….hihi…

_xí…thôi đi nhanh lên , 7 h rồi …

_đi đâu…về hả…

_ủa…thì đi…qua chỗ l…tui nói nó cho chứ ….về làm gì …

_trời , làm gì mà gấp vậy , để từ từ cho nó bớt tức đã chứ …mai mốt gì đi cũng được mà…có cần gấp vậy ko…

_ mai mốt sao được mà mai mốt …tối mai…tui phải ra lại ngoài kia rồi….

_Trời !

…..

Trước cổng vũ trường…

Không còn cảm giác tự tin của kẻ chiến thắng như ngày nào vào đây cùng búp bê nữa…nỗi lo sợ đang gặm nhắm tinh thần tôi …không biết đằng sau cánh cửa kia …điều gì đang chờ đợi tôi …Bình tĩnh đi T ơi…chỉ cần bước vào..men theo bức tường rồi bước lên cầu thang …và linh sẽ ở đó chờ mình …đơn giản vậy thôi mà…

Đẩy cánh cửa bước vào…cái cảm giác run sợ và hồi hộp như lần đầu vào đây tìm em đã trở lại trong tôi…nhưng có Đào ở sau lưng…tôi cũng đỡ sợ phần nào…tội nghiệp Đào, chỉ vì muốn giúp tôi lần cuối cùng mà em bất chấp việc mình có thể bị mắng chửi để vào đây thanh minh dùm tôi , tôi biết dù cho kết cục của chuyện này là như thế nào đi chăng nữa thì món nợ tôi nợ Đào sẽ càng thêm nặng nề…

_Trời , T ! – vừa trông thấy tôi chị kiều đã chạy đến…

chưa kịp hỏi câu nào…thì tôi đã phải nhận một lời cảnh bảo

_ Tới đây làm gì vậy , thằng anh con Linh nó thấy thì chết…. -nhìn nét mặt hốt hoảng của chị ta…tôi hoàn toàn tin điều đó là thật …

_ em…tới…

_ tới tìm Linh phải ko !

_Dà..

_trời…bữa h cãi nhau với nó phải ko !

_dà…

_thôi vào đây rồi nói …nhanh ..ủa…ai đây….bạn hả – chị ta bắt đầu chú ý đến cô bé đang lẽo đẽo theo tôi từ nãy đến h…

_ em chào chị… -Đào rụt rè…

_uhm…bạn linh luôn phải ko !

_dà….

_uhm.thôi lại đây có gì từ từ nói…đi…

tôi và Đào nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm…có lẽ Linh chưa kể gì nhiều , mọi chuyện đến h vẫn chưa vượt quá khỏi tầm kiểm soát…

_ bữa h…hai anh em nhà nó…bị chạm chạm hay sao ấy !

_là sao chị… -tôi bắt đầu lo sợ…

_ thì…từ bữa cái chuyên t nói với thằng anh con linh xong đấy … – có đào bên cạnh…chị kiều nhìn tôi ngần ngại ko dám nói tiếp

_ko sao đâu…đây là…bạn thân của em với Linh…chuyện gì cũng biết…

_vậy hả….uhm…từ bữa nó đánh T xong rồi hình như tối đó nó đánh con Linh nữa phãi ko !

_ dà…tát một cái..

_đó..từ bữa đó hai anh em nó suốt ngày kình cãi với nhau…chị hỏi có chuyện gì nói ra giải quyết giùm cho mà ko ai chịu nói…

_vậy…Linh kể chị chuyện đó chưa…

_rồi…mới kể đây…ông ăn gì mà ngố vậy…cái chuyện từ cái đời nào rồi còn đem ra kể chi vậy ko biết nữa .

_thì …do bữa đó…gấp rút wa , em cũng ko biết cách nào giải quyết nữa…sợ thằng Sang nó nói trước thì nó …bịa đặt thêm này nọ…rồi…sao nữa chị..

_thì…nó cấm con linh gặp t chứ sao…nó kêu nó mà thấy hai đứa đi cùng với nhau nữa…nó đập thẳng tay .

_dà…vậy h…linh đang ở đâu chị…

_thôi …T đi về đi…h …nó đang điên điên đừng gặp nó làm gì cho mệt…

_là sao..chị…cho em gặp chút thôi…ko sao đâu…

_ko biết 2 đứa cãi nhau cái gì mà bữa h nó cứ về nhà là nằm khóc…hỏi sao ko nói…

_trời..vậy h linh đang ở nhà phải ko…em qua được ko…

_ko được đâu…

_sao chị…em qua nói chuyện chút thôi mà…

_ko phải là chị cản cái gì…nhưng mà…

_nhưng sao…

_ nó đang ở dưới kia kìa….

_ dưới kia là sao…linh…làm gì dưới đó…

_thì…bữa h…có mấy thằng bạn của thằng anh đó…cứ thấy nó là rủ rê…chị kêu ở nhà đừng tới đây làm gì cho tụi nó chọc ghẹo…nó kêu tới đây chơi cho đỡ buồn…ở nhà cũng ko có làm gì…

_trời..vậy là…h l đang đi với mấy người đó hả…

_uhm !

_Trời…thôi…chị ngồi đây nghen…em…xuống đó chút… – ko còn suy nghĩ được gì nhiều..chỉ mới nghe chuyện Linh đang bị bọn ăn chơi chốn vũ trường này động chạm đến , tôi đã sôi máu lên vì tức giận. Đây không phải là lần đầu tiên vì tức giận tôi mà em lại buông thả bản thân mình đến mức như vậy , nhớ lại ngày xưa , chỉ vì căm giận tôi coi thường sự trong trắng của em…và cũng vì muốn choia tay vì sự ngay cấm của gia đình, em đã thẳng thừng xa rời tôi mà ko cho tôi có cơ hội để giải thích thêm một lời nào…ko thể để chuyện đó xảy ra một lần nữa…

_ê ..ê từ từ t…đi đâu vậy… – chị kiều đứng dậy nằm tay tôi kéo lại…

_thì…phải xuống kéo linh ra chứ…chẳng lẽ để vậy à…

_trời…từ từ đi…nghe chị nói đã…mấy bữa nay ngày nào nó đi về chị cũng chửi hết mà nó có nghe đâu…h t xuống ko chừng ko nói được nó làm nó tức thêm nữa…

_chứ h…làm sao…chả lẽ cứ để như vậy à !

_từ từ đã…cứ ngồi xuống đi…để tui xuống kêu nó lên…chứ ông xuống ko chừng ko kêu được nó còn bị thằng anh nó thấy nó đánh cho chết ! 2 đứa ngồi đây đi…để chị….

Đào nắm tay tôi an ủi…

_Chị nói đúng đấy…T cứ ngồi đây đi…có gì từ từ nói…

….

mỗi giây trôi qua , tâm trí tôi càng lúc càng rối bời…ko hiểu em đã nghĩ gì mà có thể dễ dàng đánh mất mình như vậy , đây có phải chỉ là một quyết định bộc phát nhất thời trong lúc cô đơn hay đây chính là bản chất con người em…lúc nào tôi cũng lo sợ rằng sẽ có ngày em sẽ vướng vào những cạm bẫy nơi đây nhưng ko ngờ ngày ấy lại đến ngay lúc này…

cuối cùng chị Kiều đã quay lại…một mình…với gương mặt cau có tức giận…

_thôi …t về đi…nó ko muốn gặp t lúc này đâu…

_linh…nói sao hả chị…

_thì nó nói no ko muốn gặp t …rồi chị nói nó có thêm một người bạn thân của nó với t nữa…nó cũng nói là ko quen nên ko muốn gặp luôn…

_trời !

_thôi…hai đứa về đi…có thằng anh nó dưới đó nữa đó…

_mà…linh đang làm gì vậy chị…đang ở với mấy người đó hả…

_uhm…

_ko…h…chac em phải xuống gap linh rồi mới về ..chứ h để linh vậy…em chịu ko nổi…

_thôi mà…về đi mà…h xuống thằng anh nó thấy nó đánh đó…nghe lời chị đi…

cùng lắm ăn mấy cái bạt tai thôi mà, tôi vì em mà đã lãnh ko biết bao nhiêu cái đạp cái tát , h có nhận thêm một cái nữa thì cũng chả ăn thua gì ! bỏ lại sau lưng hai người phụ nữ, tôi bước xuống…

_ đừng t ! – bàn tay em níu tôi lại…

_ ko sao đâu , đào cứ ngồi đây chờ đi !

_ Đưng mà…lỡ có chuyện gì thì sao…để đó…Đào đi cho ….

_nhưng mà…

_Ko sao đâu , con gái nói chuyện với nhau dễ dàng hơn…chị ơi…Linh ngồi chỗ nào hả chị… – Đào hỏi chị kiều

_ nó ngồi cái bàn gần quầy bar nhất đó em , cứ đi thẳng lên là thấy…

_dà…

(Bạn đang đọc truyện sεメ tại TruyenVKL.com chúc bạn online vui vẻ!)

Lại những giây phút hồi hộp chờ đợi trôi qua…cuối cùng thì Đào cũng quay lại…với Linh…nhưng không phải chỉ mình em mà là một nhóm nữa …tôi không khó để nhận ra đó chính là cái đám bạn của thằng anh của Linh , chính cái bọn đã mời rượu Linh hôm trước . Nhưng thay vì theo Đào tới chỗ tôi thì Búp bê lại dẫn chúng tới bàn bida …Đang ngỡ ngàng không hiểu điều gì đang diễn ra thì Đào nói :

_ Linh kêu có chuyện gì thì chờ chút , h Linh đang mắc công chuyện với bạn …

_ cái gì…công chuyện gì… – Rõ ràng là đang đi phục vụ cho bọn kia , không thèm ngó ngàng gì đến tôi mà còn bày đặt công với chả chuyện

_ thì tui …cũng ko biết …hay t chờ chút thử …

Chị kiều từ trong quầy bước ra, nhận thấy sự tức giận của tôi cũng an ủi

_ thôi mà …h nó đang bị điên điên , h t về đi , để hôm nào nó hết giận đã …

Nhìn em đang đi qua đi lại nói nói cười cười với bọn chúng , tôi chỉ muốn bay đến làm cho ra lẽ chứ nói chi là đi về , chả lẽ bây h lại ôm cục tức ra về sao..ko thể nào được .

_ H sao t… – Đào nhìn tôi , cô bé h đây cũng tỏ ra khá bất lực, chắc trước khi đến đây Đào nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra êm thấm nhưng tôi hiểu búp bê quá mà , em sẽ ko để cho mọi chuyện đi qua một cách dễ dàng

_ Chìa khóa xe t đây , bây h, đào ra nhà xe lấy xe rồi chờ t ngoài đó đi

_ ủa…còn t thì sao

_ Để t giải quyết xong chuyện này với Linh đã rồi t ra liền

_ trời…thôi …h mìh về luôn đi , sáng mai gặp l cũng được mà , lúc nãy đào xuống thấy linh cũng say say rồi đấy …h t nói chắc gì linh nghe…

_ Đã nói là ra trước đi mà cứ ! -tôi gắt lên .

_thôi em gái cứ ra trước đi , có chị đứng đây rồi , không sao đâu …- chị kiều nhìn Đào an ủi

_Vậy thôi…tui ra trước đây…kệ ông….

Cuối cùng thì tôi cũng kéo đào ra được khỏi rắc rối không cần thiết này , ngày mai em đã phải đi rồi, tôi ko muốn em phải lo lắng hay bận tâm gì thêm cho tôi nữa ….

tiến lại gần chỗ bàn bida mà linh đang đứng , tuy trên môi em đang nở một nụ cười nhưng điệu bộ em trông thật mệt mỏi và uể oải . Xung quanh là những kẻ ăn mặc sành điệu , tay thì khua khua cây cơ , miệng thì châm chọc lẫn nhau …

_ Linh… – tôi khẽ chạm vào vai em …những ánh mắt xung quanh bắt đầu đổ dồn về phía tôi

_ Có chuyện gì không ! – lời nói lạnh lùng của em làm tôi sững sờ …

_ Có chuyện…muốn nói …được ko !

_ Chuyện gì …có gì nữa đâu mà nói… – làm sao em có thể buôn ra những lời hờ hững như vậy …

_ tất nhiên là có chuyện t mới đến tim linh , còn nghe hay không là quyền của Linh , bây h t xuống nhà xe đứng đợi , nếu muốn nghe t nói thì hãy xuống , còn không thì …tùy Linh

_ tui ko muốn nói gì hết ! – em hét lên .

_có chuyện gì thế Linh . – cô gái bên cạnh trừng mắt vào tôi .

_ Vậy t Linh quyết định , h t xuống nhà xe chờ Linh .

….

Vừa thấy tôi đào đã cuống quýt lên :

_ sao…được chưa , nói chưa

_ rồi…tại có mấy người ở đó nữa nên ko nói nói được nên hẹn xuống đây

_ vậy h ..ngồi đây chờ hả

_ uhm…



tuy là người ngoài cuộc nhưng nhìn điệu bộ của đào tôi thấy em còn sốt ruột hơn cả tôi , nắm tay em khẽ cười …

_ cảm ơn Đào nghen…theo t làm chi cho mệt không biết nữa

_ko sao mà…xin lỗi t nghen…tự nhiên lưu mấy hình trong máy làm gì ko biết nữa ..biết vậy hôm bữa xóa cho rồi…

_ Đào nói gì vậy , xin lỗi là sao , T mới phải xin lỗi và cảm ơn đào mới phải , Đào lưu lại hình trong máy tức là đào còn trân trọng tình cảm của t , t mới phải xin lỗi đã làm đào buồn mới đúng …

_thôi…dù sao cũng qua rồi…chút l xuống thì t cứ nói dịu dàng chút nghen , dù sao lỗi cũng là tại bọn mình mà

_ uhm…giá mà …

_thôi…đừng nói nữa …đã làm thì không ân hận …biết sẽ ân hận thì lúc trước đừng làm…

_uhm…

….

đã gần 10 h…1 tiếng rưỡi đã trôi qua…và em vẫn chưa xuất hiện…từ trong vũ trường, kẻ thì phấn khích kẻ thì uể oải bắt đầu kéo nhau ra về…tôi và đào cứ đứng đó quan sát từng người 1 nhưng vẫn ko thấy em …từ nãy h ,đào cứ nhìn đồng hồ liên tục, tôi biết em đang lo về trễ sẽ bị mắng , cả tôi cũng vậy vì chúng tôi đã đi cả ngày hôm nay ….có lẽ phải chở em về trước đã rồi quay lại chờ linh tiếp cũng chưa muộn

_ Thôi Đào…mình về đi…trễ rồi…

_ ủa…vậy Linh thì sao…

_thôi để hôm nào gặp cũng được…ko sao đâu…h mình về đi..

_vậy có được ko …hay chờ chút nữa ..

_đã nói là ko sao đâu mà , đi …

vừa dắt xe ra khỏi bãi …đào đã thốt lên

_ T…linh ra kìa …

quay ngoắc lại…quả nhiên em đang đi ra…với bọn ăn chơi lúc nãy nhưng lần này…có cả gã anh trai của linh nữa…vừa thấy tôi gã đã lao đến !