Chương 44

_cái gì ? – l hét lên – nhiêu đây là sao…

_thì trả trước nè…hôm nào tao qua trả tiếp . – thằng sang lên tiếng nhìn em….

l bối rối khi thấy kẻ hồi xưa ăn cái tát oan uổng của mình lên tiếng…em cũng ko nói gì nữa…nhưng bà kiều ko buông tha…

_trời…ko được đâu mấy anh ơi …tụi em ngày nào cũng phải thu chi đầy đủ . ko có được nợ nần…lỡ mấy anh ko lại thì tiền đâu tụi em bù cho mấy anh …

_dis mẹ có mấy đồng bạc ai chạy làm gì …mai trả !

bà cô kia vội tham gia…

_mấy thằng này mắc cười quá…ai ép tui bay uống đâu …nút cho lắm rồi h nợ nần…ko có nợ gì hết…nợ rồi chạy ai biết tui bay ở đâu mà đòi…làm sao làm…h phải có tiền trả…ko thì tao kêu bảo vệ công an lên giải quyết….

_cc mày thích thì kêu…ngại gì… – thằng sơn bắt đầu trở nên hung hãn…tôi vội vàng nắm tay l kéo lùi lại….

_mày ngon…h mày muốn quậy hả…rồi…mày đứng đây … – bà cô móc dt ra….

bọn con gái bắt đầu cuống quýt lên…một con vội vã chạy đến nhìn l van nài…

_ bạn là l phải ko…bạn ko nhớ mình hả..hồi mình thi cùng phòng nè…nhớ ko…

_ủa…lệ hả…hèn chi thấy quen quen…

_uhm…bạn nói dùm mấy chị…cho tụi mình nợ được ko…mai tụi mình trả lại cho… – l bối rối nhìn bà cô bên canh….bỏ dt xuống…bà cô nhìn bà kiều…cả 3 người nhìn tôi….nháy mắt cho l…tôi nghĩ đã đến lúc kết thúc trò đùa này trước khi có cuộc va chạm nào xảy ra…

lại gần bàn….l cầm xấp tiền lên đưa cho bà kiều đếm…

kéo cô gái lại bên cạnh l nói …

_sao lệ chơi với bọn đó làm gì thế…tụi nó toàn mấy đứa cô hồn mà… -trời, ko biết em nói vậy làm gì…bọn chúng cùng một ruột với nhau mà em ko hiểu hay sao…quả là khờ…

cô gái kia ngương ngùng ko biết nói gì…chỉ còn biết năn nỉ em .._

_h lin giúp lệ đi…mai tụi bạn cầm tiền qua trả cho nhen

_uhm…ko sao đâu..tụi l đang hù mấy thằng kia chút thôi . – trời ! thôi xong….tôi vội vã nắm tay em kéo qua một bên…

_trời….l…nói ra chi vậy….nó nói lại cho mấy thằng kia thì sao

_ko sao đâu…nhỏ này hiền lắm…hồi bữa nó cho l coi tài liệu chug nữa mà…chắc nó ko nói đâu…

cô nàng sau khi nghe được tuyệt mật…nhìn chúng tôi…cô ta bỏ đi…thôi rồi…chuyến này …ko mong gì an lành nữa…

…bọn chúng vừa đi khỏi…tôi vội vàng kéo em đi ra khỏi chỗ này trước khi quá muộn…

_đi…h phải về ngay…. – tôi nhìn em căng thẳng…

_ủa…sao vậy…từ từ để l nói mấy chị một tiếng đã ….

_ko….nhanh trước khi tụi nó trả thù….

_sặc…nói gì ghê vậy…sao tụi nó biết …nãy l dặn con lê ko nói lại rồi…với lại có anh l…tụi nó dám làm gì ko…sợ gì….

_trời ơi , em ơi là em…em ăn gì mà ngố vậy…ngồi lâu buồn mồm nó cũng đem ra nói thôi…mà anh của em thì làm sao bảo vệ mình 24/7 được ….đi nhanh…. -tôi nắm tay em kéo vội vàng…

mấy bà cô kia ngạc nhiên nhìn chúng tôi….

_ủa…h về hả…chờ tụi mình đóng cửa rồi về luôn…đi đâu đó uống nước cho vui…

_dạ…chắc em phải xin lỗi về trước…do sáng mai tụi em phải lên địa điểm thi để đăng kí nộp lệ phí…nên h chắc phải về…với lại linh đang bị đau nữa…

tôi kéo ngón tay l ra hiệu cho em…

_thôi mấy chị ở lại về sau nhen…h em cũng về ngủ đây , mai đi sớm mà…chị kiều…em về trước nghen…chào mấy chị kia dùm em nhen….

từ xa tiếng bà kiều vọng lại…

_uhm…về ngủ đi…đau mà qua đây chi ko biết nữa….t đưa l về cẩn thận nhen….

_dạ…chào mấy chị nghen…

màn chào hỏi kết thúc…tôi vội vã nắm tay em chạy xuống….nhưng vừa bước xuống cầu thang thì…

_ l …l …- thì ra là ông anh quý hóa…

_ ủa..anh hai..

_dạ em chào anh…

_uhm..mà sao tụi bay qua đây mà ko kêu tao…hết đau bụng chưa

_hết rùi hihi…nãy có chuyện định nhờ anh lên giải quyết dùm đó…-sặc..chưa đánh đã khai…tôi lại phải giật tay em …

_chuyen gì…

tôi vội vã ngăn l lại trước khi em làm rùm beng lên

_dạ…ko có gì đâu anh…l giỡn..

_uhm..h về hả…ăn gì ko chút tao mua cho ? còn tiền ko ?

_thôi . ăn vào lại đau…để chút em tự ăn cũng được…em về nghen…

_uhm…về đi ….ngủ sớm đi ..sáng mai mấy h đi ..

_chắc 6 h…

_uhm…thôi hai đửa về đi !

….

ruột tôi chợt nóng ran lên…linh cảm như có chuyện chẳng lành sap xảy đến…quả nhiên…vừa ra đến nhà xe….tụi nó đang đứng đó …mặt thằng nào cũng hầm hầm….ko kịp suy nghĩ gì…tôi kéo l lùi lại vào trong…

_sao vậy t..kêu về mà…

_thôi…ko kịp nữa rồi…h phải chờ tụi nó đi đã…quay vào….

khi chúng tôi quay lại…thì cũng là lúc các cô nàng đang dọn dẹp để chuẩn bị đóng cửa , vừa thấy tôi và l , bà kiều đã hỏi

_ ủa…sao nói về rôi mà quay lại. để quên gì à.

_ dạ ko…tại thấy còn sớm nên ..chờ mấy chị về cho vui…

em nhìn tôi…

_hay là…mình nói chuyện này cho mấy chị nhờ giải quyết đi t…được ko…

_ko được…mấy bà này mà làm rùm beng lên thì còn rắc rối hơn nữa…h phải tìm cách nào êm thấm nhất ra khỏi đây…ngày mai là phải đi lên trường rồi…h mà lằng nhằng thì khó yên ổn…

_uhm…vậy h sao đây…tụi nó còn canh mình ngoài kia…

_h phải chờ thôi…chờ mấy bà này về rôi mình về theo….ko còn đường nào khác đâu..

từ tự tin …nét mặt em h trở nên bối rối và căng thẳng …mồ hôi bắt đầu ứa ra trên hai bên trán…chắc em đang lo sợ…

_cũng tại l cả….biết vậy núp đi cho rồi…

vuốt ngọn tóc bết trên trán em qua…tôi an ủi….

_ ko sao đâu….đừng lo…t đây mà…ko ai làm gì được l đâu… – mọi chuyện đã rồi…h mà làm căng lên nữa chắc sẽ ảnh hưởng đến bệnh của em..

em nắm tay tôi …gượng cười…

_nhưng mà l lo quá…hay kêu anh l ra dẫn về nhen…

_đừng…anh l mà biết hỏi này hoi nọ…rồi biết mình chém nó..chắc sẽ bực t lắm…cứ đợi chút đi…..



đi sau mấy cô nàng tiếp viên..hy vọng chúng thấy số đông mà ko dám làm gì…đúng rồi…rủ họ đi uống nước chổ nào gần nhà…tiện đường về luôn….

nhưng….vừa ra khỏi vũ trường…nhìn quanh …ko thấy bọn chúng đâu cả…may quá…tôi nhìn l ngạc nhiên…em cũng cười…cả hai thở phào nhẹ nhõm….

ngồi trong quán nước…tôi cứ nhấp nhỏm nhìn đồng hồ…đã hơn 10 h…chắc má tôi đang trông tôi về lắm…nãy h má đã gọi cho tôi ko biết bao nhiêu lần…nhưng tôi ko thể bắt máy …có muốn về sớm hơn cũng ko được…nhìn mấy bà cô ngồi tám liên tục ko biết bao nhiêu là đề tài ….tôi nóng ruột kéo l lại thì thầm

_h mấy thằng đó đi rồi mình…xin về trước đi…

_sao vậy…chờ mấy chị về luôn…

_mẹ t gọi…

_trơi…quên mất…thôi vậy h về ….để l nói mấy bả nhen…

đập tay bà kiều một cái …l nói

_ chắc em với t về trước…má t gọi…

_uhm…thôi về đi cũng khuya rồi….chút chị về…

_ủa…về hả… -mấy bà cô kia nhìn chúng tôi….

_dạ em về trước do mai phải đi làm thủ tục thi…mấy chị ở lại vui vẻ nhen…

tôi vừa ra quầy định trả tiền thì bà kiều ngăn lại…

_thôi , để đó tui trả…còn ăn nữa mà…về đi…

tôi mỉm cười …đặt 100 ngàn lại…phải chứng tỏ mình ga lăng chút chứ….dù trong túi chỉ còn lại 10 ngàn….l nhìn tôi cười

_ chu…nay sang hén..để mấy bả trả đi…cứ chứng tỏ làm gì..

tôi nhéo em một cái…

_tui làm vậy là vì l thôi…chả lẽ để mấy bả nói l kiếm được thằng ăn chắc mặc bền à…hehe.thôi về…

….

đoạn đường về nhà ko còn xa nữa…chỉ khoảng vài trăm mét…nhưng …phải mất 2 tiếng sau …chúng tôi mới về được nhà….vì đi được vài chục mét…những con thú dữ bất thình lình xuất hiện..và bao vây con mồi….

từ trong màn đêm…một tiếng rịn ga vang lên…một chiếc xe lao tới chặn đầu chúng tôi lại…

tôi chết lặng khi nhận ra …đó là thằng sơn ….

và từ hai bên…những chiếc xe máy lao đến án ngữ ko cho tôi còn đường nào để lui bước nữa…tôi ngừng thở…cơn ác mộng đã thành sự thật ….cơn bão sợ hãi …bao trùm lấy tâm trí tôi…người tôi run lên bần bật khi nhận ra…chỉ còn có tôi , em và bọn chúng trên quảng đường này…

miệng tôi cứng lại…há hốc nhìn chúng đang từ từ bước xuống xe…và bao vây lấy tôi và em…bàn tay em …bấu chặc lấy bụng tôi…từng ngón tay ..cắm sâu vào da thịt…làm tôi đau nhói…

_t…ơi….làm sao đây….t….t…..

….

những cảnh tượng hãi hùng…ngập tràn đôi mắt…những lần xem phim hành động…ngày mai tươi sáng…châu nhuận phát…hai tay hai súng…những cú đấm..những vết chém rỉ máu….những hình ảnh hỗn mang…làm tôi quay cuồng trong sợ hãi…ác mộng…đã hiện ra trước mắt…ko còn sự che chở…ko còn nhân nhượng…no mercy….chỉ có những ánh mắt của quỷ dữ ..đang chờ xâu xé chúng tôi…ra làm từng mãnh…

_xuống xe… – một thằng ra lệnh…

_dm nhanh…. -thằng sơn lên tiêng

tôi quay lại nhìn em…cả hai…bấu chặc lấy cái xe…cố bám vào …những gì có thể…và hi vọng…

một thằng tiến tới…đẩy mạnh…tôi và em té ngửa…

MÙA HÈ ĐÁNH MẤT

….người ta nói trước khi bạn chết….bạn sẽ đi qua một đường hầm…đó là đường hầm kí ức…nơi những kí ức…chợt xuất hiện và vụt qua tâm trí bạn…và rồi…phía cuối đường hầm…là luông ánh sáng trắng bí ẩn…hoặc đưa bạn về cõi vĩnh hằng….hoặc là trở lại với trần thế….

nếu như tôi phải tan biến mãi mãi ….thì ước nguyện cuối cùng cùa tôi là được thấy lại những hình ảnh….6 năm về trước…khi tôi còn là thằng nhóc ngu ngơ trong mái trường trung học cơ sở…một thằng nhóc bình thường…như bao thằng khác…ngày ngày ôm bịch xôi đi học…ngày ngày vật vờ với những bài toán bài văn ..ngày ngày âm thầm chịu đựng những lời đe dọa hằn học của những kẻ đàn anh đàn chị …nhưng đó là những ngày tuyệt vời nhất đời tôi…

hè đến…bắt đầu những ngày rong chơi bất tận…ko học hành ko tranh đua ko bị đánh bị trấn lột ko tiếng mắng chửi của thầy cô….những ngày ấy …chúng tôi cùng nhau …trải qua những giây phút tuyệt vời nhất….những buổi chiều biển động, với những con sóng cao ngất , và chúng tôi lao xuống thi nhau ai nhảy cao hơn sóng , những đêm trốn học thêm cùng nhau nấu chè làm bánh , những buổi trưa nắng chói cùng sổ từ con dốc cao đi tìm cảm giác mạnh và cả những sáng lấm lem bùn đất khi phải lội dưới ao bắt tôm bắt cá…tất cả…tạo nên những thanh âm tuyệt nhất trong bản nhạc mang tên ” ngày hôm qua ” …

và sau những ngày hè ấy….thu đi ..đông đến xuân về….và những mùa hè…lao vào học hành vào khuôn khổ…vào những trò điện tử đầy ma lực…những hình ảnh khiêu da^ʍ ….truyện sεメ….đã cuốn mất những ngày hè ấy…vào dĩ vãng…mãi mãi…nhìn những thằng bạn…vật vờ trong quán điện tử để đâm chém…rồi chen chúc trong những lớp học thêm đông nghẹt…tôi quay đầu ra đi…ngậm ngùi nhớ về những ngày xưa…những kí ức của ngày hôm qua….

cuối lớp 9….khi tôi kết thúc những chuõi ngày rong chơi ko hồi kết của mình..bằng việc bước chân vào trường tư thục…những ngày tháng đau đớn tủi nhục nhất….sau 3 năm học đạt học sinh giỏi và bất ngờ rơi xuống đáy vực…tôi biết…cuộc đời này…là những cuộc tranh đấu..bạn ko bước tới…nghĩa là bạn thục lùi…

mối tình đầu của tôi…cũng ra đi sau ngày ấy…sau 1 nụ hôn trong 1 đêm hè oi bức… một lời tạ tự ngọt ngào…và đầy nước mắt…trang cuối cùng của chương “ngày hôm qua ” …khép lại…để lại trong tôi những niềm tiếc thương ân hân vô cùng….nhớ mãi đêm ấy…hơi thở em…ấm áp…nồng nàn…phả lên tai tôi….và đôi môi em…chúm chím…tôi đứng lặng và để em…cướp đi nụ hôn đầu tiên của cuộc đời mình….sau đêm ấy….em đã vào sg ..học đại học

Yesterday,

All my troubles seemed so far away,

Now it looks as though they’re here to stay,

Oh, I believe in yesterday.

Suddenly,

I’m not half the man I used to be,

There’s a shadow hanging over me,

Oh, yesterday came suddenly.

Why she

Had to go I don’t know, she wouldn’t say.

I said,

Something wrong, now I long for yesterday.

….Á …tiếng em…hét lên…khi chiếc xe ngã xuống đè lên chân em…tôi vội vã ngồi dậy hất xe qua một bên…kéo em ra…vừa loạng choạng đứng lên..một cú đạp làm tôi dính chặt xuống mặt đường….bụng tôi đau nhói….

_t ơi …trời ơi…lũ mất dạy… – tai tôi văng vẳng tiếng em…em ngồi đó..nước mắt lăn dài trên má đỡ tôi dậy….chúng tôi dìu nhau đứng lên…thu mình vào trong góc tường…bầy thú tiến lại….

có tiếng xe máy từ xa vọng lại…trời ơi…cứu chúng tôi với…ai đó…rủ lòng thương…hãy nhìn về đây…a…hình như là phụ nữ ….đúng rồi…có thể là chị kiều…và những cô nàng tiếp viên….thoát rồi l ơi…

đèn xe rọi vào mắt chói lòa…khi tiếng động cơ xe ngừng lại…tôi sững sờ nhìn em…đó là những đứa con gái đi cùng bọn chúng lúc nãy…

_ phải con l đó ko mày .

con lớn nhất trong bọn con gái quay lại hỏi cô gái ngồi đằng sau xe….chúng tôi đưa mắt nhìn ra…quả nhiên ..ko ai khác…đó chính là con lệ…nó đang cuối gầm mặt xuống…ko dám nhìn lên đối diện với bọn tôi…còn đàn bà khốn nạn…

_ để tao…- nó bước xuống xe…đầy thẳng sơn qua một bên….và tiến lại gần chúng tôi….bàn tay em..h đẫm mồ hôi…em nắm chặt tay tôi…cố đan từng ngón tay vào…tôi là chỗ dựa duy nhất của em lúc này…nhưng ai là chỗ dựa cho tôi…bức tường này chăng….

_ra đây nhanh con đĩ… – mẹ kiếp…con chó …dám gọi em là con đĩ…mày thì danh giá…

tôi tiến lên một bước…để em chui vào sau lưng….hai tay tôi bấu ra sau…giữ em đứng vững…vì h đây…cả hai chúng tôi…đều run lên cầm cập….

_mày ra đây nhanh ko ! – nó nhắc lại mệnh lệnh của mình , chắc nó nghĩ có đồng bọn đứng sau lưng…thì nó đã là nữ hoàng của màn đêm

…ôm chặt lấy tôi…em khóc trong tuyệt vọng…

_t ơi….làm saođây….t…. – người em..h ướt đẩm ..cả mồ hôi…lẫn nước mắt….tôi lùi lại…ép chặt em vào tường…cố ko cho nó đụng đến em…đó là điều duy nhất tôi có thể làm lúc này…

_ …chị…muốn gì….? – tôi phải lên tiếng…trước khi nó tiến lại gần thêm bước nữa….

_ha …thằng này giỏi…mày là bạn trai hay là gì với nó…

_bạn…bạn trai….

_bạn trai hả….sao cưng ko dạy dỗ nó mà để nó vào vũ trường làm cave vậy…mày ko thấy nhục hả…

dù tức điên người khi nó buôn cái mõm chó sỷ nhục em…nhưng tôi biết…im lặng là cách tốt nhất để kéo dài thời gian trước khi có cuộc hành hạ tập thể xảy đến…

_mày câm hả cu…chu ..tôi chưa…sợ lắm hả…sao lúc nãy mạnh miệng lắm mà chị ….h tụi em đến trả tiền cho chị nè…sao ko ra lấy mà núp núp vậy…

câu pha trò của nó làm bọn kia cười phá lên khoái chí…con lệ vẫn cuối gầm mặt xuống im lặng….

_h mày có ra ko…- nó nhắc lại….

_kéo nó ra…đứng nói làmgì cho mệt. – một thằng trong nhóm gợi ý về phương pháp hành động nhanh gọn….

thằng kia vừa nói xong…nó đã nhảy đến…lòn tay ra sau người tôi nắm tóc em kéo mạnh…

_ á.á….Á … – em hét lên đau đớn…bàn tay nó xiết chặt tóc em giật về trướt…ko kịp nghĩ gì…thấy em chịu đau đớn…một tay tôi giữ tóc em…một tay tôi nắm lấy tay nó …giật mạnh ra….ư