Chương 42

vật gì đó đè lên ngực khiến tôi khó thở vô cùng…trời ! con quỷ mèo đang vắt chân nó lên người tôi…gạc nó sang một bên…điệu nhạc quen thuộc của cái loa phát thanh mở đầu một ngày mới của tôi…đã 6 h…và đúng h này ngày mai….tôi sẽ cùng hàng triệu con người khác…làm tất cả những gì mình có thể để lách qua khe cửa hẹp của giảng đường đại học…một cuộc chiến ko khoang nhượng chỉ còn cách tôi 24h đồng hồ…tuy mắt nhắm lại cố vùi đầu vào giấc ngủ …nhưng tai tôi ko thể ko dừng nghe những thông tin đang được phát trên loa về kì thi đại học…quả thật lần đầu tiên tôi thấy được công dụng của nó…nhưng giấc ngủ chập chờn kéo tới…quả là ..ko gì phê bằng ngủ nướng….



_ t…trời…thì ra ngủ bên đây à….tưởng anh đi đâu mất … – tiếng mẹ văng vẳng bên tai…

con mèo loay hoay ngồi dậy…trước khi mò ra khỏi giường…nó ko quên dậm tôi một cái chào buổi sáng…nó nhìn tôi mỉa mai..

_ko ai bắt ông quý tử của má đi đâu mà lo….

_cái con…nói gì hay quá nhen… -mẹ lại giường…vuốt lên mình mẩy tôi….chắc mẹ hoảng lắm khi thấy “tục tưng ” ko có trong chuồng…tôi cạ người vào mình mẹ…khoang khoái làm sao…giá mà cứ thế này mãi…

từ trong nhà vệ sinh..tiếng con mèo oan oan…

_má bất công nhen…cưng anh hai ko hà…

vừa xoa lưng cho tôi mẹ vừa thanh minh …

_ hihi…con nhỏ này…anh cô đang thi cử căng thẳng mà cứ phân bì…

bước ra từ phòng tắm…nó nói..

_ảnh dụ má đó…chứ căng thẳng gì…có 2 cô phuc vụ mà căng thẳng…. -tôi ngẩng lên trừng nó….chắc nó muốn sáng nay tôi xử đẹp nó đây mà…

_cô nào..nói bậy ko hà…

nó ngồi đè lên chân tôi đập vào đùi tôi bôm bốp ..

_ cô nào …con cũng ko biết..heheh ..nhưng mà có 2 cô lận…đi đêm có ngày gặp ma nhen….hehe

tôi hất nó ra khỏi chân…

_thôi…xuống ăn sáng đi …để anh ngủ…- má đứng dậy và đi ra…má vừa ra khỏi cửa…nhanh như cắt…tôi phủ mền lên con quỷ nhỏ …và phang nó đùi đụi…cho mày chết cái tội bóng gió…chết nè em…mày hả bưởi…



bị đập mấy cái ê ẩm…đang trên đường mò về phòng…thì

_…anh hai…dt nè…em nghe nhen… – nó cầm chiếc dt đang đổ chuông của tôi và và chạy thằng về phòng…tôi vội vã dí theo…đè nó xuống giường tôi giật dt lại…thì ra là cô…

_a lo …em nghe đây cô… – con mèo vễnh tai lên nghe ngóng…tôi đẩy mặt lì nó ra..

_t hả….dậy chưa t ?

_trời…cô làm em mèo lười ko bằng…!

_hihi…thấy khỏe ko ..?

_ khỏe như gấu luôn…h cô mà ở đây em vồ liền… – tôi chọc cô…con mèo le lưỡi chọc quê tôi …con lì lợm…tôi đạp nó một cái vì thái độ láo lếu…

_hihi…dám ko …vậy ăn sáng chưa….

_ chưa luôn…

_vậy..đi ăn sáng với cô ko…

_thôi cô à..mình nên tiết kiệm…em còn nhỏ chưa làm ra tiền – tôi nhại lại lời cô hôm trước. – …nên chưa chăm lo cho cô được…tiết kiệm đi cô…ra mua hai gói mì..chờ em qua nhen…hihi

_chu cha…nay giỏi dzữ ta….hihi…thôi qua đi…tui dẫn đi ăn…chịu ko..ko bắt ông trả đâu mà lo….

_dà…chờ em xíu nhen… – đang vui thì quay sang…thấy cái mặt mờ ám của con em ..tôi lại…sờ sợ…chắc nó đang có âm mưu hãm hại ta đầy…phải tra tấn nó mới được…

_mày…nhìn gì annh thế…

_nhìn gì đâu…em sợ cho anh thôi…

_sợ gì…cô coi chừng tôi đấy…chuyện người lớn cô con nít biết gì…

_xí…thôi…ko thèm…vậy anh với cô đi chơi vui vẻ nghen…em ở nhà tiếp chị l dùm cho….- sặc , quên bén đi mất là hôm nay vẫn còn phải học…mà thôi . mai thi rồi mà học gì nữa, để một ngày thư giãn cho tinh thần nó sảng khoái…

_cô đừng có mơ…tui nói l nay nghỉ rồi…hehe..thôi cô em ở nhà anh đi đây…chút anh về trị cô sau….

vòng vèo mãi mà chưa được ăn…bụng tôi réo lên sùng sục…từ lúc cô chở tôi đi đến h…dù được ngồi sau ôm cô thoải mái nhưng bụng thì đói meo…chả khoái tí nào…

đã ra đến ngoại thành…ko hiểu cô định cho tôi ăn cao lương mỹ vị gì mà ra tận ngoài này…

tôi ngả ngữa ra khi cô dừng lại trước một ngôi chùa….

_ủa….dzô đây hả cô…?

_uhm. mình vào đây khấn cầu may nhen .



khung cảnh trống vắng của ngôi chùa làm tôi hơi sợ…tôi là kẻ mang tội lỗi trong mình và đang cố tình che dấu tội lỗi đó…ko biết có thánh thần nào chấp nhận lời cầu khấn của tôi ko…

bỏ tiền vào hòm công đức…cô đốt nhang rồi đưa tôi….cả hai quỳ xuống …vái lấy vái để…thực sự tôi ko tin tưởng vào duy tâm lắm…nhưng mà dù sao cảm giác cũng an tâm hơn phần nào…coi như đây là một lần xưng tội với bờ trên.



trong sân chùa…ko gian trầm mặc…đâu đó trong những táng lá cao vút…có tiếng ve sầu kêu não nề …từng ngọn gió thổi vi vu…làm tôi cảm thấy …buồn ngủ…tựa vào vai cô …cảm nhận hương tóc thơm ngọt ngào…giá mà cuộc đời tôi có nhiều hơn những phút giây thanh thản như lúc này….nhưng cuộc đời ai nói trước được điều gì….đêm ấy…tôi và em….đơn độc giữa bầy sói…

….

từ sáng đến h ….gọi mãi cho em mà vẫn ko được…ko biết em có sang nhà tôi ko…ko biết con mèo kia lại bép xép gì ko ?

vừa ăn xong ..tôi đã vội vã xin cô ra về ….tự dưng trong ruột tôi nóng ran…ko biết có điều gì ko lành đã xảy đến….

con mèo vừa ra mở cổng…tôi hỏi ngay

_ sao mèo..sáng h chị linh có tới ko ?

_ ủa. sao anh kêu nhắn chị ko tới rồi . ?

_gọi mãi mà ko được …

_vào đi…gọi lại thử…

_uhm…

vừa nằm xuống nệm…tôi bật máy lên ….chuông đổ và có người nhấc máy

_ alo , t phải ko ?

_ơ ….dạ….t…

_tìm l hả….

_dạ…ủa l đâu vậy chị…

_ con l nó bị đau trong ruột hay dạ dày gì đó….sáng nay ông anh đưa đi viện rồi…

_trời ! đau có nặng ko hả chị…có sao ko chị…!

_ cũng ko biết nữa…có gì chút t qua coi thử sao nhen…chắc cũng gần về rồi…được ko…?

_dạ…em qua liền…có gì chị gọi dùm em một tiếng nhen…

…đứng trước nhà l…tôi gục xuống thở hổn hển…trời đã nắng nóng như đổ lửa…mà xe lại hết xăng giữa chừng…tuyệt cú mèo…

_t hả… – cô gái vũ trường phổng phao hôm nào ra đón tôi…nhìn cũng khá mát mắt….nhưng đi thẳng vào vấn đề …tôi muốn biết ngay tình hình của l

_ sao chị…l về chưa….?

_mới gọi điện…gần về rôi…vào đi…trời …làm gì mà mồ hôi mồ kê ướt sũng vậy…

_ lúc nãy đi vội quá…quên để ý…nữa đường hết xăng…

_ác , rồi dắt bộ tới đây luôn à…

_dà…kiếm hoài ko có trạm xăng nào…

_thôi vào đi..tui rót nước cho uống…….

….

bật cái quạt mạnh hết cỡ…tôi bứt nút ra …cả thể xác và l hồn như được hồi sinh….mát….nghe tiếng bước chân của cô gái từ dưới đi lên..tôi vội vã cài nút áo lại…

_hihi…cởi ra luôn đi….có gì mà phải ngại…người quen hết mà… – sặc…ko biết là thật hay giỡn đây…cho bà làm thịt tui hả…

tôi cười xuề xòa nhận chai nước trong tay ma nữ…mở nắp ra…hơi nước mát lạnh …phê quá…làm một ngụp…buốt tận óc…

nhìn đồng hồ, đã 12 h , ko biết có sao ko mà đi mãi ko thấy về , bà cô kia đang xào nấu gì dưới bếp mà thơm phưng phức…thèm thật…lúc nãy chỉ mới cùng cô thiên thần phang một ổ bánh mì opla , h lại thấy đói meo…

vật vờ ngồi chờ trên cái ghế…vừa mệt vừa đói…tôi gục xuống ngủ lúc nào ko hay….

_t…t…dậy ..ăn cơm…t…dậy…

giọng ai nghe quen quen…đúng là em…tôi hốt hoảng bật dậy…trời …chắc tôi chỉ có nước đâm đầu xuống đất mới hết ê mặt…đã sang nhà người ta thăm bệnh mà còn ngủ gật…chắc về nhà thấy tôi nằm la liệt…ông anh l khinh khi tôi mất….

_ trời..l…đau sao vậy…sao ko nói cho t biết….có sao ko… – nhìn nét mặt mệt mỏi của em…chắc căn bệnh quái ác làm em đau nhiều lắm….

_ko sao…chỉ đau chút thôi…

_ko sao nữa mới ghê…tối qua ôm bụng quằn quại mà ko sao… – từ dưới nhà…ông anh giang hồ bước lên…tay cầm khăn tắm vò cái đầu ướt mẹp nước…

_dạ…em chào anh…

_trưa nắng mà thằng em qua đây chi cho mệt vậy….hết xăng rồi dắt bộ hả…

_dạ…em qua coi l….có sao ko….

em nhìn tôi cười…

_hihi…yếu dữ…mới dắt chút mà qua đây nằm gục luôn hé…

tôi ngượng ngùng lái sang chuyện khác…

_ mà…l đi khám bệnh…bác sỹ nói bệnh gì…nặng ko…

_ko sao…đau dạ dày…

_trời…bị lâu chưa hay mới đây thôi…

_mới…

nếu như tôi đoán ko nhầm…những áp lực căng thẳng của kì thi làm búp bê của tôi lo lắng và sợ hãi …tôi nghiệp em tôi…

_thôi hai đứa xuống ănn cơm đi…l …uống thuốc rồi mới ăn nghen…

em nắm tay tôi kéo dậy….nhìn cái dáng yếu ớt của em..chắc em còn đau lắm…

Giúp bà cô dọn dẹp rửa chén xong…tôi tranh thủ lên phòng l thăm em một chút trước khi ra về…

_l…t vào được ko…

mở cửa ra ..em nhìn tôi cười…

_chu ….sao nay e thẹn vậy….dzô ….

ngồi xuống bên em…tôi nằm lấy bàn tay xinh xắn yếu ớt…

_l ko sao thật chứ…làm t sợ quá…

_uhm…ko sao hết…

_thật ko…sao thấy l mệt mỏi quá vậy….ngày mai là lên địa điểm tập trung làm thủ tục rồi…đi được ko…

_được mà… – em cười – ..cảm ơn t nha…trưa nắng mà qua đây…

_mệt quá…ơn gì…làm xa lạ lắm ko bằng…đưa coi …chu cha….thương quá nè… – vén tóc em lên…tôi hôn lên đôi mắt huyền dịu …đã lâu rồi tôi mới được chạm vào cô thể em… tôi sung sướng đến phát khóc …chính vì sự xa cách ấy…mà tôi lại càng khao khát em hơn…nhưng nhìn em yếu ớt tựa vào lòng tôi…tôi lại thấy mình thật nhẩn tâm và khốn nạn …chhỉ vì hờn ghen mù quáng..tôi đã cướp đi sự trong trắng của em trong vũ lực…để rồi sau đó…làm em khóc thêm ko biết bao nhiêu lần nữa….làm sao tôi trả hết nợ cho em đây…

_ t..xin lỗi….

em ngẩng lên…ngạc nhiên vì giọt nước mắt lăn trên má tôi…

_…sao lại…xin lỗi…có phải t làm l đau đâu…

_ko…t biết …vì t mà l đã phải khóc nhiều…h t hối hận lắm…nhìn thấy l như vầy…nhớ lại trước kia…t khốn nạn lắm phải ko…

gạt nước mát trên má tôi…em cười..

_thôi…mọi chuyện qua rồi…nhắc lại làm gì…h…t đền cho l lại là được mà…

_uhm…t ko biết có đền lại hết cho l được ko…nhưng mà t thề ko để l phải buồn vì t thêm nữa…t thề đấy…t mà sai lời…t làm con ….

_thôi…!cứ nói bậy ko hà…l tin ..được chưa…

kéo tôi vào lòng…em hôn lên trán tôi…cố xoa dịu những mặc cảm mà tôi đang mang…sự vị tha của em…làm tôi thêm nhói đau…mỗi khi nghĩ đến ngày mai…khi đứng giữa ngã ba đường…bắt buộc phải chọn một….

….

về đến nhà…tôi cũng lăn ra ngủ vì mệt…cuộc đời người ta…chạy theo những ước mơ…những khát khao..đam mê…nhưng đến khi đạt được ..nhìn lại đằng sau ..họ mới nhận ra…đây thực sự ko phải là điều mình muốn…điều an ủi duy nhất mà tôi có thể tự nhắc với mình…tôi đã sống hết mình…đã dành cho những người tôi yêu tấm lòng của mình…đã dám đứng lên dành lấy những điều mình muốn…nhưng đến khi có được…tôi lại ko biết mình đã làm đúng hay là sai…để rồi những đêm thao thức trằn trọc lại đến…với câu hỏi mãi ko thể tìm được câu trả lời : ngày mai rồi sẽ ra sao…



vừa ăn cơm tối xong…tôi nhận được cuộc dt của em…mong sao ko phải là một tin xấu về sức khỏe của em…

_alo…sao l…t nghe nè…

_ t hả…bây h t rảnh ko…

_có…sao ….nằm một mình buồn muốn t qua phải ko…

_ko…h mình đi đâu đó uống nước đi…nằm hoài chán quá…

_nhưng mà….

_sao…t mắc học bài phải ko…vậy…thôi…ko sao đâu…

_ko phải . ý t là l đang bị đau . đi vậy có sao ko…t sợ đang đi nó tái phát nữa….

_hihi…ko sao…thực ra lúc nào đói hay căng thẳng thần kinh nó mới đau…nhưng mà sáng h uống thuốc rồi nằm nghĩ cũng hết rồi…vậy t đi được ko…

_được …chờ t chút nghen…

….

….ngang qua vũ trường…em kéo tôi dừng lại….

_ mình vào vũ trường đi… – lời đề nghị của em làm tôi hơi shock và bất ngờ…

_cái gì…?vào vũ trường à…l đang đau mà… – nhìn cái dáng còn mệt mỏi của em…chả lẽ em lại muốn vào đó nhúng nhảy cùng những kẻ chơi bời kia….

_ thì có làm gì đâu mà sợ…tại lâu chưa lên chỗ mấy chị chơi…h ghé qua thử…sao..được ko

nếu là lên chỗ billard thì sao phải xoắn….tiện thể làm vài cơ biểu diễn cho em ngưỡng mộ chơi…chắc em ko nghĩ là mình lại biết đánh billard …hà hà….



vừa vào đến cửa…tôi đã bị tiếng nhạc đinh tai nhức óc đập đùng đùng vào mặt…tôi loạng choạng cố tìm ra đường đi khi mà những ánh đèn laser đủ màu sắc cứ bắn liên tục vào mắt….nhìn sang…chỉ đi cách tôi vài bước…nhưng em đã mất hút trong đám đông…tôi hốt hoảng chen chúc mò mẫm qua các nhóm người tìm em…thì ra em đang đứng với một nhóm thanh niên…cả nam và nữ…ko biết em quen họ từ lúc nào….

…nhìn những anh chàng áo quần bóng bẩy đầu tóc kiểu cách trên tay kè kè ly rượu và những cô nàng khêu gơi trong những chiếc váy ngắn mỏng manh..tôi cảm thấy hơi tự ti về mình…có lẽ nên để em tự do một lúc…thôi thì lên kia chờ em vậy…vừa định quay đi…một gã trong bàn cầm tay lên…tay kia hắn dúi ly rượu vào em…có lẽ mời em uống…xung quanh..những cô nàng liên tục nâng ly thôi thúc linh uống cạn ly rượu…nhìn những cử chỉ dằn co của em tôi biết em ko muốn chút nào….nhưng trước bàn tay nằm chặc của gã…và những lời khích bác xung quanh…em đành phải chấp nhận…nâng ly rượu lên…miệng em vừa chị chạm vào ly trong tiếng vỗ tay của những kẻ xung quanh…một bàn tay bất ngờ đưa ra giữ tay em lại…

Đó chình là tôi .

những ánh mắt tức giận ngay lập tức đổ dồn về kẻ xa lạ mới xuất hiện. chắc bọn chúng đang rất muốn biết tôi là thằng quái nào ở đây mà lại ngăn cản em nhập cuộc vui…nhưng tôi ko thèm quan tâm chúng nghĩ gì hay sẽ làm gì. điều tôi quan tâm là đưa em biến ra khỏi nơi quỷ quái đầy cạm bẫy này trước đã….dằn ly rượu ra khỏi tay em. tôi nói

_ …linh làm gì vậy . linh quên là đang có bệnh à, .

bị ngăn cản bất ngờ . em bối rối nhìn tôi…

_thằng này ở đâu ra thế ! – thằng mời rượu em lên tiếng trước…

ngay lập tức bọn kia hưởng ứng theo…một cô gái bên cạnh l nhìn tôi rồi hỏi l ..

_ủa…bạn l hả ..?

em nhìn tôi gật đầu…mắt tôi vẫn nhìn chằm chằm vào em….

_ phải bạn ko l …nếu bạn thì ngồi đây làm một ly cho vui …ok ? gã mời rượu tiếp lời ..

_thôi…chắc mình phải đi… – em đầy tôi ra hiệu cho tôi đi trước…

_từ đã…gã hăng nhất trong bọn giữ tay em lại…

nhìn tôi gã nói …

_ đi đâu mà vội…uống hết ly đã…

em cố giằng tay ra nhưng ko thể nào thoát khỏi đôi tay rắn chắc của gã kia….ko chần chừ gì…tôi chụp lấy ly rượu và uống cạn…thả ly xuống đất …tôi nắm tay em kéo đi ….

vừa lên trên tầng billard …ko kịp nghĩ gì…tôi lao đầu vào nhà vệ sinh cố nôn ra hết cái thứ nước khủng khiếp mà tôi vừa uống…ngậm chặc vòi nước….tôi ọc liên tục ra…cố làm cái cổ họng đang bỏng rát và đầu lưỡi cay xè của mình dịu xuống…chơt…một bàn tay đặt lên lưng tôi…vỗ vỗ ..rồi xoa đều….người tôi trở nên lâng lâng….

_sao ko t…xin lỗi nhen….

ngẩng đầu dậy…tôi gượng cười…

_ lỗi gì…ko sao đâu…đừng làm vậy nữa… – h tôi hiểu có trách mắng em hay cấm cản em thì chỉ làm tình hình tệ thêm…điều tôi đang boăn khoăn là tại sao em lại quen với bọn người kia…và bọn chúng đã ép em uông bao nhiêu lần rôi…bọn chó má…

tựa đầu vào ngực tôi…em thủ thỉ…

_cảm ơn t…nghen…lần sau l ko dám nữa đâu…

phát vào mông em một cái tôi nói …

_ cứ ơn với nghĩa…mình là một rồi…từ nay ko được chơi với tụi nó nữa nghe chưa…thôi ra khỏi đây đi..hôi bà cố…

…vừa đi em vừa thanh minh….

_mấy người đó ko phải là bạn l đâu…toàn là baạn anh l thôi…lúc nãy đang đi…tự nhiên cha đó kéo lại…

_mơi kéo một chút mà đi theo luôn…sợ l thiệt…lỡ nó bỏ thuốc mê vào rượu…phải h l đang nằm một cục rồi ko…

đánh tôi một cái em nói …

_ thôi..nói gì ghê quá…mấy người đó ko dám làm vậy đâu…

_ai biết được….

_sao…làm gì mà chui vô nhà vệ sinh cùng nhau rồi ra hí ha hí hửng vậy mấy anh chị…- một giọng quen thuộc cắt ngang cuộc trò chyện của chúng tôi…



gặp lại những cô nàng tiếp viên…l vui mừng ra mặt…vừa chụm lại…họ đã làm náo động quán billard bằng những câu đùa tinh quái…những anh chàng xung quanh thì mãi mê ngắm nhìn theo cô bé xinh đẹp vừa mơi bước vào…tôi ngồi đó…theo dõi xem l đang bị mấy bà cô kia chọc quê gì mà mặt đỏ phừng phừng…tôi nghiệp em…hy vọng họ ko đầu độc em nhỏ….



một cô gái mang một chai bia lại cho tôi mỉm cười…

_ miễn phí cho anh nè…

tôi vội vã rút tiền ra đưa cho cô ấy….khỉ gió…miệng thì cứ từ chối liên tục tay thì chụp lấy đút ngay vào trong váy…nhìn một lượt từ đầu đến chân…cô ta cười tinh quái…

_ anh là bồ l phải ko….anh may nhen…bao nhiêu thằng theo nó mà nó ko chịu mà chịu anh.

tôi nuốt vội ngụm bia trong họng…đặt chai xuống tôi nói thẳng cho cô ta biết …

_câu chị nói em cũng nghe nhiều chị kia nói rồi…nhưng mà nhiều người theo làm gì…chả lẽ l phải làm quen với từng người kia rồi đem ra so sánh với em xong rồi mới lựa người thích hợp nhất sao …tuy em ko dám nói mình có thể sánh bằng với mấy người trong này…nhưng mà em khẳng định là em yêu l hơn tất cả bọn trong này…

cô gái ngạc nhiên nhìn tôi…rồi cười phá lên…chắc lần đầu cô ta thấy một anh chàng triết lý như vậy giữa cái vũ trường này…tôi biết …cô ta cũng ko hiểu mấy lời tôi noi…nhưng tôi đó là câu trả lời duy nhất cho những câu hỏi kiểu như câu cô ta vừa hỏi…có lẽ chất men của ly rượu kia…bắt đầu thấm dần vào máu…làm tôi can đảm hơn thường lệ…