Chương 16: Cuộn da dê
Yên Vũ à một tiếng.
Có lẽ phố tây chắc là chỉ thành tây, ngõ Ngô Đồng chỉ nhà của Tuyên Văn Bỉnh, cha Tuyên Thiệu. Như vậy “cây táo lớn” rốt cuộc là chỉ cái gì?
Yên Vũ đứng tại chỗ một hồi rồi nhíu mày, cất bước đuổi theo Tuyên Thiệu.
Xuyên qua rừng trúc rậm rạp là một tiểu viện tường trắng ngói xám bị bỏ quên.
Cửa viện đóng nhưng không khoá.
Tuyên Thiệu đưa tay đẩy cửa viện ra.
“Viện này tên là Triêu Hoa viện. Khi người của ta đuổi theo Lý Húc thì phương hướng hắn đi được xác nhận là về phía Triêu Hoa viện.” Tuyên Thiệu nói xong thì đã nhấc chân sải bước vào trong sân.
Yên Vũ nghe thế cũng theo vào sân.
Triêu Hoa viện, “Triêu Hoa” chỉ sáng sớm rực rỡ, “sớm” đồng âm với “táo”*. Có lẽ nơi này chính là “Cây táo lớn” được viết trên tờ giấy kia?
(*“sớm” trong tiếng Hoa là “tảo”, “tảo” đồng âm với “táo”)
Yên Vũ chưa từng học qua kỹ năng tìm kiếm dấu vết, cũng không có khả năng trinh thám thiên phú, nhưng vì tìm kiếm đồ vật bị giấu nên vẫn thật ra sức nghiêm túc đi dạo một vòng Triêu Hoa viện.
May mà Triêu Hoa viện cũng không lớn, trong viện chỉ có một tiểu lâu hai tầng. Trước lầu là một gốc cây hạnh*, sau lầu là một gốc cây đào. Không có cái gì khác.
(*cây hạnh có tên tiếng Anh là “apricot”, cây đào có tên tiếng Anh là “peach”. Bạn nào muốn tham khảo hình thì google nhé)
Biện pháp nhanh và tiện nhất dĩ nhiên là Tuyên Thiệu phái người trực tiếp đến kiểm tra.
Nếu nơi này là phủ đệ* của người ngoài, chỉ sợ lúc này đã được làm như vậy.
(*phủ đệ: dinh thự)
Lý công tử này cũng thật sự là một người xảo quyệt, lại có thể nghĩ đến đem đồ giấu ở trong nhà Tuyên Thiệu.
Tất nhiên là theo dự đoán, Tuyên Thiệu sẽ không tuỳ tiện điều tra phủ đệ của mình.
Yên Vũ đi dạo một vòng trong viện, không có thu hoạch gì.
Rồi đi vào trong tiểu lâu, thấy Tuyên Thiệu đang đứng ở đại sảnh lầu một. Giữa ánh trăng, bóng dáng hắn đứng lẳng lặng trái lại cảm thấy có vài phần ấm áp mềm mại.
Yên Vũ chưa từ bỏ ý định, từng bước thong thả đi một vòng ở lầu một. Trong tiểu lâu vẫn chưa kê đồ dùng trong nhà, rất trống trải.
Dạo qua một vòng, mỗi viên gạch đều dùng mũi chân khua qua, toàn là gạch đặc ruột. Nàng chưa từ bỏ ý định, lại gõ vách tường vài cái.
Tuyên Thiệu chỉ lẳng lặng đứng đó, ngược lại cũng không ngăn cản nàng.
“Cần đốt đèn cho ngươi không?” Thấy nàng kiểm tra cẩn thận mặt tường từng tấc một, Tuyên Thiệu không nhịn được hỏi.
“Ngươi có mang theo nến không?” Yên Vũ ngẩng đầu hỏi.
Tuyên Thiệu lắc đầu.
Yên Vũ thở dài. “Vậy không cần, ta dựa vào lổ tai cũng như nhau.”
Dùng thời gian hơn nửa canh giờ, nàng tỉ mỉ kiểm tra xong lầu một, không có thu hoạch được gì.
Nàng nhấc chân đi về phía lầu hai.
Nhưng ở trên cầu thang, lổ tai nhạy bén phát hiện ra tiếng động không giống nhau.
Nàng đứng trên thang lầu, giẫm vài bước tại chỗ, rồi đi về phía trước hai bậc, lại xuống vài bước, ngạc nhiên mừng rỡ quay sang nhìn Tuyên Thiệu đang đứng dưới ánh trăng trong lầu một. “Ngươi có nghe thấy không?”
Tuyên Thiệu nghe vậy ngẩng đầu nhìn nàng. “Nghe thấy cái gì?”
Yên Vũ lui xuống hai bậc thang, rồi đi về phía trước ba bước, xoay người nhìn hắn. “Nghe được không?”
Yên Vũ không nhìn thấy vẻ nhíu mày của Tuyên Thiệu, chỉ có thể nhìn thấy hắn lắc lắc đầu. “Ngoài tiếng bước chân ngươi ra, ta không nghe được cái gì cả.”
Trong giọng nói của Yên Vũ rõ ràng có vẻ ngạc nhiên mừng rỡ. “Tiếng giẫm lên hai bậc thang này khác với những bậc khác, chứng minh hai bậc thang này đã bị động qua sau khi toàn cầu thang này được dựng xong.”
Tuyên Thiệu nghe vậy thì cất bước đi lên.
“Ngươi đi thử xem!” Yên Vũ lui lại vài bước, ý bảo Tuyên Thiệu đi lên mấy bậc thang nàng chỉ ra.
Tuyên Thiệu đi hai lần, nhưng đầu chân mày không có giãn ra. Hắn cũng tập trung vừa đi vừa nghe, nhưng không phát hiện khác biệt gì.
Cầu thang này được làm bằng gỗ, vô cùng rắn chắc. Hắn nghe tiếng bước chân của mình dừng ở mỗi một bậc đều giống nhau.
Yên Vũ khẽ cười lên. “Ngươi nặng hơn ta, bước chân cũng có lực hơn ta, ngươi đi lên thì âm thanh càng rõ ràng. Ta có thể xác định hai bậc thang này chắc chắn đã bị người ta động tay động chân qua. Hai bậc thang này không chỉ bị động qua sau khi cả cầu thang được dựng lên, hơn nữa phía dưới bậc thang là rỗng.”
Tuyên Thiệu hoài nghi nhìn nàng một cái. “Ngươi chắc chắn?”
Yên Vũ vô cùng tự tin gật đầu. “Ngươi có dao găm không?”
Tuyên Thiệu lấy trong tay áo ra một con dao găm, đưa cho Yên Vũ.
Dao găm có dáng đơn giản, còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Tuyên Thiệu. Yên Vũ nhận lấy, thật cẩn thận rút dao găm ra khỏi vỏ. Ánh trăng ngoài cửa sổ khiến cho dao lấp lánh ánh sắc bén. Yên Vũ chọt dao găm vào giữa bậc thang gỗ mà nàng nói rỗng kia.
Dao găm nhìn như giản dị tự nhiên, nhưng quả thật vô cùng sắc bén, chất gỗ đặc cứng dưới con dao găm lại như bùn nhão.
Yên Vũ nâng tay rút dao găm ra, rồi lại ra sức đâm xuống.
Nàng không có võ công, tuy rằng dao găm sắc bén nhưng sức lực của nàng không lớn, sau khi đâm vài cái nhưng chỉ mở ra một cái miệng nhỏ trên bậc thang.
Nhưng lúc này đã có thể thấy được trong bậc thang gỗ quả thật là rỗng ruột.
“Để ta!” Tuyên Thiệu xoè tay ra.
Yên Vũ đặt dao găm vào trong tay hắn.
Trong lúc vô ý, hắn chạm vào bàn tay lạnh lẽo của Yên Vũ.
Hai người đều sửng sốt, liếc nhau, nhưng lập tức dời ánh mắt đi.
Tuyên Thiệu cắm con dao găm vào trong bậc thang gỗ vài cái liền mở ra một cái miệng vuông trên bậc thang.
Phía dưới cái miệng vuông quả thật lòi ra một ô vuông rỗng ruột.
Có một cuộn da dê nằm bên trong ô vuông.