Chương 53

Cuộc sống yên ổn quả thật rất nhanh, xuân đi thu tới, thời gian trong lúc vô tình dần dần trôi đi. Thời điểm hai năm tựa hồ chẳng mấy chốc lướt qua.

“Chúc mừng Tiểu Di, thương thế của ngươi cũng đã chữa khỏi, độc hóa công tán cũng đã hoàn toàn thanh trừ.” Mộ Dung Thanh Hoa cẩn thận xem xét tình hình của Tiêu Di, cuối cùng mỉm cười tuyên bố.

Tiêu Di nghe vậy, cũng là vui mừng hết sức: “Thật tốt quá. Kỳ thật ta hai tháng này bản thân cũng cảm thấy có được điều chuyển biến tốt, công lực khôi phục được rất nhanh, vận công hành khí cũng cơ hồ không có cái gì trở ngại.” Trong hai năm qua, Tiêu Di luôn kiên trì rèn luyện tâm pháp của Trầm Nguyệt Tông, mỗi ngày đến biệt uyển của Mộ Dung Thanh Hoa xem bệnh, khó khăn nhất chính là ba phen mấy bận đào thoát khỏi ma trảo của Tần Nguyệt Miên, lúc này mới thuận lợi khôi phục lại võ công.

Tiêu Di lại cùng Mộ Dung Thanh Hoa hàn huyên vài câu, cuỗi cùng dần dần ngồi không yên. Y khẩn cấp muốn đem tin vui lớn này chính miệng mình nói cho Tần Nguyệt Miên. Mộ Dung Thanh Hoa chắc cũng đã nhìn ra y đang nôn nóng, ý vị thâm trường mà cười một cái, liền chủ động nhượng Tiêu Di ly khai. Mộ Dung Thanh Hoa đương nhiên biết, Tiêu Di đi chuyến này tất nhiên là dê vào miệng cọp, lại không nghĩ nhắc nhở y, dù sao Tần Nguyệt Miên hai năm qua cũng quả thật có phần thê thảm rồi.

Thế là, Tiêu Di đại hiệp trong lòng hoàn toàn không chút tà niệm cứ như vậy ngây ngốc chiu đầu vào lưới.

Qủa nhiên, Tần Nguyệt Miên vừa nghe đến tin tức này, lập tức lộ ra một tiếu dung phấn khích đến có điểm khỏa trương, truy vấn nói: “Tiểu Di, ngươi thật sự hảo rồi đúng không? Hoàn toàn hảo?”

Tiêu Di gật gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi, chính miệng Mộ Dung tiền bối đã nói.”

Tần Nguyệt Miên bước nhanh đến phía trước, một tay kéo y vào trong lòng, gắt gao ôm lấy, một bên nói: “Thật tốt quá, ta thực rất cáo hứng.”

Tiêu đại hiệp vẫn không có một chút ý thức nguy hiểm nào, vươn tay ra ôm lấy Tần Nguyệt Miên, cười cười: “Nguyệt Miên, đây đều là công lao của ngươi, nếu không phải ngươi, ta cũng không thể có một ngày khôi phục võ công như thế này.”

Tần Nguyệt Miên ngẩng đầu lên, đối Tiêu Di nở nụ cười ôn nhu quyến rũ, mị hoặc nói không nên lời: “Nếu ta cũng có công lao, ngươi có phải hay không nên báo đáp ta một chút?”

Tiêu Di còn chưa biết rõ ràng hàm ý trong lời nói của hắn, đã bị hắn bổ nhào trên mặt đất. Tiêu Di đẩy vai hắn: “Nguyệt Miên, ngươi ──” Nói còn chưa hết, đôi môi nóng bỏng của Tần Nguyệt Miên đã muốn ngăn lại lời nghi vấn sắp xuất hiện của y.

Thanh âm môi lưỡi quấn lấy ẩm ướt trong phòng vang lên, Tần Nguyệt Miên cắn môi dưới Tiêu Di, đem đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng của y, hấp duyện (mυ"ŧ) đầu lưỡi rụt rè của y. Một nụ hôn kịch liệt này lại càng thêm vừa sâu vừa lâu, lúc Tần Nguyệt Miên cuối cùng cũng hơi hơi thu lại, Tiêu Di chỉ cảm thấy nhiệt độ của toàn bộ gian phòng cũng đã tăng lên. Y một bên mở miệng mà thở gấp, một bên cảm giác được mặt mình cùng lỗ tai cũng đều hoàn toàn đỏ lên.

Nụ hôn nóng ẩm theo bên môi Tiêu Di trượt xuống, rơi vào quai hàm cùng trên cổ y, lại một đường xuống phía dưới, rồi đến xương quai xanh của y cũng bị liếʍ cắn. Thân thể Tiêu Di cũng là cấm dục đã lâu, không chịu nổi bị khıêυ khí©h, không được bao lâu, đã cảm thấy được cả người như nhũn ra, cơ hồ không đứng thẳng được, phải dựa vào Tần Nguyệt Miên, thì thào nói: “Nguyệt Miên, trời còn chưa tối… Ngươi không cần gấp… Đợi buổi tối…”

Tần Nguyệt Miên đã bắt đầu lột y phục của y, đưa tay đến trước ngực Tiêu Di, vặn chặt một đóa hồng anh, cánh môi xinh đẹp ngậm vào một đóa khác, từ trước người Tiêu Di mà mơ hồ phát ra âm thanh từ chối: “Không được… Ta đã đợi quá lâu rồi… Ta muốn ngươi, hiện tại… ta là một chút chờ đợi cũng không nổi nữa.”

Nói xong, hắn ngẩng đầu dùng môi ngăn chặn thanh âm kháng cự mỏng manh của Tiêu Di, hai tay dùng lực, đem nội sam cuối cùng che đậy thân thể của Tiêu Di cũng xé rách. Một tiếng vang “Xuy lạp” nhỏ tựa hồ thoáng chút gọi lý trí Tiêu Di trở về, y nghiêng đầu tránh đi môi lưỡi đang không ngừng xâm chiếm của Tần Nguyệt Miên: “Ngươi sao lại gấp như thế? Ít nhất, cũng phải đến trên giường…”

Tần Nguyệt Miên nhẹ nhàng buông y ra, cười một chút, vốn là dung mạo yêu diễm tuyệt mỹ bởi vì du͙© vọиɠ mà mơ hồ phiếm hồng, càng thêm khiến người khác khó có thể kháng cự. Tiêu Di nhìn hắn cười, nhịn không được theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, chỉ cảm thấy toàn thân máu đều vọt tới hạ thân. Ban đầu, kinh ngiệm giữa hai người cũng chỉ có một lần, lại là hai năm trước, trong lúc ý loạn tình mê, hiện tại Tần Nguyệt Miên bỗng nhiên hướng chính mình tác cầu, mặc dù cũng không bài xích, nhưng cảm giác có chút khó chịu. Lúc này, nhìn Tần Nguyệt Miên như vậy, thế nhưng y lại cảm thấy một loại gần như du͙© vọиɠ sôi trào.

“Hảo, chúng ta đi lên giường đi.” Một bên cực kỳ nhanh cởi y phục của chính mình. Một kiện trường sam cuối cùng cũng rơi xuống đất, da thịt khiết bạch như ngọc không hề được che dấu hiện hiển ở trước mắt Tiêu Di. Tần Nguyệt Miên một phen ôm chặt ái nhân đang nhìn đến mục trừng khẩu ngốc ( giương mắt đờ đẫn), đưa y đẩy ngã ở trên nhuyễn tháp trong thư phòng.

Ngón tay Tiêu Di dừng ở cơ thể với đường nét hoàn mỹ trước mắt mà bộ ngực cũng rất tinh tế tỉ mĩ bóng loáng, giống như bị mê hoặc mà vuốt ve. Tần Nguyệt Miên tràn ngập du͙© vọиɠ cười, rất thỏa mãn vì biểu hiện chủ động của ái nhân.

Hắn một tay từ trước ngực Tiêu Di, một đường lướt qua tiểu phúc (bụng dưới), cuối cùng cầm lấy trung tâm du͙© vọиɠ của y, lấy lòng bàn tay mềm mại cùng đầu ngón tay linh hoạt bát lộng. Tiêu Di đột nhiên phát ra một tia rêи ɾỉ, lập tức nhắm hai mắt lại, chỉ cảm thấy một trận tê dại kɧoáı ©ảʍ từ dưới thân truyền thẳng tới.

Tần Nguyệt Miên một bên trêu chọc y, một tay kia cũng đã thuận theo sống lưng đi xuống hậu huyệt của Tiêu Di, ở chung quanh nụ hoa mẫn cảm mà vân vê ấn xuống. Tiêu Di cảm thấy được hậu diện chợt lạnh, nhịn không được phát ra một tiếng kinh suyễn (kinh ngạc thở gấp): “Nguyệt Miên… Ngươi…” Tiếp theo đó là cảm giác quỷ dị của dị vật tiến vào thân thể.

Tần Nguyệt Miên khẽ hạ một nụ hôn trên môi y, trấn an: “Đừng sợ, chỉ là một chút thuốc mỡ dùng để bôi trơn thôi.”

Tiêu Di liếc mắt hướng đến đầu giường khẽ nhìn sang, quả nhiên thấy một bình sứ đã mở. Lão thiên, người nam nhân này thật sự là mưu đồ đã lâu, hoàn toàn chuẩn bị xong mọi thứ, chỉ chờ mình mắc câu.

Ngón tay thon dài trắng nõn của Tần Nguyệt Miên ở trong hậu huyệt của Tiêu Di thăm dò tiến xuất, mặc dù có bôi trơn, cũng không phải quá đau, nhưng dù sao cũng không thực thoải mái. Tiêu Di bất an vặn vẹo eo, khẽ bắt lấy cánh tay Tần Nguyệt Miên: “Đừng…” Ngón tay thứ hai của Tần Nguyệt Miên cũng liền đâm vào trong cơ thể y.

Tiếng kinh hô của Tiêu Di còn chưa kịp thốt ra, Tần Nguyệt Miên lại bỗng nhiên đè thấp thân thể, đem phân thân Tiêu Di ngậm vào trong miệng, cẩn thận mà khıêυ khí©h y. Kɧoáı ©ảʍ gần như ngạt thở ở trong cơ thể Tiêu Di bộc phát ra, y ngẩng đầu, liều mạng hút khí, lại như cũ khó có thể đè nén âm thanh rêи ɾỉ thỏa mãn.

Không qua bao lâu, Tiêu Di phóng thích ra. Tần Nguyệt Miên ngẩng đầu lên, liếʍ liếʍ môi. Tiêu Di còn chưa thở được bình tĩnh, lại nhìn thấy một màn hấp dẫn như vậy, chỉ cảm thấy dục hỏa vừa mới lắng xuống cơ hồ trong nháy mắt lại dâng lên.

Tần Nguyệt Miên liền hiểu được sử dụng mỹ mạo của mình, thừa dịp khoảnh khắc Tiêu Di thất thần, hắn liền nâng eo Tiêu Di lên, đưa y cố định dưới thân, chậm rãi tiến nhập vào trong y.

Mặc dù động tác của Tần Nguyệt Miên ôn nhu lại cẩn thận, nhưng sự khó chịu khi bị tiến nhập vẫn là khiến Tiêu Di nhăn lại mi, phát ra những tiếng rên nhỏ vụn. Tần Nguyệt Miên không ngừng hôn y, cẩn thận quan sát biểu tình trên khuôn mặt y, điều chỉnh theo động tác của mình.

Tiêu Di dần dần quen với loại xâm nhập này, mi đầu nhíu lại cũng chầm chậm thả lỏng. Y mở mắt ra, nhìn vẻ mặt trước mắt toàn là mồ hôi, một mực nhìn chăm chú luyến nhân của mình, đã nhận ra hắn đang ẩn nhẫn hết sức, liền đạm đạm mà nở nụ cười: “Nguyệt miên, ta ổn rồi, ngươi không cần phải ủy khuất như vậy…”

Hạ thể trong cơ thể ái nhân bị gắt gao bao bọc chặt, lý trí Tần Nguyệt Miên sớm đã bay đi mất, nghe được lời nói đáng yêu như vậy của Tiêu Di, làm sao có thể nhẫn nại, dùng sức nắm chặt chiếc eo rắn chắc của Tiêu Di, bắt đầu dùng lực trừu tống.

Bóng đêm dần dần buông xuống.

Trong thư phòng, truyền lại tiếng rêи ɾỉ đứt quãng cùng thở gấp, tỏ rõ một màn xuân ý lương tiêu(đêm đẹp) này. Loáng thoáng, cũng có đôi lời ái ngữ ôn nhu từ trong phòng truyền ra, phiêu tán ở trong cơn mưa dưới đêm trăng ──

“Ta yêu ngươi, Tiểu Di…”

“Ân… Ta cũng vậy…”

Ban đêm mỹ hảo như thế này, đều sẽ liên tục kéo dài thêm nữa.