Chương 52

Bởi vì lúc này đôi khi có một vài sự kiện phát sinh, nên lộ trình quay về Trầm Nguyệt sơn bị kéo dài không ít, thẳng suốt đến gần một tháng, mới đến được nơi. Đây là vì Tiêu Di trên nửa đường gặp chuyện bất bình, nhúng tay vào việc đi bắt một tiểu thâu (tên trộm), lại thiếu chút nữa bị tên trộm đâm một đao, chuyện này làm Tần Nguyệt Miên cực kỳ hoảng sợ, lúc ấy mới chịu thu liễm hành vi, vội vàng chạy trở về.

Ngày hôm sau quay về Trầm Nguyệt sơn, Tần Nguyệt Miên liền đem Tiêu Di đi gặp Mộ Dung Thanh Hoa. Mộ Dung Thanh Hoa nghe nói năm đó từng đi theo Qủy Cốc thần y, tuy rằng Tần Nguyệt Miên luôn không tin y thuật của y sẽ có nhiều cao minh, nhưng không thể không thừa nhận, nhãn quang của y chung quy so với chính mình tốt hơn nhiều.

Qủa nhiên, Mộ Dung Thanh Hoa đem hai ngón tay phải đặt lên trên cổ tay Tiêu Di, rồi hướng vết thương đã khép miệng của Tiêu Di quan sát hơn nửa ngày, trầm ngâm một lát, mới nói: “Trị cũng không phải quá khó khắn, nhưng là có chút phiền phức mà thôi.”

Tần Nguyệt Miên một phen rút tay Tiêu Di, hoài nghi hỏi: “Trị cũng không quá khó khăn? Ngươi không có tính sai chứ? Đây chính là trọng thương bị bẻ gãy xương bả vai. Ngươi không cần nói mạnh miệng, cuối cùng lại trị không hết, uổng phí làm trễ nãi Tiểu Di.” Hắn hiển nhiên thấy Mộ Dung Thanh Hoa ở trên tay, rồi ở trước ngực Tiêu Di sờ soạng nửa ngày, trong lòng sớm cũng đã khó chịu, nếu không phải cần nhờ y chữa bệnh, chỉ sợ sớm đã phát cáu.

Mộ Dung Thanh Hoa lại không lưu tâm cười: “Sao vậy? Ngươi không muốn làm cho Tiêu Di khôi phục võ công sao?”

“Ta như thế nào lại không muốn?” Tần Nguyệt Miên lập tức châm biếm nói: “Ta là sợ ngươi này lang băm lộng xảo thành chuyết.” ( lợn lành chữa thành lợn què)

“Ta khẳng định trị được hảo y, chỉ sợ ngươi tiểu quỷ này lại có chủ tâm làm khó dễ, làm ta việc sắp thành lại hỏng.”

“Lại nói giỡn cái gì? Trừ phi ngươi trị không hết nên muốn trách lên đầu ta, nếu không ta làm sao đi hại Tiêu Di?”

Tiêu Di một phen giữ chặt Tần Nguyệt Miên cảm xúc có chút không khống chế được, trấn an nói: “Nguyệt Miên, trước hết nghe cao kiến của Mộ Dung Thanh Hoa tiền bối đã.”

Mộ Dung Thanh Hoa nhìn thấy Tần Nguyệt Miên không cam không nguyện mà ngồi sang bên cạnh Tiêu Di, hai tay vòng ở eo Tiêu Di, hung tợn trừng mắt nhìn mình, nhịn không được trong lòng cười thầm, dù vậy cẫn ung dung nói: “Xương bả vai bị bẻ gãy trị có cái gì khó khăn? Chỉ cần mỗi ngày chiếu theo phương thuốc của ta mà bốc thuốc, sau đó đến chỗ ta châm cứu hai mươi mốt huyệt đạo, ngoài ra lấy mật thuật ‘Ly thủy Chiêu vân’ luyện khí dưỡng thần, hai năm là có thể chữa khỏi. Tuy rằng võ công không có khả năng khôi phục nguyện trạng, nhưng hồi phục sáu bảy phần thì cũng không thành vấn đề.”

Tiêu Di vui mừng nói: “Thật sự có thể làm được sao?”

“Chỉ cần tiểu quỷ kia không quấy rối, đương nhiên có thể.”

Tần Nguyệt Miên cả giận nói: “Lại có cái gì liên quan đến ta chứ? Là chính ngươi trị không hết đi?”

Mộ Dung Thanh Hoa bỡn cợt cười: “Đương nhiên với ngươi có liên quan rồi. Quan trọng trong trị liệu tổn thương này nằm ở việc không được gần ***, một khi dục hỏa trên người, nhất định cùng dược phương (đơn thuốc) của ta phối chế có chỗ bất đồng, khi đó liền tiền công tẫn khí.” ( bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển)

Tần Nguyệt Miên vừa nghe, sắc mặt lập tức cứng đờ, hồi lâu mới nói: “Ngươi không phải là cố tình chỉnh ta chứ?”

Mộ Dung Thanh Hoa ha ha cười: “Sao lại thế được? Ta đây cũng là vì Tiểu Di mà lo lắng a.”

Cứ như vậy, tuy Tần Nguyệt Miên đầy bụng hồ nghi, nhưng là nhìn nhãn thần kiên định của Tiêu Di, cũng không thể không miễn cưỡng đồng ý thử một lần.

Nếu không thể cùng Tiêu Di thân cận, Tần Nguyệt Miên cũng không dám luôn cùng Tiêu Di sống chung một chỗ, sợ mình ở thời điểm nào đó khống chế không nổi chính mình, nhào tới thật sự đem Tiêu Di ăn sạch vào bụng. Không có Tần Nguyệt Miên suốt ngày lảng vảng trước mắt rồi đi theo sau, Tiêu Di ngược lại còn vui vẻ tiêu dao tự tại, mỗi ngày trừ bỏ luyện công chính là rảnh rỗi dạo chơi khắp nơi.

Bất quá, đôi khi, y cũng sẽ chủ động đi tìm Tần Nguyệt Miên, vỗ về hắn một chút bởi vì cấm dục mà càng ngày cảm xúc càng thấp.

Một ngày kia, Tiêu Di mang theo một hũ rượu ngon, xuyên qua trùng điệp hành lang gấp khúc, đến tiền thính tìm Tần Nguyệt Miên đang bận rộn sư vụ Trầm Nguyệt Tông cùng uống. Ai ngờ, vừa đi đến trước cửa, lại mơ hồ nghe được thanh âm Tần Nguyệt Miên từ trong truyền ra.

“Tiêu gia những người đó như thế nào rồi?” Thanh âm Tần Nguyệt Miên lạnh lùng hỏi.

Tiêu Di cả kinh, vội dán lên ván cửa, cẩn thận thám thính. Sự tình khác y đương nhiên tin tưởng Tần Nguyệt Miên, nhưng với thái độ liên quan tới Tiêu gia thì Tần Nguyệt Miên vốn đã rõ ràng không chịu thỏa hiệp. Không biết Tần Nguyệt Miên nhắc tới Tiêu gia đến tột cùng là có tính toán gì?

Một thanh âm khác nói: “Tiêu Phức Lâm mang theo hơn hai mươi Tiêu gia đệ tử, còn có điều bát đại môn phái có vai vế trong võ lâm chính đạo đã muốn đi thuyền qua hồ, ở tại vùng trong núi tìm kiếm Trầm Nguyệt sơn.” Tiêu Di nghe ra đây là sư huynh Tần Nguyệt Miên.

Thanh âm Tần Nguyệt Miên có chút nghi hoặc: ” Nhanh như thế? Sao có khả năng?”

“Tông chủ, nghe nói là bởi vì Tiêu công tử lần trước hạ sơn, tiến vào trong thành đã bị người theo dõi, cho nên để lộ hành tung. Bất quá, bọn họ tiến vào vùng núi, liền tìm không được phương hướng nào.”

Tần Nguyệt Miên hừ lạnh một tiếng: “Ta còn mong bọn chúng nhanh lên núi. Những kẻ này lại có thể dám gây chú ý với Trầm Nguyệt Tông, quả thực không lượng sức mình. Thừa dịp để cho bọn chúng lên núi, ta sẽ cho bọn họ có đến mà không thể về, đỡ phải sau này lại tại sau lưng tìm chúng ta phiền toái.”

Vừa mới dứt lời, lại nghe thấy “Lang” một tiếng vang thật lớn ở ngoài cửa vang lên.

Tần Nguyệt Miên hỏi: “Ai?” Nhanh chóng đi ra khỏi phòng, lại chỉ nhìn thấy Tiêu Di lúng túng đứng ở đó, bầu rượu rơi trên mặt đất, bị vỡ tan tành.

Tần Nguyệt Miên nhanh chóng bắt lấy tay Tiêu Di, ở trước mắt trái nhìn phải nhìn, truy vấn: “Tiểu Di, ngươi sao lại đến đây? Sao lại không cẩn thận như thế? Có bị thương không?”

Tiêu Di lại không trả lời hắn, trái lại nắm lấy tay Tần Nguyệt Miên, hỏi: “Ngươi vừa mới nói là thật sao?”

Tần Nguyệt Miên khó hiểu nói: “Cái gì?”

“Cha ta bọn họ thật sự muốn đối phó Trầm Nguyệt Tông? Hơn nữa, bọn họ là bởi vì do ta sơ sẩy, mới có thể tìm đến đây, là sao?”

Tần Nguyệt Miên trấn an y: “Tiểu Di, ngươi không cần nghĩ nhiều, chỉ bằng bọn họ, không có khả năng khó dễ Trầm Nguyệt Tông, ta đã có biện pháp ứng phó.” Thấy Tiêu Di vẫn là vẻ mặt tự trách, Tần Nguyệt Miên lại nói: “Tiểu Di, ngươi cứ yên tâm, muốn đối phó Trầm Nguyệt Tông, cho tới bây giờ chưa ai có thể đắc thủ.”

“Lần này không giống, ta thật sự nhìn không được tình cảnh ngươi cùng cha ta tranh đấu lẫn nhau, ta thật sự không biết phải làm thế nào.”

Tần Nguyệt Miên giờ mới biết là y đang lo lắng điều này, nhịn không được cười: “Ta xem như không có chính diện cùng bọn họ đối địch, bọn họ cũng không thể làm được gì. Đừng nói những thứ khác, chính là muốn tìm đường lên sơn, cơ hồ cũng không có khả năng chút nào. Ta đáp ứng ngươi, lần này hảo hảo mà thả bọn họ trở về, không cản tẫn sát tuyệt, thế nào?”

Mặc dù Tần Nguyệt Miên cùng các đệ tử Trầm Nguyệt Tông tìm mọi cách an ủi giải thích, Tiêu Di vẫn luôn cảm thấy không yên lòng. Thế nhưng, một tháng trôi qua, rồi hai tháng qua, chuyện tình y lo sợ lại hoàn toàn không có phát sinh.

Một ngày, y đi hỏi Tần Nguyệt Miên, hắn chỉ cười nói: “Bọn họ tìm không thấy vị trí của Trầm Nguyệt sơn, không còn cách nào là phải tự mình quay về.” Lời này y đương nhiên không tin, nhưng tìm không ra cách nguyên nhân nào khác, đành phải xem như sự thật.

Y nào đâu biết rằng, Tần Nguyệt Miên bỗ trí cạm bẫy, ban đêm có một loại chướng khí (khí độc) phát tác đem những người dẫn lên Trầm Nguyệt sơn, vài người dẫn đầu đều chết ngay tại chỗ, những người khác thấy tình thế không ổn, lập tức xám xịt mà bỏ chạy. Chính là Tiêu Phức Lâm cùng Tiêu Thầm cũng đã không may mà bị nhiễm độc của chướng khí, rất nhanh liền bệnh không dậy nổi, Tiêu gia loạn tác nhất đoàn, dĩ nhiên cũng vô lực quan tâm Trầm Nguyệt Tông.

Việc này, Tiêu Di nhưng là thật lâu sau này mới biết được. Lúc ấy, y chỉ là hướng Tần Nguyệt Miên nở một cái tiếu dung điềm đạm mà thôi.

Bởi vì một nụ cười này, hắn cũng đã an tâm