Tần Nguyệt Miên nhìn khuôn mặt tiều tụy tái nhợt nhưng lại tràn ngập nhu tình của Tiêu Di, bỗng trong nháy mắt lại có phần hoảng hốt, thì thào hỏi: “Nói cái gì?”
Tiêu Di nhìn ánh mắt của hắn, nói từng chữ: “Tần Nguyệt Miên, ta yêu ngươi.”
Một trần cuồng hỉ từ trong tâm Tần Nguyệt Miên dâng lên, nhanh chóng lan rộng đến mỗi tế bào trên toàn thân hắn, loại vui sướиɠ điên cuồng như thế này khiến tim hắn cũng bắt đầu co rút lại. Hắn nào có thể nghĩ tới, sau khi trải qua nỗi sợ hãi suýt chút nữa thì người trong lòng chết trước mặt mình, lại lập tức nhận được lời bày tỏ gần như là kỳ tích như vậy.
Hắn muốn ôm chặt lấy Tiêu Di, điên cuồng mà hôn y, cũng muốn ngay tức khắc chạy ra khỏi phòng, hướng mọi người nói lên nội tâm vui sướиɠ của hắn, nhưng là, cuối cùng, ý niệm này cũng chỉ là chợt lóe trong lòng hắn mà thôi. Hắn chỉ vươn tay ra, vén lên sợi tóc trên mặt Tiêu Di, run giọng hỏi: “Đây… Đây là thật ư?”
“Ta làm sao lại lừa ngươi? Hay là… Ngươi hiện tại đã chán ghét ta bị mất võ công, không còn yêu ta nữa?”
Tần Nguyệt Miên vội vàng cầm tay y: “Sao lại có thể? Ta yêu ngươi, luôn luôn yêu ngươi, là ngươi… là ngươi luôn không tin ta.”
Tiêu Di nghe vậy, cười một cái: “Hôn ta.” Nói xong, nhắm hai mắt lại. Y lẳng lặng chờ đợi trong chốc lát, lại không có có cảm nhận được động tĩnh của Tần Nguyệt Miên, nhịn không được trong lòng chợt lạnh, mở mắt ra.
Tần Nguyệt Miên đang nhìn y, phi thường tỉ mỉ cũng phi thường ôn nhu, bên môi cũng dần dần mang tiếu ý.
Tiêu Di kinh ngạc mở miệng nói: “Tần tông chủ, ngươi…” Nói vẫn chưa xong, những chữ sau cũng đã bị đôi môi của Tần Nguyệt Miên ngăn lại.
Một nụ hôn này, mãnh liệt và dịu dàng, cũng tràn ngập thương tiếc cùng ái ý.
“Không cần gọi ta là Tần tông chủ, gọi ta Nguyệt Miên…”
Tiêu Di thở dốc, theo khe hở của nụ hôn nồng nhiệt nói ra hai chữ: “Nguyệt Miên…”
Lời nỉ non này mang theo tình cảm mãnh liệt trong nháy mắt càng khiến Tần Nguyệt Miên thấy kích động hơn. Đầu lưỡi của hắn tham tiến vào trong miệng Tiêu Di, chậm rãi liếʍ mυ"ŧ, Tiêu Di không có chút nào chống cứ, hoàn toàn phối hợp với sự xâm chiếm của hắn, thả lỏng thân thể, dần dần trầm mê thêm.
Buổi trưa mùa hè, gió nhẹ ấm áp theo cửa sổ thổi vào, thổi tới hai thân ảnh đang quấn lấy cùng một chỗ, không những không thể khiến Tiêu Di tỉnh táo, ngược lại càng thêm khiến y hôn đến mê đắm. Ấm áp như vậy, mềm nhẹ như vậy, loại cảm giác sủng ái cùng quý trọng tựa hồ đã lâu không có cảm nhận qua, làm y nhịn không được muốn càng thêm mà trầm luân, hi vọng nụ hôn này vĩnh viễn không bị đình chỉ dù một khắc.
Giờ phút này, Tần Nguyệt Miên muốn đối với y làm bất cứ việc gì, y đều không có cách nào kháng cự. Nhưng mà, ngay tại lúc Tiêu Di ý loạn tình mê, Tần Nguyệt Miên bỗng nhiên nhẹ nhàng đẩy y ra.
Tiêu Di có chút không kịp phản ứng, ngẩng đầu lên, mê hoặc nhìn hắn: “Nguyệt Miên?”
Tần Nguyệt Miên trên mặt mang theo sắc ửng đỏ mị hoặc, vẻ mặt có vài phần chật vật, thở dồn dập. Hắn hít một hơi thật sâu, nói: “Tiểu Di, ngươi không nên nhìn ta như vậy, ta sẽ nhịn không được… Thương thế của ngươi còn chưa khỏe, ta cũng không muốn lại khiến địa phương khác của ngươi bị thương.”
Tiêu Di nghe hiểu trong lời nói hắn ám chỉ gì, lại liếc một chút xuống hạ thân Tần Nguyệt Miên, nơi đó đã sớm phản ứng đến che giấu không được. Mặt Tiêu Di cũng đột nhiên đỏ lên: “Ngươi… Ngươi sao lại luôn nghĩ đến loại chuyện này?”
Tần Nguyệt Miên thấy y hiếm khi đỏ mặt, nhịn không được tâm tình đại hảo, thống khổ do du͙© vọиɠ chưa được thỏa mãn cũng tựa hồ giảm bớt vài phần, cười nói: “Tiểu Di, ta chỉ cần vừa nhìn thấy ngươi, liền khó nhịn mà hướng nghĩ tới nơi đó, làm sao lo liệu đây? Ta căn bản khống chế không được chính mình a.”
Tiêu Di trừng mắt liếc hắn một cái: “Ta thấy ngươi chính là không muốn khống chế đi?”
Tần Nguyệt Miên ha ha cười: “Không sai, không sai, không bằng chúng ta bây giờ xuân phong một trận đi.” Nói xong, hắn đột nhiên cúi xuống, tiến đến trước mắt Tiêu Di.
Tiêu Di chỉ thấy khuôn mặt Tần Nguyệt Miên ở trước mắt y nhanh chóng phóng đại, không cam tâm bị hắn trêu đùa, nhưng lại không thể nhúc nhích, đành phải oán hận nhắm nghiền hai mắt, tạm như thể hiện kháng cự. Ai ngờ, Tần Nguyệt Miên chỉ nhẹ nhàng ở trên trán y hạ xuống một nụ hôn.
Tiêu Di vội mở mắt, Tần Nguyệt Miên cũng đã đứng dậy, thay y đắp lại mền, một bên nói: “Ngươi trước tiên nghỉ ngơi thật tốt, ta đi lấy cho ngươi một ít thức ăn. Không nên lộn xộn, chỉ cần chờ ta trở lại.” Rồi xoay người mở cửa đi ra.
Tiêu Di lúc này mới cảm thấy có chút mệt mỏi, nhắm hai mắt lại. Rõ thật là, lại có thể hôn lên trán, đem mình trở thành một hài tử. Nhưng mà, loại cảm giác này, thật sự là khiến lòng người cảm thấy an tâm…