Tiêu Di nằm trên mặt đất, không biết qua bao lâu, mới có lại một chút ý thức, mơ mơ màng màng chỉ nghe thấy bên tai truyền đến tiếng nước chảy tí tách.
Đêm đã khuya, lại bắt đầu đổ mưa, Tiêu Di cả người đều đã ướt đẫm, mưa đánh vào trên mặt của y, lại thuận theo mái tóc dài tán loạn chảy xuống.
Mặc dù như vậy, y ngay cả khí lực để cử động một cái ngón tay đều không có. Sau khi ăn vào hóa công tán, ít nhất trong vòng ba ngày đều cả người không có sức lực, huống chi y còn bị bẻ gãy xương bả vai. Y dùng lực nắm tay, cho dù ý chí của y đã muốn truyền đến từng đầu ngón tay, nhưng vẫn không thể động đậy.
Tiêu Di cười khổ một cái, y như bây giờ, nếu là bị người khác thấy, nhất định sẽ cho rằng y là một tên khất cái đến Tiêu gia ăn xin nhưng không có kết quả nên chán nản, ai lại nghĩ tới, một người giống như tang gia chi khuyển (ý là mất nơi nương tựa, lang thang đây đó) chật vật đến không chịu nổi trước đây lại chính là hành hiệp trượng nghĩa, hào sảng tiêu sái Tiêu Lục công tử? Không, y giờ phút này liền so với một tên khất cái cũng không bằng. Khất cái trời mưa thì cũng có thể tìm một gian miếu đổ nát dung thân tránh mưa, bộ dạng không như y lại ngay cả một chỗ che chắn đều không có.
Cao thủ bình thường nếu là sa sút đến nước này, chỉ sợ hơn phân nửa không thể chịu được khuất nhục, hận không thể liền chết đi. Thế nhưng Tiêu Di lại không nghĩ muốn chết, tuy rằng buổi sáng ở chính sảnh là y nhất thời xúc động mà tự vẫn, nhưng hiện tại sau khi tỉnh táo lại, y lại tuyệt không muốn chết, trái ngược, y còn muốn nghĩ đến tất cả các biện pháp sống sót.
Y muốn sống, sống để đến Trầm Nguyệt sơn, sống để nhìn thấy Tần Nguyệt Miên, nhìn thấy hắn, nói cho hắn biết, chính mình yêu hắn, hơn nữa là thực yêu sâu sắc; nói cho hắn biết, bản thân thực hối hận làm tổn thương hắn, thực hối hận không quý trọng duyên phận hai bên; nói cho hắn biết, nếu hết thảy có thể lặp lại, mình nhất định sẽ đem tất cả cái nhìn của thế tục mà ném ra sau não, nắm chặt tay hắn, không buông ra nữa…
Nhưng là, tất cả chuyện này sao có thể lặp lại? Tiêu Di nhắm chặt mắt, tùy ý mưa quét qua gương mặt y. Trước mắt y tựa hồ lại xuất hiện thân ảnh Tần Nguyệt Miên, một thân tử bào, phiêu dật tuyệt luân, chiết phiến trong tay nhẹ nhàng lay động, lộ ra tiếu dung tuyệt mỹ đảo lộn chúng sinh… Tiêu Di chỉ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên co rút đau đớn, loại đau đớn này kịch liệt như thế, thậm chí lấn át cả vết thương.
Mưa to trút xuống, trong tiếng nước chảy truyền lại tiếng bước chân. Cước bộ rất nhẹ, rất chậm, lại càng ngày càng rõ ràng.
Lúc này lại có ai tới đây? Tiêu Di cố sức mở mắt, lại chỉ nhìn thấy một bóng đen mơ hồ trong mưa bụi.
Người này phủ hắc y, cũng không có mở dù, y phục của hắn đã sớm ướt, nhưng hắn dường như không có chú ý tới, hai mắt chỉ đặt ở trên người Tiêu Di, trong mắt không biết là thương hại hay là mỉa mai.
“Tiêu đại hiệp, không nghĩ tới ngươi cũng có ngày hôm nay.”
Tiêu Di hơi hơi động cơ thể trên mặt đất, nhàn nhạt cười: “Ta hiện giờ sa sút như thế này, không ngờ cư nhiên còn có người nhận ra. Lại không biết các hạ tìm ta có việc gì?”
“Ta muốn gϊếŧ ngươi.”
Tiêu Di quay đầu nhìn hắn chòng chọc, có điểm khó tin, lập tức lại cười: “Ta từ lúc rời Trầm Nguyệt sơn, đã có vô số người muốn gϊếŧ ta, lại không có người nào đắc thủ, các hạ dựa vào cái gì nghĩ ngươi có thể làm được?”
Hắc y nhân hừ lạnh nói: “Tiêu đại hiệp, ngươi chớ quên, ngươi đã không còn võ công.”
Tiêu Di nghe vậy, nhịn không được cười lớn, chính là y biết tiếng cười kia vừa thô vừa khàn, cực kỳ chói tai, càng thêm tác động đến vết thương, không cười nổi hai tiếng liền không thể nghe được nữa. Y thở gấp: “Ta vừa mới bị phế võ công, đuổi khỏi Tiêu gia, liền có một sát thủ tới đây muốn tính mạng ta, cũng là một chuyện lạ. Trừ phi ── cố chủ (người thuê) ngươi chính là người Tiêu gia, có thể biết nhất cử nhất động của ta sau khi trở về, này sẽ là ai được chứ? Chẳng lẽ là Đại phu nhân?”
Y lời vừa nói ra, trong mắt Hắc y nhân bỗng nhiên quang mang chợt lóe, trường kiếm đột nhiên ra khỏi vỏ, hướng trước ngực Tiêu Di đâm tới.
Hắn vốn định lúc Tiêu Di mất hết võ công, lại bị trọng thương, cơ hồ khó có thể hành động, này một kích nhanh như chớp sao có thể không trúng? Nhưng hắn vẫn thật không ngờ, nếu Tiêu Di thực là dễ dàng đối phó như vậy, thì y sớm đã chết qua thiên biến vạn biến rồi (ngàn lần vạn lần), làm sao còn đến phiên hắn tới gϊếŧ?
Trước mắt Hắc y nhân ngân quang xẹt qua, trước ngực mơ hồ có chút đau đớn, tiếp đó hai mắt cũng tối sầm, dưới chân mềm nhũn, nặng nề mà ngã xuống.
Tiêu Di xiết chặt thiết quản (chắc là kiểu ống sắt dùng để thổi ra vũ khí ấy) trong tay, thuật sử dụng ngân châm như thế này cũng là hai năm trước có một vị thế ngoại cao nhân tặng cho, dặn do y có thể sử dụng cái này để phòng thân. Lúc ấy, y còn tưởng rằng dựa vào võ nghệ nhạy bén của mình, ám khí kia sợ là vĩnh viễn cũng không dùng đến. Y làm sao có thể dự liệu được, hôm nay, nếu không phải có nó trong người, chỉ sợ chính mình đã sớm mất mạng,
Nhưng mà, một phen đấu trí này, chút tinh lực mỏng manh mà y tích lũy được hoàn toàn đã tiêu hao gần như không còn. Ngón tay y dần dần buông ra, ý thức lại chậm rãi bay khỏi thân thể. Trước khi hôn mê, trước mắt y hiện lên một dung nhan tuyệt mỹ, vẻ sửng sốt lo lắng trên khuôn mặt kia không ngờ rõ ràng như thế, khiến y cơ hồ cho rằng người kia bây giờ thực sự đang ở bên cạnh y.
Tần Nguyệt Miên, ta thật nghĩ muốn trở lại bên cạnh ngươi, ngươi đợi, ta đi tìm ngươi…