Tiêu Phức Lâm chậm rãi nói: “Chuyện này đối với ngươi mà nói khẳng định rất dễ dàng. Ngươi chỉ cần dẫn đường cho chúng ta đến Trầm Nguyệt sơn, trợ giúp võ lâm chính đạo diệt trừ bàng môn tà đạo này, ta sẽ tin tưởng ngươi chỉ là phút chốc hồ đồ, chuyện cũ sẽ bỏ qua.”
Tiêu Di cả kinh nói không ra lời: “Tại… Tại sao…”
“Trầm Nguyệt Tông hành sự mạc danh quỷ dị, khắp nơi đi ngược luân thường, quả thực thiên lý bất dung, không diệt trừ chính là không vì võ lâm chính đạo. Ngươi không phải cũng bởi Trầm Nguyệt Tông mà mất sạch thanh danh sao? Chắc hẳn đối với bọn chúng cũng hận thấu xương chứ?”
Tiêu Phức Lâm lời nghiêm nghĩa chính, nói năng có khí phách, người không rõ thật đúng là nghĩ Trầm Nguyệt Tông đã làm bao nhiêu chuyện xấu thương thiên hại lí.
Nhưng là Tiêu Di đương nhiên không nghĩ như vậy, y nghẹn lời nói: “Nhưng mà… Chuyện này…” Trầm Nguyệt Tông tuy hành sự cổ quái, không nguyện hướng thế tục khuất phục, nhưng từ trước đến nay đều ẩn cư nơi rừng núi, làm sao đã làm cái gì xấu xa? Lại như thế nào “Không diệt trừ chính là không vì võ lâm chính đạo’ chứ?
Đại phu nhân thấy y không đáp lời, cười lạnh nói: “Lục thiếu gia dĩ nhiên là còn luyến tiếc. Nghe nói Tần Nguyệt Miên kia dung mạo tựa thiên tiên, tuyệt đại giai nhân so ra còn kém hơn. Lục Thiếu gia từ nhỏ đã không có mẫu thân dạy dỗ, vì sắc mê muội, lầm đường lạc lội, đến nỗi chống đối lại cha và huynh trưởng, biết sai không sửa, đó cũng là rất bình thường. Huống chi, lại còn là một nam nhân xinh đẹp hơn hoa như vậy?”
Đại phu nhân đem hai chữ “Namnhân” nhấn mạnh, quả nhiên thành công khơi dậy lửa giận của Tiêu Phức Lâm. Tiêu Phức Lâm bước đến trước mặt Tiêu Di, cúi xuống, một phen nắm chặt cổ áo y, kéo y ngẩng đầu lên, lớn tiếng hỏi: “Ngươi là suy nghĩ như vậy sao?”
Tiêu Di lẩm bẩm: “Ta không thể.”
“Ngươi nói cái gì?” Tiêu Phức Lâm một tay hất y ra, trên tay còn sử dụng nội kình (nội lực). Tiêu Di không dám vận khí chống cự, lập tức bị đẩy ngã trên mặt đất, kình khí nhập vào nội thể, chỉ cảm thấy ngực một trận đau buốt, phun ra một ngụm nhỏ máu tươi.
Tiêu Phức Lâm oán giận nói: “Ngươi thế nhưng đối với một nam nhân tình thâm ý trọng, thật sự là quá thấp hàn.”
Tiêu Di nhịn xuống đau đớn, ngồi dậy, hơi điều một chút nội tức: “Nhi tử không dám trong lòng có tạp niệm, nhưng là Trầm Nguyệt Tông cùng Tiêu gia chúng ta xưa nay không cừu không oán, chúng ta lại muốn đi diệt toàn gia bọn họ, chẳng phải sẽ khiến anh hùng thiên hạ khinh thường?”
Đại phu nhân ở một bên cười nhạt: “Thế nào? Không cừu không oán thì không thể gϊếŧ sao? Bảo vệ võ lâm chính đạo, đáng chết liền sẽ hạ thủ, kẻ tà ác người trong thiên hạ đều có thể gϊếŧ, Tiêu gia ta há lại sau người khác?”
Tiêu Di nghe nàng cường từ đoạt lý như vậy (già mồm át lẽ phải), vừa tức vừa vội, tác động đến nội thương, nhịn không được lại phun ra một ngụm máu, run giọng nói: “Xin hỏi Đại phu nhân, Trầm Nguyệt Tông đã làm gì khiến người căm thù tận xương tủy như thế?”
Đại phu nhân từ trên cao nhìn xuống Tiêu Di quỳ ngồi dưới đất, hiện vẻ thập phần chật vật, thản nhiên nói: “Không phải tà đạo, sao lại luyện tà công? Trầm Nguyệt Tông kia luyện tà công ‘Ly thủy chiêu vân’ (?.?), mỗi người bất nam bất bữ, trường sinh bất lão, võ công lại mạc danh kỳ diệu cao tuyệt, nếu không phải dùng phương pháp luyện công tàn bạo, thế nào có thể làm được?”
Tiêu Di nghe xong, cư nhiên lại cười lớn. Y cười đến lợi hai, trên người lại có thương thế, cười chưa được vài tiếng đã bắt đầu ho khan thở dốc. Ánh mắt mọi người đều ngừng lại trên người y, biểu tình trên mặt đều là cực kỳ kinh ngạc, không ai hiểu y sao còn có thể cười như thế, lại vì sao mà cười.
Tiêu Phức Lâm nhíu mày hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
Tiêu Di cười đến khó thở, lại đau đến chau mày, trào phúng nói: “Ta cuối cùng cũng biết, cái gì gọi là ‘Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ’ (muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do). Nói đến cùng, không phải là chú trọng bí kíp võ lâm của Trầm Nguyệt Tông sao? Cần gì nói đến quang minh chính đại như vậy?”