Chương 35

Đêm đã khuya, Tiêu Di nằm ở trên giường, trở mình lăn qua lăn lại hơn phân nửa buổi tối, nhưng thủy chung vẫn không cách nào đi vào giấc ngủ. Hôm nay trong vòng một ngày, xảy ra bao nhiêu sự tình, hầu như mỗi một lần đều khiến y trở tay không kịp.

Ban nãy đột nhiên hạ sát thủ, một kiếm liền gϊếŧ chết đao khách kia, kỳ thực cũng không phải tác phong nhất quán của y. Trên giang hồ rất nhiều người biết đều nói, Tiêu Di là không đến bước cuối cùng quyết không dễ dàng gϊếŧ người. Bất quá, ngày hôm nay y thế nhưng không có lựa chọn nào khác.

Trải qua đêm hôm trước cùng ngày hôm nay bôn ba cả ngày, y thân thể mệt nhọc thực sự đã tích tụ đến cực hạn rồi, triền đấu thời gian dài đối với y mà nói, sẽ là phi thường bất lợi. Càng không chỉ nói, y chỉ cần làm một ít động tác kịch liệt, sẽ tác động đến vết thương nơi hạ thân, khiến cho y hành động cực kỳ bất tiện.

Bởi vì những điều đó, y chỉ có thể một đường tốc chiến tốc quyết. (đánh nhanh thắng nhanh)

Hiện tại nghĩ lại, gϊếŧ người này cũng là một việc không khôn ngoan, vì cứ như vậy, bản thân vô pháp biết được độc thủ phía sau đến tột cùng là ai. Nhưng điều này cũng không sao, đã có người treo trọng thưởng, muốn tính mệnh của mình, như vậy người muốn hướng chính mình khiêu chiến tất nhiên còn có thể rất nhiều, nhất định sẽ lộ ra một chút ẩn ý.

Nhưng còn hơn điều này, y càng muốn biết chính là phản ứng của Tần Nguyệt Miên sau khi y rời đi.

Tiêu Di cảm thâý chính mình nhất định là điên rồi. Y vừa đi khỏi Trầm Nguyệt sơn, thì mới biết bản thân đã thành đối tượng bị chúng nhân (mọi người) liệp sát (săn gϊếŧ), nhưng mảy may lại không có thấy khẩn trương, trái lại còn nghĩ đến một luyến nhân đã định trước vô duyên. Càng thêm kỳ lạ chính là, người kia cư nhiên lại là một nam nhân. Điều này thật sự là bất khả tư nghị. (khó tin)

Mặc dù như vậy, Tiêu Di vừa nghĩ đến Tần Nguyệt Miên, bản thân lại nở nụ cười. Lúc mình rời đi, Tần Nguyệt Miên đã phản ứng thế nào? Là thương tâm hết mực, hay là đang trong cơn giận giữ? Hắn kiêu ngạo bá đạo, mưu ma chước quỷ, thế nhưng ở trước mặt mình lúc nào cũng ôn nhu mà lại thúy nhược (không kiên cường), thường xuyên có vẻ có chút tính trẻ con. Hắn là như vậy, nhưng lại làm cho mình thật sâu sa vào, khó có thể tự kiềm chế.

Khuôn mặt tuyệt mỹ của Tần Nguyệt Miên như phảng phất ngay trước mắt, rõ ràng còn có thể nhìn thấy được, Tiêu Di phóng tâm mà nhắm hai mắt lại, buông thả bản thân trầm nhập vào trong mộng cảnh có Tần Nguyệt Miên.

Trong mộng, Tần Nguyệt Miên đứng ở bên cạnh hồ sen ở Trầm Nguyệt sơn, đối y thản nhiên mỉm cười, ngón tay thon dài xoa khuôn mặt Tiêu Di, đưa sợi tóc của y bị gió thổi loạn mà vén sang bên tai, sau đó cúi đầu, chậm rãi nhích lại gần…

Tiêu Di bỗng nhiên mở mắt.

Tối nay, nguyệt hắc phong cao, bên trong càng không thấy một điểm quang minh nào. Ngoài cửa sổ, truyền đến gió đêm lay động lá cây phát ra tiếng sàn sạt, thỉnh thoảng có một hai tiếng chó sủa xa xa truyền tới, trừ những tiếng ấy ra, cũng không có một tiếng động nào.

Thế nhưng, Tiêu Di vẫn cảm thấy có phần không bình thường. Điều này chẳng qua là trực giác của y, nhưng cũng là nhờ vào trực giác mà nhiều lần cứu mạng y.

Tiêu Di kéo qua ngoại y bỏ bên giường, từ trong lấy ra một cái bình sứ, đổ ra hai viên tông sắc dược hoàn ( viên thuốc màu nâu) cỡ hạt đậu, ngửa đầu nuốt xuống. Đây là bí dược của Trầm Nguyệt Tông không thể truyền ra ngoài, là Tị độc đan, hầu như có thể chống lại tất cả các loại độc dược mê yên(khói mê).

Sau đó, y lặng lẽ không một tiếng động mà trở mình, lăn xuống giường, trốn ở dưới chân giường, dù ở trước cửa hay ngoài cửa sổ đều không thể nhìn thấy chỗ này, ngẩng đầu ngưng mắt nhìn bên giường, lẳng lặng mà chờ đợi.

Ngọn đèn trên hành lang của khách *** ánh sáng chợt hiện rồi tắt, một sợi khói xanh từ khe hở của cửa sổ phiêu tán ra, tan vào trong phòng. Mê yên loại này vô sắc vô vị, không có dấu vết có thể tìm ra, tuy rằng cũng không so được với tính liệt (tính chất mạnh) của Túy yên mê, thế nhưng nếu như trước đó không có phòng bị, cũng rất dễ sẽ trúng chiêu.

Mê yên này liên tiếp thổi vào ba lần. Qua khoảng chừng một nén nhang, cửa sổ bị người từ bên ngoài đâm vào, người nọ ở ngoài cửa sổ thăm dò một hồi, sau đó thì không có động tĩnh.

Tiêu Di bất động. Lúc này, vì mạng sống chính mình mà lo nghĩ, chung quy vẫn cần một điểm nhẫn nại. Mà Tiêu Di, y chưa bao giờ thiếu sự nhẫn nại.