Mộ Dung Thanh Hoa liếc y một cái, cũng không đưa tay tiếp nhận, bỗng nhiên cười nói: “Ngươi muốn tặng đồ, còn không bằng tự mình đưa cho Nguyệt Miên đi.”
Tiêu Di chần chờ một chút: “Tần tông chủ, hắn sẽ không muốn nhìn thấy ta đi.”
“Nhưng ngươi nếu cũng không đi gặp hắn, đợi đến ngày mai, hai người các ngươi nhất định sau này sẽ hối hận.”
Tiêu Duy suy nghĩ, bỗng nhiên đứng dậy, cầm lấy miếng ngọc khấu kia, liền đi nhanh ra khỏi chòi nghỉ mát, một bên nói: “Đa tạ tiền bối đã chỉ bảo. Ta bây giờ liền đi.”
Y không hề quay đầu lại nhìn khuôn mặt tươi cười của Mộ Dung Thanh Hoa, mà là bay nhanh tại giữa bụi hoa mà phi qua. Nội tâm y lúc này giống như là hỏa thiêu. Muốn hay không đi gặp Tần Nguyệt Miên? Gặp được sẽ phải nói những cái gì? Những điều này y kỳ thực có phần do dự, cho tới bây giờ cũng không thể xác định được chủ ý.
Thế nhưng, sau khi nghe Mộ Dung Thanh Hoa nói xong, y lại có một sự kích động mạnh mẽ, đó chính là muốn tái kiến Tần Nguyệt Miên một lần. Dù sao không cùng hắn nói chuyện, chỉ là len lén mà đem vật này lưu lại, kia cũng không sao đi. Chí ít…chí ít cũng muốn gặp lại hắn một lần.
Y nghĩ đến vẫn không ngờ rằng Tần Nguyệt Miên đã từng trốn ở một nơi bí mật gần đó mà nhìn trộm mình, liền cảm thấy một loại lưu thủy (nước chảy) ôn nhu giống như trong chốc lát chảy khắp toàn thân. Đây là loại cảm giác gì? Y không biết. Thế nhưng y rõ ràng hiểu, chính mình cấp bách muốn nhìn thấy Tần Nguyệt Miên.
Tiêu Di trong lòng lo lắng, đề chân khí, thi triển hết mức khinh công, phi theo giữa bụi hoa xẹt qua. Chỉ một lúc sau, thì xa xa trông thấy cửa phòng Tần Nguyệt Miên.
Tiêu Di ở chỗ hành lang trước cửa phòng ngừng lại, chỉ cảm thấy tim đập cực nhanh, hầu như muốn từ trong cổ họng nhảy ra. Y cả đời này cũng chưa có một khắc nào giống như bây giờ lại quá mức khẩn trương như vậy.
Y mạnh mẽ lấy lại bình tĩnh, rón ra rón rén tiến về phía trước. Y đã tận lực khống chế cước bộ, thế nhưng tim đập lại càng nhanh hơn, y chậm chậm mà đi tới, hít sâu mấy ngụm khí, nhưng vẫn như cũ không có hiệu quả. Hiện tại cái dạng này, Tần Nguyệt Miên chỉ cần không có ngủ đến chết, khẳng định có thể dễ dàng phát hiện có người ở ngoài cửa.
Thế mà, thẳng đến khi Tiêu Di đi tới trước mở cửa, trong phòng Tần Nguyệt miên cũng không có chút động tĩnh nào. Bên trong một mảnh tối om, không có một chút ánh sáng, liền nghĩ có lẽ Tần Nguyệt Miên đã đi ngủ rồi.
Tiêu Di nhẹ nhàng mà giữ cửa mở, đi vào bên trong phòng, mượn một điểm nguyệt quang từ ngoài cửa sổ xuyên qua đi tới trước giường. Y không dám tin mà xoa nhẹ con mắt. Trên giường cư nhiên không có ai!
Tiêu Di chỉ cảm thấy nhiệt tình tràn trề trong lòng đột nhiên bị dập tắt. Y đi tới bên giường, ngồi xuống. Sàng phô (giường đệm) của Tần Nguyệt Miên phi thường sạch sẽ, còn có thể ngửi thấy hương hoa mai nhàn nhạt, cùng khí vị (mùi khí) trên thân hắn thường ngày giống nhau như đúc. Y nhắm mắt lại, một bên hưởng thụ hương vị này xung quanh mình, một bên nhịn không được đi phỏng đoán Tần Nguyệt Miên ở nơi nào.
Ngày càng muộn, tiệc rượu khẳng định đã sớm tàn, hắn còn chưa trở về phòng, lại đi nơi nào chứ? Chẳng lẽ là đi đến hồ sen uống rượu? Không có khả năng, chính mình vừa từ nơi đó trở về, Tần Nguyệt Miên nếu như đi, nhất định sẽ ở trên đường chạm mặt. Hay là, Tần Nguyệt Miên có thϊếp thị mỹ mạo (thϊếp hầu hạ khuôn mặt xinh đẹp), chạy đến phòng nàng rồi đi? Nghĩ một khả năng như vậy, Tiêu Di bỗng nhiên đứng dậy, trong lòng thoáng cái có chút phiền muộn.
Tiêu Di đi tới đi lui vài bước, chợt cảm thấy bản thân thực nhàm chán. Mộ Dung Thanh Hoa người này luôn gian trá giảo hoạt, lời nói ra cũng không biết thật hay giả, tự mình lại thế nào cứ tin là thật? Nói không chừng Tần Nguyệt Miên căn bản không đem chính mình đặt ở trong lòng, chẳng qua là có một điểm ôn nhu tiêu hồn, bản thân thế nhưng ngây ngốc mà chạy đến, ở chỗ này chờ hắn, còn chuẩn bị đem ngọc khấu tượng trưng thân phận đưa cho hắn.
Nghĩ tới đây, Tiêu Di bỗng nhiên giẫm chân, xoay người quay về gian phòng của mình. Y một bên bước đi nhanh, một bên trong lòng chửi mắng Tần Nguyệt Miên, lại mảy may không nghĩ, hành vi này của y kỳ thực là một loại biểu hiện ghen tuông.