Chương 24

Tiêu Di xác thực phi thường thất vọng, thế nhưng thấy Mộ Dung Thanh Hoa so với thấy Tần Nguyệt Miên càng thêm làm y kinh ngạc.

Y cùng Mộ Dung Thanh Hoa bất quá mới gặp mặt một lần, sau đó thì không còn có tiếp xúc qua. Tiêu Di nghĩ Mộ Dung Thanh Hoa người này thâm bất khả trắc (thâm sâu khó lường), mỗi lần gặp mình đều là cười đến mạc danh (không hiểu) quỷ dị, làm y phía sau mồ hôi lạnh túa ra, có thể nói là một người giống như Tần Nguyệt Miên. Tiêu Di làm sao dám tùy tiện trêu chọc chứ? Chung quy vẫn là tránh xa xa đi.

Hôm nay, Mộ Dung Thanh Hoa lại chủ động tìm đến y, y cũng không có thể tái tùy tiện chuồn đi, chỉ nghi hoặc mà hỏi: “Mộ Dung tiền bối, chẳng hay ngài có cái gì chỉ giáo?”

“Ngươi sáng mai sẽ hạ sơn, ta nghĩ cùng ngươi cũng có quen biết, có thể nào không đến đưa tiễn? Tiêu công tử khả nguyện cùng ta cộng ẩm một chén chăng?”

“Sao dám làm phiền tiền bối? Vãn bối hiện đã uống say, thực sự không có cách nào lại uống rượu tiếp.”

“Tiêu thiếu hiệp cứ nghĩ là bồi ta giải sầu, lại có ngại gì? Hay là nói Tiêu thiếu hiệp cũng cùng người trong thế tục giống nhau, khinh thường quan hệ ta cùng với Cẩm Hoa, xem thường ta sao?”

Tiêu Di cuống quít nói: “Vãn bối sao dám?” Trong lòng nhưng nghi hoặc, Tần Cẩm Hoa bế quan nhiều ngày cuối cùng mới xuất quan, Mộ Dung Thanh Hoa không đi bồi y, lại tìm đến mình lôi thôi, lẽ nào cũng là vội tới làm thuyết khách cho Tần Nguyệt Miên ư? Chỉ là, ngay cả Tần Nguyệt Miên cũng không có dự định lưu lại y, Mộ Dung Thanh Hoa sao lại xen vào việc của người khác chứ?

Mộ Dung Thanh Hoa dẫn y hướng hậu sơn mà đi, cuối cùng lại là đường đi tới hồ sen mà Tần Nguyệt Miên dẫn y tới.

Hoa sen giữa hồ có không ít cũng đã rụng, chỉ có vài nhánh sen tàn cô tịch mà nổi lên dưới ánh trăng.

Mộ Dung Thanh Hoa bảo y ngồi xuống, một bên nói: “Nơi này Nguyệt Miên từ nhỏ đã thích, mùa hạ hàng năm đều qua ngoạn, còn không cho phép người ngoài đến. Bất quá hắn không cho ta theo, ta liền sẽ không len lén đến sao? Tiểu hài tử quả nhiên vẫn rất đơn thuần.”

Tiêu Di ngồi xuống, không tự chủ được mà quay đầu nhìn hồ sen. Y tuy rằng sáng sớm hôm nay đã nghĩ muốn đến, thế nhưng lại cứ tưởng sẽ thấy một người chỗ này, không biết cuối cùng mặc dù tới, lại là cùng Mộ Dung Thanh Hoa tới. Bên cạnh ngồi với một người như vậy, bảo y làm sao chắc chắn được quyết tâm đi đây? Thế là hỏi: “Mộ Dung tiền bối đưa vãn bối đến đây, đến tột cùng là có gì dặn dò?”

Mộ Dung Thanh Hoa đối y câu lên khóe miệng, đem y nhìn từ đầu đến chân, rồi lại từ chân lên đầu, cuối cùng cười nói: “Nghe nói con cháu Tiêu gia sinh ra đều có ngọc khấu phỉ thúy (*) làm ký hiệu. Ta đã từng gặp qua tam ca ngươi Tiêu Thuân đem ngọc khấu kia treo tại đai thắt lưng, mỗi ngày đều theo bất ly thân, còn cầm đi rêu rao khắp nơi. Thế nhưng, ta chưa từng có thấy qua ngọc khấu của ngươi, có phải là bị mất rồi không?”

Tiêu Di không nghĩ tới hắn cư nhiên hỏi chuyện này, thản nhiên nói: “Ngọc khấu của ta cũng không phải mất, mà là đã tặng cho người khác.”

“Nga?” Mộ Dung Thanh Hoa vừa cười hỏi: “Ta nghe nói con cháu Tiêu gia sẽ đem ngọc khấu đưa cho người trong lòng như tín vật. Lại không biết Tiêu công tử ngươi đem nó tặng cho khuê tú nhà ai ni?”

“Cũng không phải đưa cho nữ tử nào, mà là một vị ân nhân.” Y liếc mắt nhìn Mộ Dung Thanh Hoa, lại nói: “Mộ Dung tiền bối, ngươi vì cái gì muốn hỏi cái này?”

Mộ Dung Thanh Hoa chậm rãi mà từ trong tay áo lấy ra một mảnh ngọc khấu đưa tới. Ngọc khấu này bích lục thanh thúy, hầu như không có một tia tạp chất. Sáng bóng trơn nhẵn mà lại êm dịu, chất lượng thật tốt. Hơi nghiêng bên trong vẫn còn khắc một chữ “Di” nho nhỏ.

Mộ Dung Thanh Hoa đem ngọc khấu đặt ở trên thạch trác, cười nói: “Cái này có đúng hay không của ngươi?”

Tiêu Di thất sắc, vươn tay cầm qua miếng ngọc khấu kia, lật qua lật lại kiểm tra, nói: “Không sai.” Lại ngẩng đầu, hỏi: “Nó sao lại ở trong tay ngươi?”

“Ta làm sao lại có vật này chứ? Đương nhiên là lén trộm từ trên tay người nào đó rồi.”

*****

chú thích: (*)ngọc khấu phỉ thúy chắc là như thế này:

từ “khấu 扣” nghĩa là khâu/khuy nhưng ta thấy không hợp lắm nên để nguyên từ như thế đi.