Từ sau hôm đó, trong một tháng, Tiêu Di hầu như không có gặp lại thân ảnh Tần Nguyệt Miên.
Tuy rằng Tần Nguyệt Miên cũng không có không chiếu cố y, vẫn là phái Ly Nghiên lanh lợi cùng hai nha đầu khác, mỗi ngày theo trước theo sau, dốc lòng chăm sóc. Tuy rằng Tiêu Di cũng cùng mấy sư huynh đệ củaTần Nguyệt Miên kết làm bạn tri kỉ, cùng nhau ở Trầm Ngyuyệt sơn du ngoạn. Thế nhưng, thiếu Tần Nguyệt Miên bồi bên người, Tiêu Di đột nhiên bắt đầu thấy có điều tịch mịch.
Mới lúc đầu đương nhiên chưa có cảm giác gì đặc biệt, nhưng qua mấy ngày, vẫn như cũ không có người khuôn mặt xinh đẹp kia bên cạnh, Tiêu Di lại lúc nào cũng nhớ tới hắn, Tần Nguyệt Miên nhanh mồm nhanh miệng, tiếu ý hơi tà ác cùng với sự ôn nhu nơi đáy mắt, hiện tại hồi tưởng bỗng dấy lên cảm giác phi thường ngọt ngào.
Suy nghĩ đẹp như thế này tuy rằng vừa xuất hiện sẽ bị Tiêu Di từ trong lòng mạnh mẽ đè xuống, nhưng càng gần tới kỳ hạn ba tháng, tần suất tưởng niệm lại càng cao hơn, cao đến mức Tiêu Di vô luận thế nào cũng không thể không chú ý đến tình hình hiện tại. Y thậm chí bắt đầu âm thầm kỳ vọng thời gian có thể qua chậm một chút, chợt phát giác chính mình lại tuyệt không muốn ly khai Trầm Nguyệt sơn.
Chỉ có điều, y vẫn là phản phản phục phục (hết lần nàu đến lần khác) tự nói với chính mình, ly khai mới là đúng đắn, cũng khống chế bản thân không được đi tìm Tần Nguyệt Miên. Mặc dù y rất muốn thấy Tần Nguyệt Miên, nhưng y cũng minh bạch, một khi y chủ động đi gặp Tần Nguyệt Miên, một mảnh tình cảm lưu luyến trầm luân này nhất định sẽ không có đường rút lui nữa.
Thời gian qua cực nhanh, nghi lễ Tần Nguyệt Miên nhậm chức tông chủ Trầm Nguyệt Tông cuối cùng vẫn đến.
Một tháng sau, lại tái kiến Tần Nguyệt Miên, Tiêu Di thế nhưng có cảm giác như đã qua rất nhiều năm.
Trên đài cao, Tần Nguyệt Miên một thân cẩm phục (trang phục bằng gấm) long trọng, trên đầu mang quan miện (mũ mão), sợi dây tơ tằm viền khảm vật quý để thắt tóc theo trán mà rơi xuống, làm nổi bật nước da trắng nõn như ngọc, càng thêm có vẻ tuấn mỹ, thực không giống như người phàm.
Hắn từ trong tay tông chủ Trầm Nguyệt Tông đương nhiệm Tần Cẩm Hoa tiếp nhận ấn tín (con dấu)cùng bảo kiếm truyền qua nhiều đời của Trầm Nguyệt Tông, một đôi tay thon dài lại hữu lực đem trường kiếm chậm rãi rút ra, ngân quang chợt lóe, tại trên thềm đá vẽ xuống một ấn ký hình nguyệt.
Tần Nguyệt Miên thu kiếm vào vỏ, dáng người thon dài xinh đẹp đứng ở giữa nơi phồn hoa, chúng đệ tử Trầm Nguyệt Tông dựa trên vai vế thân phận nhất nhất (từng người) tiến lên, hướng hắn hành lễ chúc mừng.
Trên mặt Tần Nguyệt Miên vẫn lộ ra một cái tiếu dung nhàn nhạt, nhưng xa xa lại mẫn duệ (nhạy bén)phát hiện Tiêu Di đang nhìn hắn, tiếu ý trong đáy mắt của Tần Nguyệt Miên cũng không có, trong mắt hắn vẫn như cũ là một mảnh lãnh đạm.
Tiêu Di thấy đệ tử Trầm Nguyệt Tông đều đã hành lễ hoàn tất, liền cũng đi ra phía trước, nở nụ cười nói: “Tần thiếu chủ, à không, hiện tại hẳn là nên gọi Tần tông chủ. Chúc mừng!”
Tần Nguyệt Miên nhưng ngay cả nhìn cũng không nhìn y cái nào, liền nói: “Không dám nhận.” Liền không thèm nói lại.
Tiêu Di thấy hắn không để ý mình, nhất thời cảm thấy nổi lên một cỗ xấu hổ, vừa định chuẩn bị ly khai, lại nghe thấy Tần Cẩm Hoa ở phía sau y nói: “Tiêu thiếu hiệp, ngươi đến Trầm Nguyệt sơn làm khách, ta lại đang trong lúc bế quan, không thể tiếp đãi, thực sự trong lòng thực hổ thẹn.”
Tiêu Di cuống quít xoay người. Đây cũng là lần đầu tiên y thấy Tần Cẩm Hoa, ba tháng trước, Tần Cẩm Hoa tại hậu sơn bế quan, thẳng đến trước một ngày mới xuất quan, cho nên vẫn chưa thể gặp mặt.
Người trong võ lâm luôn luôn đối Trầm Nguyệt Tông đánh giá không tốt, bởi vì là bàng môn tà đạo, nhưng không ai dám lên tiếng hướng Trầm Nguyệt Tông khıêυ khí©h, nguyên nhân chủ yếu là vì uy danh hiển hách của Tần Cầm Hoa.
Thế nhưng, Tiêu Di thấy Tần Cẩm Hoa so với trong tưởng tượng của y lại không giống, không phải vẻ tuấn mỹ phiêu dật của Tần Nguyệt Miên, cũng không như Mộ Dung Thanh Hoa diệc chính diệc tà (vừa chính vùa tà), trái lại, nhưng có một phong thái ôn văn nho nhã. Có thể đoán rằng, tính tình của y nhất định tốt lắm, ai có thể nghĩ đến, y nhưng lại thích Mộ Dung Thanh Hoa cùng y tính cách tuyệt nhiên tương phản.
Tiêu Di vội vàng hành lễ: “Tần tiền bối, vãn bối ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay có thể tương kiến, cảm thấy sâu sắc vinh hạnh.”
“Tiêu thiếu hiệp khách khí rồi. Hôm nay khuyển tử (con trai) tiếp nhận chức vị tông chủ, là một việc đại hỷ của bản phái, buổi tối sẽ có một gia yến (tiệc rượu gia đình), mong rằng Tiêu thiếu hiệp có thể vui lòng đến dự.”
Tiêu Di vội vàng nói: “Sao dám, vãn bối cầu còn không được.”
Tần Cẩm Hoa nhìn nhìn y, lại nhìn người bên cạnh vẻ mặt âm trầm, Tần Nguyệt Miên vừa không nói lời nào lại cũng không chịu đi, tự tiếu phi tiếu mà nói: “Như vậy rất tốt, ta còn có chút việc tư, không bằng để Nguyệt Miên cùng ngươi ở trên núi đi dạo một chút, thế nào?”
Tiêu Di nghe xong lời này, lại có một chút tâm động. Y đã hạ quyết tâm, sáng mai sẽ hạ sơn, sẽ không bao giờ tái trở lại. Tiếc nuối duy nhất, chính là không thể trước khi đi được cùng Tần Nguyệt Miên tái một chỗ một lần nữa. Kiến nghị của Tần Cẩm Hoa có thể nói chính là ý muốn của y.
Y vừa định đáp ứng, lại nghe thấy Tần Nguyệt Miên ở một bên lạnh lùng nói: “Ta mới vừa tiếp nhận chức vị tông chủ, còn có nhiều sư vụ cần xử lý, sợ rằng không rảnh bồi cạnh Tiêu đại hiệp. Dù sao Tiêu đại hiệp ở Trầm Nguyệt sơn cũng đã được một thời gian, chắc hẳn cũng có thể biết roc các lối đi, huống chi, Tiêu đại hiệp cũng không tất muốn ta bồi ở một bên lại chướng mắt.”
Tiêu Di nghe xong, trong lòng không khỏi một trận đau đớn, lại thấy Tần Nguyệt Miên hôm nay từ khi bắt đầu nghi lễ tiếp nhận chức vị đến cho tới bây giờ, liền cả con mắt cũng không liếc qua y một lần, trong lòng càng phiền loạn, cúi đầu, yên lặng không nói.
Y nào biết rằng, nội tâm Tần Nguyệt Miên gợn sóng so với y càng kịch liệt gấp trăm lần. Chỉ cần nghĩ đến Tiêu Di qua sau hôm nay sẽ hạ sơn, từ nay về sau giang hồ rộng lớn, cũng không biết có hay không một ngày tái kiến, hắn nghĩ lại càng đau nhức tận tâm phế (tim phổi). Nếu không phải phụ thân hắn ở đây, chỉ sợ hắn đã nhào tới, hung hăng mà hôn môi y.
Chính hắn biết, một khi có cơ hội cùng một chỗ, hắn nhất định không nhịn được đối Tiêu Di làm ra hành động mạo phạm, đến lúc đó bất luận Tiêu Di tạm thời phản ứng như thế nào, bản thân nhưng khẳng định sẽ không cam lòng mà lại thả y ly khai. Bởi vậy, hắn làm sao có dũng khí đơn độc cùng Tiêu Di một chỗ?
Chỉ là, Tiêu Di vô luận như thế nào cũng vô pháp biết được một phen tâm tư kia của hắn.