Tiêu Di hơi hơi liếʍ vết thương trên môi, một trận đau buốt truyền tới, đau nhức này đúng là như từ ngoài miệng truyền đến ngực.
“Tần thiếu chủ, ngươi muốn ta nói cái gì?”
Tần Nguyệt Miên nhìn chằm chằm vào y, cơn nóng giận trong mắt dần dần lắng xuống, lại dần chuyển sang lạnh lùng, cuối cùng nói: “Phải, là ta hỏi đến ngu ngốc.”
Tiêu Di nhìn hắn hàn quang trong mắt, không tự chủ vươn tay ra, chạm vào nếp nhăn giữa mày Tần Nguyệt Miên, nhẹ nhàng vuốt: “Không nên nhíu, Tần Nguyệt Miên ta nhận thức không phải như thế này.”
Tần Nguyệt Miên gạt tay y ra, lạnh nhạt nói: “Ngươi không nên đυ.ng vào ta.”
Tiêu Di ngẩn ra, thu hồi tay. Bọn họ từ trước đến giờ, luôn luôn là y gạt Tần Nguyệt Miên ra, là y bảo Tần Nguyệt Miên không nên đυ.ng vào y, y chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày, Tần Nguyệt Miên sẽ gạt tay y, không muốn y đυ.ng chạm.
“Ngươi nếu không muốn, ta lại có cái gì không buông ra, hà tất phải cưỡng cầu ngươi?” Tần Nguyệt Miên tuy rằng nói muốn buông tay, nhưng thần tình ngữ khí thể hiện ra lại tuyệt đối không phải cái ý tứ kia.
“Tần thiếu chủ, ngươi có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi.”
Tần Nguyệt Miên nhãn thần càng ngày càng lạnh nhìn chằm chằm y: “Tiêu đại hiệp, ngươi đi đi. Để ta một mình yên lặng một chút.”
Tiêu Di có chút lo lắng, vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng, vẫn là xoay người, như chạy trốn mà chạy ra khỏi chòi nghỉ mát.
Ánh mắt Tần Nguyệt Miên vẫn nhìn theo bóng lưng Tiêu Di, thẳng đến khi y tiêu thất ở trong bụi hoa, cũng không còn nhìn thấy nữa. Hắn đi tới trước bàn, cầm bầu rượu trên bàn rót đầy một chén, rồi sau đó uống một hơi cạn sạch.
Rượu vào càng buồn bã, rốt cuộc nói không nên lời nỗi khổ tâm trong lòng. Tần Nguyệt Miên trong tay dùng sức, bất ngờ đem chén rượu niết đến vỡ nát. Mảnh vỡ của chén sứ thật sâu mà khảm vào giữa lòng bàn tay trắng nõn như ngọc của hắn, máu từ trong tuôn ra. Đau đớn khiến lý trí Tần Nguyệt Miên bị lửa giận bao trùm thoáng được thu hồi, hắn nhắm mắt lại, lẳng lặng mà rơi vào trong trầm tư.
~~Tiêu Di lảo đảo ra chòi nghỉ mát, cước bộ càng lúc càng nhanh, đến lúc sau gần như là lao đi. Chờ khi y dừng lại, đã chạy ra khoảng cách không ngắn. Nhìn quanh bốn phía, vẫn là dày đặc đủ loại hoa lá, dưới mặt trời chói chang khiến người lóa mắt, y càng thêm phân không rõ phương hướng.
Tiêu Di nhìn xung quanh hồi lâu, vẫn không biết nên đi đâu để quay lại. Y lúc đi ra ngoài luôn theo Tần Nguyệt Miên, đoán có hắn bên cạnh, nhất địh sẽ không lạc dường, không biết được lúc trở về cư nhiên lại chỉ có một mình y.
Nghĩ đến Tần Nguyệt Miên lạnh lùng dứt khoát để y ly khai, Tiêu Di đột nhiên trong lòng một trận co rút đau đớn. Cái này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Y tự hỏi hẳn là không hề thích nam nhân, đối với sự dây dưa của Tần Nguyệt Miên, y lúc đầu đương nhiên là chán ghét, hôm nay, tuy rằng không hề ghét Tần Nguyệt Miên, nhưng bất quá cũng chỉ là cảm động một mảnh chân tình của hắn, nghĩ mà hổ thẹn thôi. Thế nhưng, vì cái gì lại như thế đau lòng?
Tiêu Di ở ven đường ngồi xuống, không vội đi tìm lối ra. Trên người y còn có đem theo lân hỏa đạn Trầm Nguyệt Tông dùng để truyền tin tức, là Tần Nguyệt Miên giao cho y để ngừa vạn nhất có chuyện xảy ra. Thế nhưng, y nhưng cũng không muốn sử dụng.
Tiêu Di còn nhớ rõ lúc y giữa đêm khuya bị trúng khí độc, Mộ Dung Thanh Hoa châm lân hỏa đạn, Tần Nguyệt Miên liền tự mình chạy tới cứu y. Mà hôm nay? Y nếu châm lân hỏa đạn, thì là ai tới đây? Đương nhiên cách y gần nhất là Tần Nguyệt Miên, nhưng hắn bây giờ còn có nguyện ý hay không muốn gặp lại y?
Tiêu Di cười khổ một chút, nếu như là chính mình, chỉ sợ cũng sẽ không nguyện tái kiến người vừa thương tổn mình, huống chi lại là con người cao ngạo như Tần Nguyệt Miên?
Nghĩ tới đây, y bình tâm ngồi xuống. Từ chòi nghỉ mát đi ra, cũng chỉ có một con đường này. Tần Nguyệt Miên nếu như đi về, tất cũng sẽ đi qua nơi này, đến lúc đó lại da mặt dày theo hắn trở về cũng được.
Hắn tránh ở dưới bóng cây, nhìn cảnh sắc hồ sen xa xa.
Nhưng mà, chính ngọ (giữa trưa 12h) qua đi, tịch dương (mặt trời chiều) đã ngã về tây, thẳng đến khi màn đêm buông xuống, Tần Nguyệt Miên nhưng vẫn không có xuất hiện.