Tiêu Di nói: “Ngươi hiện tại thích ta, ta tin tưởng đây là thực tâm. Thế nhưng ngày mai, ngày mốt, một tháng, một năm qua đi, người còn thích ta sao? Chờ cho đến sau này, ngươi sẽ rõ, thiếu nữ trẻ tuổi dịu dàng so với ta nam nhân như vậy khả ái hơn nhiều lắm, dù ngươi thực sự thích nam nhân, đệ tử Trầm Nguyệt Tông bất cứ một người dù tướng mạo hay tài nghệ cũng đều còn hơn ta rất nhiều, ta lại có cái gì đáng để ngươi yêu thích chứ?”
Tần Nguyệt Miên thâm trầm, kiềm chế lửa giận, nói: “Ta đã nói rất rõ ràng, ta thích ngươi đều không phải là tài nghệ của ngươi, cũng không phải dung mạo của ngươi, mà là con người ngươi! Tiểu Di, ngươi sao lại không hiểu chứ?”
Tiêu Di thở dài, bất đắc dĩ nhìn Tần Nguyệt Miên. Khuôn mặt này, cho dù là đang thịnh nổ nhiễm một tầng ửng đỏ, cũng như cũ lộ ra dáng vẻ mỹ lệ đoạt nhân hồn phách. Đối mặt với một mỹ nhân như vậy, lại nói rõ như thế, thế gian có mấy người có thể không động tâm đây?
Chỉ tiếc, y là Tiêu Di, cũng không phải Tần Nguyệt Miên. Tần Nguyệt Miên có khả năng không để ý ánh nắt người trong thiên hạ, ở trước mặt bao nhiêu người làm một hồi bày tỏ kinh hãi thế tục, có thể đem tất cả kiên trì, khéo léo thực hiện liên hoàn kế đưa ái nhân dẫn dụ đến bên người giam giữ. Nhưng Tiêu Di ngay cả một câu nói thật lòng đều không nói ra.
“Tần thiếu chủ, một hồi thâm tình này của ngươi, ta tận tâm cảm tạ, sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ.”
Tần Nguyệt Miên nhắm mắt, nói: “Vĩnh viễn nhớ kỹ lại để làm gì? Ta muốn đâu chỉ là một phần như thế.”
Tiêu Di cuối cùng cũng khó chịu được áp lực khiến người khác tan nát cõi lòng như thế này, liền đứng dậy rời đi: “Tần thiếu chủ, xin lỗi.” Liền xoay người đi.
Tayphải Tần Nguyệt Miên gắt gao nắm chặt chiết phiến trong tay, lại buông ra. Như vậy nhiều lần nắm chặt rồi buông ra, trong lòng đấu tranh không ổn. Hắn nghe được Tiêu Di nói một câu “Xin lỗi”, cuối cùng cũng không khống chế được chính mình, bỏ qua chiết phiến trong tay, cúi người về phía trước, hai tay vững vàng nắm chắc cánh tay Tiêu Di: “Tiểu Di, ngươi vì cái gì muốn cùng ta nói xin lỗi?”
Tiêu Di không né tránh, tùy ý hắn nắm tay mình, thấp giọng nói: “Bởi vì ta xác thực đối với ngươi có lỗi.”
Tần Nguyệt Miên hai tay càng nắm càng chặt, dùng sức cơ hồ muốn đem hai tay Tiêu Di bẻ gãy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi cũng biết ngươi có lỗi với ta.”
Hắn nhìn Tiêu Di bình tĩnh như nước, lửa giận bốc lên cùng ái ý xen lẫn cùng một chỗ, cuối cùng phá bỏ cực hạn của lý trí.
Tần Nguyệt Miên mang theo phẫn nộ tiến lên phía trước, hung hăng hôn lên đôi môi Tiêu Di. Hắn không mang theo một tia ôn nhu mà mạnh mẽ hôn, tựa hồ muốn đem loại tuyệt vọng gần như vỡ tan này cũng truyền lại cho ái nhân lạnh nhạt như băng ở trước mắt.
Tiêu Di cảm thấy trên môi tiếp xúc càng ngày càng có vẻ thô bạo, cuối cùng, lại còn có một chút mùi máu tươi, xem ra chính mình đã cắn Tần Nguyệt Miên. Nhưng y cũng không cự tuyệt người này hôn. Ngay cả chính y cũng nói không rõ điều này đến tột cùng là vì cái gì.
Nếu lúc bị một người cùng giới hôn, ở trong suy nghĩ của y, hẳn là một chuyện phi thường chán ghét. Nếu như ở hai tháng trước, cho dù gϊếŧ y, y cũng quyết không có khả năng tiếp thu việc bị một nam nhân hôn, thế nhưng hiện tại, y chỉ cảm thấy một loại ôn nhu mềm mại khó có thể truyền đạt.
Tiêu Di thuận theo mà để Tần Nguyệt Miên hôn môi, thậm chí còn hơi tách đôi môi ra, nghênh tiếp Tần Nguyệt Miên đang không ngừng muốn đưa đầu lưỡi vào. Nhưng vào lúc này, đôi môi Tần Nguyệt Miên lại đột nhiên ly khai y, ngay cả đang cầm chặt tay y cũng buông ra.
Tần Nguyệt Miên chất vấn: “Ngươi vì cái gì muốn cho ta hôn ngươi? Ngươi vì cái gì không đẩy ta? Ngươi là do thương cảm ta sao? Ngươi nói đi a! Ta không cần sự thương cảm của ngươi.”