Tần Nguyệt Miên hơi nhíu mày, nhìn Tiêu Di.
Tiêu Di nói: “Cha ta rất ít đến xem chúng ta. Sau nương ta bị bệnh phổi, lúc thời gian nghiêm trọng, hắn cũng không biết ở nơi nào. Nương ta đã không thể đứng dậy nổi, vẫn cứ lần lượt hỏi ta cha có hay không đến. Nàng vốn ban đầu mắt còn thấy rõ nhưng sau cũng không tốt, sau lại đột nhiên hỏi ta hoa sen có nở không, ta nói đã nở, nàng liền ngồi dậy, còn muốn ta đỡ nàng ngắm hoa sen. Thực buồn cười, ta khi đó còn không biết đó là dấu hiệu gì, còn tưởng rằng nàng đột nhiên tốt rồi đi.”
Tiêu Di nói, lại lộ ra dáng cười so với khóc còn khó coi hơn.
Tần Nguyệt Miên bước một bước dài đến trước mặt Tiêu Di, đưa tay nắm chặt bờ vai y. Tiêu Di không có né tránh, cũng không có phất tay hắn ra. Tần Nguyệt Miên chậm rãi dùng sức, đưa y ôm sát vào lòng.
Tiêu Di không có giãy dụa, dần dần thả lỏng thân thể, tựa ở trước ngực hắn. Có lẽ là vào tình cảnh này làm y buông xuống đề phòng, mà có lẽ là cuối cùng y cũng hiểu được cảm giác mệt mỏi, giờ khắc này, y cư nhiên nghĩ Tần Nguyệt Miên so với chính mình còn có một thân thể gầy yếu hơn, nhưng lại tràn ngập ấm áp cùng sức mạnh, khiến y có một loại cảm giác phi thường an toàn, làm cho y cả người đều muốn buông lỏng xuống.
Tần Nguyệt Miên nhịn không được tăng thêm sức lực trên tay, đem Tiêu Di ôm vào trong lòng càng sâu. Bàn tay dưới thân, cứng cỏi mà ấm áp, cùng hắn vô số lần tưởng tượng qua đều như nhau. Nhưng trong ngực hắn lại đang trào lên cuồn cuộn, song cũng không phải du͙© vọиɠ, mà là một loại ôn nhu như nước. Hắn có thể cảm thấy, lúc này, tâm tư hai người chính là tương thông, mặc kệ Tiêu Di ngày sau có hay không thừa nhận, giờ khắc này, y xác thực là có thích mình.
Tiêu Di nhắm mắt lại, lặng im bất động. Chỉ chốc lát sau, cuối cùng cắn răng, nhẹ nhàng đẩy Tần Nguyệt Miên ra.
Tần Nguyệt Miên còn chưa chuẩn bị, giật mình nói: “Tiểu Di?”
Tiêu Di cố sức nhắm chặt mắt, lúc sau mở ra, trong mắt đã một mảnh trấn tĩnh. Y hít sâu một hơi, nói: “Tần thiếu chủ, xin để ta nói hết.”
Tần Nguyệt Miên ôn nhu nhìn hắn: “Ngươi nói đi.”
“Nương ta ở bên hồ sen xuất ra một hơi thở cuối cùng, trước khi chết, muốn ta nói ra lời thề.” Y ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào mắt Tần Nguyệt Miên, nói rõ từng câu từng chữ: “Nàng muốn ta cả đời này đều phải nhớ kỹ bản thân là con cháu Tiêu gia, tuyệt đối không được phản bội Tiêu gia, làm điều có lỗi với Tiêu gia, gây sự tình tổn hại danh tiếng Tiêu gia.”
Tần Nguyệt Miên nhìn song mâu (đôi mắt) trong sáng của Tiêu Di, chỉ cảm thấy một thùng nước lạnh từ trên đầu giội xuống, thoáng chốc, thẳng từ đỉnh đầu lạnh tới lòng bàn chân.
Tiêu Di không nhìn sắc mặt Tần Nguyệt Miên, ngữ điệu bình tĩnh rồi nói tiếp: “Tần thiếu chủ, ngươi đã minh bạch chưa? Chúng ta là tuyệt đối không có khả năng. Cảm tình này nhân thế bất dung, ta cho dù thích ngươi, cũng không thể cùng ngươi một chỗ, bằng không thẹn với tiên mẫu, ta cũng vô pháp tha thứ cho chính mình. Mà ngươi đối với ta… Bất quá còn trẻ cũng chỉ là nhất thời mê luyến, sau khi ta đi, ngươi liền rất nhanh có thể quên đi.”
Tần Nguyệt Miên chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng bốc lên.
Bọn họ lúc đó, luôn luôn là hắn đứng ở vị trí chủ động, luôn khơi lên lửa giận của Tiêu Di, hưởng thụ người trong lòng vì mình mà nảy sinh tâm tình không ổn định. Chưa bao lâu, một câu nói nhẹ nhàng của Tiêu Di, rốt cuộc có thể dễ dàng mà dâng lên lửa giận trong long hắn, làm hắn đau lòng muốn chết.
Điều này đúng hay không nói rõ, hắn đã hãm quá sâu, sâu đến mức rơi vào loại hoàn cảnh hết sức nguy hiểm, chỉ cần thối (lùi) một bước, phía sau chính là vạn trượng vực sâu.
Tần Nguyệt Miên nói: “Tiêu Di, ngươi có thể nghĩ ta bá đạo, có thể không thích ta, thế nhưng ngươi dựa vào cái gì hoài nghi tình cảm của ta đối với ngươi? Ngươi cho là, ngươi đem lệnh đường ra làm cái cớ, là có thể đuổi ta đi sao?