Nếu đã đáp ứng Tần Nguyệt Miên, Tiêu Di cũng an tâm ở lại Trầm Nguyệt sơn. Y vốn có tính tình rộng rãi, thích ứng trong mọi hoàn cảnh, nếu đã không còn gì lo lắng, liền bắt đầu ở trên Trầm Nguyệt sơn du ngoạn.
Tần Nguyệt Miên quả nhiên nói mà giữ lời, không có tái làm ra cái gì vi phạm ý nguyện của Tiêu Di, thế nhưng vẫn là không buông tha một cơ hội nào dính cạnh bên người Tiêu Di, cũng vẫn thích ở ngoài miệng chiếm tiện nghi Tiêu Di, bất quá, cũng không dám tái tùy tiện đυ.ng chạm Tiêu Di hay yêu cầu Tiêu Di gả cho hắn.
Tiêu Di ở Trầm Nguyệt sơn sắp tới hai tháng, mùa xuân đi qua, khí trời từ từ chuyển thành nóng bức, trong nháy mắt, đã bước vào đầu hạ.
Tiêu Di kỳ thực trong lòng cũng thừa nhận, ở Trầm Nguyệt sơn hai tháng nay, so với y cuộc sống hai mươi lăm năm qua đều thoải mải tự tại hơn nhiều. Y xuất thân võ lâm thế gia, gia giáo rất nghiêm khắc, từ lúc bốn năm tuổi đã gần như bắt đầu đem hết thảy thời gian đều ở tại võ quán luyện tập. Đến lúc võ nghệ hoàn thiện, mới chính thức bước chân vào giang hồ, càng bị đủ loại trong nhà trói buộc, không thể làm sai một chút sự tình, bằng không tất nhiên sẽ bị trừng trị theo gia quy.
Y tưởng rằng trên đời này mọi người xuất thân võ lâm thế gia đều là như nhau, người trong giang hồ bất quá cũng nhất định là như thế. Nhưng tới Trầm Nguyệt tông mới biết được, còn có một cuộc sống thế này. Mỗi ngày trong mắt là núi xanh nước biếc, đệ tử Trầm Nguyệt tông mỗi người đều là khí độ phi phàm, tài hoa xuất chúng, còn có Tần Nguyệt Miên một mỹ nhân như vậy luôn muốn lấy lòng mình ở bên cạnh, nhân sinh đến tận đây, còn có cái gì bất mãn? Nếu như Tần Nguyệt Miên là một thiếu nữ xinh đẹp, chỉ sợ y sớm đã hạ quyết định quyết tâm muốn ở lại Trầm Nguyệt sơn cùng hắn làm một đôi thần tiên quyến lữ. (ta nghĩ chắc là hai người hạnh phúc sống cuộc sống thần tiên??)
Chỉ tiếc, Tần Nguyệt Miên đương nhiên không có khả năng biến thành nữ nhân, Tiêu Di ngay cả có bao nhiêu suy nghĩ ảo tưởng đẹp, chỉ cần nghĩ đến thực tại việc này, toàn bộ liền biến thành bọt nước.
Thế nhưng,Tần Nguyệt Miên vẫn đang nỗ lực làm y rung động. Điểm này, Tiêu Di cũng không phải là không cảm nhận được, cũng chẳng phải là không rung động, rất nhiều lúc, y chỉ có thể làm bộ bất vi sở động. (không vì vậy mà bị thay đổi)
Lúc này, Tiêu Di đang ngồi ở hành lang, nhìn về phía xa xa. Bỗng nhiên nghe thanh âm Tần Nguyệt Miên từ xa truyền đến: “Tiểu Di, ngươi ở đây làm gì vậy?”
Tiêu Di định lên tiếng. Nhưng chỉ chốc lát sau, thân ảnh Tần Nguyệt Miên đã xuất hiện trước mắt y.
Áo dài trắng với thắt lưng màu vàng, thêm đôi giày bó cao, chiết phiến trong tay hơi kéo ra, khóe miệng vẽ ra một nụ cười đủ để điên đảo chúng sinh.
Tần Nguyệt Miên thoạt nhìn cùng với lần đầu tiên gặp thì cũng không có điểm gì bất đồng. Thế nhưng, Tiêu Di hiện tại đã biết, chiết phiến trong tay hắn trông phong nhã tiêu sái, trên thực tế lại ẩn sát khí; mà tiếu ý trên miệng hắn cũng chỉ có ở trước mặt mình mới có thể xuất hiện nhiều như vậy.
Tiêu Di ở trong lòng than thở một tiếng, xoay người lại, hỏi: “Tần thiếu chủ, xin hỏi có chuyện gì sao?”
Tần Nguyệt Miên cười nói: “Tiểu Di nói gì vậy? Ta với ngươi là quan hệ gì chứ? Không có việc gì lẽ nào lại không thể tới tìm ngươi sao?”
Tiêu Di nghe hắn nói như thế, nhướng mày, nhưng vẫn là nhẫn nhịn xuống. Cùng Tần Nguyệt Miên sớm chiều ở chung hai tháng, nếu là còn không có thành thói quen, y đã sớm lửa giận công tâm mà chết. Y đứng dậy, theo hành lang đi xuống phía dưới.
“Ngươi đi đâu?” Tần Nguyệt Miên hỏi.
Tiêu Di hầu như nhịn không được cười lên một tiếng: “Ngươi đến tìm ta, chẳng lẽ còn không phải muốn cùng ta vào trong núi du ngoạn sao?”
“Không sai, có một chỗ, Tiểu Di nhất định phải đi.” Bỗng nhiên lại tự đắc ý cười: “Tiểu Di hôm nay cùng ta thực sự là tâm ý tương thông, ngay cả ta nghĩ cái gì cũng nhất thanh nhị sở (rõ ràng).”
Tiêu Di quay đầu lại trừng hắn liếc mắt: “Ngươi trong đầu còn có thể nghĩ chuyện gì nghiêm chỉnh sao? Lại có cái gì mà nghĩ không ra chứ?”
Tần Nguyệt Miên phản đối, cười nói: “Ta hiện tại chuyên tâm nghĩ làm sao để đem Tiểu Di giữ ở bên cạnh, xác thực là không có cái gì khó đoán, Tiểu Di sao không chịu liền thẳng thắn đáp ứng ta đi?”
Tiêu Di tức giận nói: “Ngươi đừng hòng!” Xoay người đi về phía trước.