Chương 8: Tiểu Thư Sinh mời làm khách

Một tiếng “tiểu thư sinh” của tối hôm đó khiến nhà họ Quý sau khi cười xong liền giục Quý Thanh Lâm mời người ta tới nhà ăn cơm.

Quý Thanh Lâm thấp thỏm đi mời Yến Tri An, không ngờ Yến Tri An một lời liền đồng ý.

Thời gian được chọn vào thứ 7, đích thân Quý Thanh Lâm đi đón người.

Nhà họ Quý ở ngoại thành thành phố An, vì cơ thể Quý Thanh Lâm không khỏe, mà yếu nhất là khả năng miễn dịch, vì vậy vì anh, nhà họ Quý đã chuyển từ trung tâm thành phố đến đây, môi trường tĩnh lặng, không khí tốt, rất thích hợp tĩnh dưỡng.

Bọn họ chọn một cái hồ ở trung tâm, được bao quanh bởi cây xanh và biệt thự lớn được thiết kế đẹp mắt, đây cũng là một khu vực nổi tiếng giàu có, tất cả đều là biệt thự biệt lập.

Quý Thanh Lâm và Yến Tri An ngồi trong xe, anh ngồi nghiêng người, đối diện với Yến Tri An, ấm áp nói: “bọn họ rất tốt, cô không cần căng thẳng.”

Yến Tri An có căng thẳng hay không thì cô không có cảm giác gì, ngược lại là Quý Thanh Lâm thì anh đang siết chặt những ngón tay trắng trẻo của mình, luôn cảm thấy bản thân rất căng thẳng.

“tôi biết.” Yến Tri An không vạch trần anh, bình tĩnh nói.

Thấy Yến Tri An bình thản như thường, sự căng thẳng trong lòng Quý Thanh Lâm cũng bình dịu lại.

Cho dù trong lòng có chuẩn bị, nhưng khi đi ngang qua nhà họ Quý, Yến Tri An cũng sững sờ trong hai giây.

Nhưng mà nhiều hơn là ngạc nhiên, lớn như vậy, đi cũng rất mệt, còn các ý nghĩ khác thì cũng không có.

Đẩy mở cửa, mọi người đang ngồi trong phòng khách, có lớn có nhỏ, không thiếu người nào.

Quý mẹ nhìn cô gái đang đứng cùng con trai mình.

Dáng người cao cao, mặc áo len đơn giản, quần đen, giày bệt, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác tối màu, trông rất gọn gàng, ánh mắt đầu tiên càng khiến người ta chú ý là khí chất xung quanh người.

Ánh mắt của Yến Tri An bất ngờ chạm vào mắt mẹ Quý.

Nhà họ Quý đã điều tra qua về Yến Tri An từ lâu, đối với thân thế cơ bản của Yến Tri An đều biết rõ ràng, bố mẹ là cảnh sát, đều đã hy sinh khi làm nhiệm vụ lúc cô còn nhỏ, cô được đồng đội của cha nhận làm con nuôi, lúc 16 tuổi, người nhận nuôi cô cũng qua đời vì bệnh, từ lúc đó chỉ còn mình cô, dựa vào trợ cấp của chính phủ lớn lên cho đến bây giờ.

Từ lúc nhìn thấy người, Quý gia phát hiện Yến Tri An trẻ tuổi tử tế, căn bản chưa nhắc đến tính cách thì khắp người cô đã toát lên khí chất hào hùng của quân nhân.

Một nhóm người nhìn cô chăm chú, Yến Tri An không hề hoảng sợ, Quý Thanh Lâm lại không vui, lấy cơ thể ra hiệu cho họ tự kiềm chế lại một chút.

Quý mẹ: ....

“cháu cứu Thanh Lâm nhà cô hai lần, nhà cô còn chưa chính thức cảm ơn cháu lần nào đây.” Trên mặt Quý mẹ mang theo ý cười, đi đến bên cạnh bên cạnh Yến Tri An, vô cùng nhiệt tình.

“đúng vậy, đúng lúc mấy ngày gần đây cơ thể Thanh Lâm hồi phục rất tốt, chúng tôi cũng đều ở nhà, thì muốn cô đến dùng một bữa cơm tối, không làm phiền cô chứ?” Tạ Du đi theo bên cạnh Quý mẹ, cười nói.

“không có, mọi người khách khí rồi.”

Yến Tri An được đón tiếp vào phòng khách.

Sau khi ngồi xuống, Quý bố mới hỏi: “nghe nói bây giờ cháu làm trong một bệnh viện ở thành phố An, có gì không thích ứng được không?”

“vâng ạ, tất cả đều rất thuận lợi.” giọng điệu của Yến Tri An không có thay đổi nào.

“cô Yến rất nổi tiếng trong ngành.” Quý Cần nói.

Yến Tri An chỉ nói: “chỉ cần gọi tên tôi là được, còn đều là do những người đi trước chiếu cô thôi ạ.”

Quý mẹ với Quý Cần nhìn nhau.

Tự nhiên hào phóng, lịch sự chu đáo.

Hỏi một đống vấn đề xong, thức ăn cuối cùng cũng bày xong trên bàn.

Quý Thanh Lâm ấm áp nói: “ăn cơm thôi.”

Thức ăn ngày hôm nay đều là do Quý Thanh Lâm từ tối hôm qua đã bắt đầu căn dặn, đều là món Yến Tri An thích ăn, Yến Tri An nhìn một bàn thức ăn, thì biết chỗ này có sự can thiệp của Quý Thanh Lâm.

Khi cô vươn tay ra gắp thức ăn, thì không phát ra bất kỳ âm thanh bát đũa chạm vào nhau, dáng vẻ vô cùng tiêu chuẩn.

Nhà họ Quý không để ý vấn đề khi ăn không được phát ra âm thanh, nhưng dưới sự ảnh hưởng của Yến Tri An, mỗi người lại nghiêm túc hơn nhiều..

Quý Thanh Lâm dùng đũa gắp một miếng thịt cho Yến Tri An, giọng nói mang theo hi vọng: “được hấp từ công thức bí mật độc nhất của đầu bếp, ăn rất ngon, cô thử xem.”

Yến Tri An gắp miếng thịt anh gắp cho vào miệng.

“ăn rất ngon.” Sau khi cô nuốt, nghiêm túc trả lời.

Nghe vậy, Quý Thanh Lâm cong môi, đáy mắt sáng rực, nụ cười của anh khiến người nhà họ Quý kinh ngạc nhìn chằm chằm, đến cả xưng hô của anh với Yến Tri An cũng không chú ý.

Quý mẹ nhìn động tác qua lại giữa hai người, với trái tim này của con trai bà, sợ là đã đắm chìm trong đó rồi.

Nhìn thấu được một sự thật như vậy, Quý mẹ vừa mừng vừa lo.

Hai chị em nhà họ Quý cũng không ngờ em trai sẽ đối xử với một người tốt như vậy.

Bọ họ đã khi nào nhìn thấy Quý Thanh Lâm gắp đồ ăn cho người khác chứ?

Thêm nữa, với biểu hiện mãn nguyện đong đầy trong mắt kia, tâm tư của anh hiển nhiên lộ ra rất rõ ràng.

Vì quan tâm đến Yến Tri An là con gái, lại là bác sĩ, nên trên bàn không bày rượu, chỉ có nước ngọt.

Quý Thanh Lâm vì sức khỏe nên trong cốc chỉ là nước trắng, Yến Tri An thấy anh uống nước trắng, lại nhìn lại nước ngọt của mình, nhất thời trầm ngâm suy nghĩ.

Sau khi dùng cơm xong, hai chị em nhà họ Quý lôi kéo Yến Tri An chơi đánh bài.

Yến Tri An nhìn vào những con bài tú lơ khơ, cô thường xuyên nhìn thấy loại bài này, nhưng mà, chưa từng chơi lần nào.

Quý Cần với Quý Vận ngạc nhiên không thôi, bây giờ vẫn còn người trẻ tuổi không biết chơi bài sao.

Quý Vận không tin hỏi: “vậy bình thường cô giải trí bằng gì?”

“đọc sách, tập võ.”

Quý Vận đối với chuyện khác với bình thường là luyện võ này không thì hỏi nhiều, chỉ là cô vẫn không từ bỏ, hỏi tiếp:

“những cái khác thì sao, cô không có gì để làm khi rảnh rỗi sao? Hoặc là hoạt động giải trí thư giãn?”

Yến Tri An nghĩ nghĩ, mở miệng: “đánh cờ có tính không?”

Hoạt động này chủ yếu là do ảnh hưởng từ chú của cô.

Cả đời ông có hai sở thích, hút thuốc và chơi cờ.

Mỗi ngày cô đều theo sau, cũng không phải cô muốn học, chỉ là xem nhiều thì biết.

Cho đến sau này chú của cô vì lý do sức khỏe nên không hút thuốc nữa, chỉ chơi cờ, nhưng như thể để bù đắp cho việc hút thuốc bằng cách chơi cờ, ông chơi rất nhiều, ngày ngày chơi cùng mọi người trong tiểu khu, nhưng vấn đề là ông chơi không giỏi, thua nhiều nên không vui.

Sau này Yến Tri An không còn cách nào khác, chỉ có thể chơi cùng ông, thua thì đơn giản, quan trọng là không để lại dấu vết gì mà thua, vì điều này, cô cũng đã phải tận lực nhiều.

“cuộc sống của cô, giống một lão cán bộ về hưu.”

Yến Tri An không phủ nhận, cười cười, cũng không để ý lời nói đùa của cô ấy.

Anh em nhà họ Quý lại không có hứng thú với chơi cờ, nhưng bố Quý lại hứng thú cơ.

Bố Quý sau khi nghe xong cuộc hội thoại, đột nhiên xuất hiện, hào hứng kêu gọi mọi người đánh cờ.

“nhóc con, biết chơi cờ sao, cờ tướng đúng không, người trẻ bây giờ biết chơi cờ cũng hiếm gặp đấy.”

“biết một chút ạ.”

“chơi cùng chú hai ván?”

“vậy để chú chê cười rồi ạ.”

Quý Thanh Lâm cũng không ngăn cản, ngược lại chủ động giúp hai người bày bàn cờ, anh nhìn Yến tướng quân chơi cờ cùng bố, xung quanh đều là người nhà, điều này khiến anh có loại ảo tưởng, tướng quân, cũng là người nhà của gia đình anh.

Quý Thanh Lâm ngồi bên cạnh Yến Tri An, nhớ lại thời trẻ.

Bố Quý lại cảm thấy có chút khó khăn.

Cô gái này đúng là khiêm tốn, đã sắp gϊếŧ đến cửa nhà ông, sao có thể nói “biết một ít” đây.

Bố Quý bỏ tâm lý chỉ chơi cho vui, bắt đầu nhập tâm hoàn toàn nghiêm túc.

Khi thái độ của ông vừa thay đổi, Yến Tri An với Quý Thanh Lâm đều cảm giác được.

Hai người nhìn nhau, Yến Tri An hiểu thỉnh cầu trong mắt Quý Thanh Lâm.

Tiếp theo, thế tấn công đã chậm lại.

Kết thúc một ván, bố Quý vừa vặn thắng được.

“làm một ván nữa.”

“vâng.”

....

Sau ngày đến nhà họ Quý dùng cơm đó, có thể nói nhà họ Quý rất hài lòng với Yến Tri An.

Quý Thanh Lâm liên lạc với Yến Tri An ngày càng nhiều hơn.

Lại là thứ 6, Quý Thanh Lâm muốn hẹn Yến tướng quân ra ngoài chơi.

Yến Tri An: “tuần này không được, tôi đã có hẹn rồi.”

Phía bên kia điện thoại, Quý Thanh Lâm im lặng.

Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ linh tinh, thì đã nghe thấy Yến Tri An giải thích:

“Bộ phận của chúng tôi đang đi ra ngoài để mở tiệc, nhân tiện chào mừng tôi nhận chức, anh có muốn đến không?”

Quý Thanh Lâm ngừng thở, gật đầu, lại nhớ ra cách điện thoại, căn bản không thấy được.

Giọng nói đè nén: “có hay không...không thích hợp?”

“không có gì không thích hợp cả, thông báo nói có thể mang theo người nhà.”

“hai chữ “người nhà” khiến tai Quý Thanh Lâm đột nhiên đỏ lên, hô hấp dồn dập hơn.

Nhắc lại từng từ một.

Khi nghe thấy tiếng cười của phía bên kia thì lại hoảng loạn ngắt điện thoại.

Trời còn chưa tối, Quý Thanh Lâm đã bắt đầu mong đợi đến ngày mai.