Chương 3: Tiểu Thư Sinh phát bệnh

Lại xem bức ảnh mà anh đã xem vô số lần, khi nó xuất hiện trong cuộc sống hiện thực Quý Thanh Lâm nhất thời hốt hoảng.

Trong đám người đến người đi, dáng người cao gầy, Quý Thanh Lâm lập tức chú ý đến Yến Tri An sạch sẽ và gọn gàng ngay khi cô vừa xuất hiện trong mắt anh.

Anh đứng phắt dậy, hơi thở nhanh hơn nhiều.

“tiểu thiếu gia, cậu không sao chứ?” vệ sĩ bị động tác của anh dọa sợ.

Đôi mắt của anh sau khóa chặt vào người đó, căn bản không nghe được lời của vệ sĩ.

Ánh nhìn của anh quá nóng bỏng và quá mức, Yến Tri An vừa đi ra khỏi phòng học đã cảm nhận được vô cùng mãnh liệt.

Cô ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của Quý Thanh Lâm.

Cô đã nhìn qua.

Tín hiệu này khiến tim Quý Thanh Lâm đập như sấm, đôi môi mỏng đỏ mọng khẽ mím lại, cố gắng kiểm soát nhịp tim đang đập điên cuồng, anh nắm tay vịn của đình, những ngón tay thon dài trắng nõn lộ ra màu trắng nhạt dưới ánh nắng.

Vào lúc này, anh có thể xác nhận, đây là tướng quân anh đã tìm nhiều năm.

Cho dù diện mạo có thay đổi, nhưng tất cả những gì được khắc trong xương cốt, có muốn cũng không thể thay đổi được.

Gương mặt anh rất đẹp, mắt phượng mảnh mai, đuôi mắt hơi hếch lên, bởi vì có chút phấn khích nên khóe mắt ẩm ướt, sống mũi của anh cũng rất thẳng, môi đỏ, có thể do quanh năm không ra ngoài, làm cho làn da của anh cực kỳ trắng.

Là anh.

Ấn tượng của Yến Tri An với gương mặt này rất sâu sắc, là người vài ngày trước cô đã cứu, dù sao cô cũng chưa từng gặp qua người nào đẹp như vậy.

Lông mày hơi nhướng lên của cô khiến khóe môi Quý Thanh Lâm bất giác nhếch lên, Quý Thanh Lâm không ngừng suy nghĩ lung tung, nghĩ xem lát nữa nói chuyện cùng với tướng quân như thế nào.

Cô ấy... nhận ra anh rồi.

Yến Tri An đi theo con đường rải sỏi, chậm rãi đi về hướng Quý Thanh Lâm.

Lúm đồng tiền trên khuôn mặt chứa một nụ cười tươi, vòng cung rũ xuống của hàng mi khẽ rung rinh đổ bóng lên mí mắt, Quý Thanh Lâm như trăng thanh gió mát.

Vào lúc Yến Tri An đi tới gần.

Quý Thanh Lâm theo bản năng nhấc chân, bước một bước về phía cô, đôi môi mỏng khẽ hé, đáy mắt như mang theo sao sáng, đẹp không thốt nên lời.

Lời muốn nói đã ở trên miệng, còn chưa nói ra thì nụ cười trên môi anh đã phai nhạt.

Yến Tri An bình thản bước qua anh, giống như không nhìn thấy anh, không có ý định dừng lại.

Tướng quân, không biết anh!

Nhận thức được điều này khiến Quý Thanh Lâm thấy bi thương.

Suy giảm miễn dịch bẩm sinh, ngoại trừ nhân tố bên ngoài, thì cảm xúc, cũng sẽ gây bệnh tái phát.

Bỗng nhiên thay đổi đột ngột khiến cơ thể vốn đã yếu ớt của anh không thể chịu đựng được, Quý Thanh Lâm loạng choạng hai bước, sắp ngã về phía sau.

Trước khi vệ sĩ đến gần, Yến Tri An đi ngang qua, đã đón lấy được anh trước

Yến Tri An không tự giác thấy buồn cười, người này đúng là lắm bệnh nhiều tật, điều quan trọng là mỗi lần đều gặp trúng vào chính mình.

Dù sao cũng là bác sĩ, không thể thấy chết không cứu.

Cô nhìn vệ sĩ đang lo lắng lên tiếng:

“thuốc hằng ngày thiếu nhà nhà các cậu uống đâu, mau lấy ra.”

Vệ sĩ lập tức cảnh giác:

“tôi là Yến Tri An, người lần trước cứu thiếu gia nhà mấy người, còn không mang thuốc ra, là không cứu được thiếu gia các người đâu.”

Lần này vệ sĩ do dự hai giây, vẫn lấy thuốc ra.

Một đóng chai lọ, Yến Tri An đã quen với sinh, lão, bệnh và tử vẫn không thể không cảm thông.

Động tác trên tay lại không hề chậm chạp, chọn ra loại thuốc bản thân cần, cho anh dùng.

Nhìn thấy tiểu thiếu gia xinh đẹp đã ổn định lại nhịp hơi thở, Yến Tri An chuẩn bị trả người lại cho vệ sĩ, nhưng vừa động thì liền bị người trong tay ôm chặt không buông.

Trong miệng lại thì thầm: “Yến tướng quân, đừng đi...”

Yến Tri An: “gì cơ?”

“Yến tướng quân...”

Bất giác, Yến Tri An cảm thấy cách gọi này có chút quen thuộc, cô sợ bản bị chóng mặt đến mơ hồ rồi.

Rõ ràng là thời đại khoa học kĩ thuật, cô dù sao cũng không phải là người phản đối điều này, nhưng dường như danh hiệu này đã từng thuộc về cô.

Cô nhìn bàn tay đang chìa ra của vệ sĩ, người cao lớn thô kệch, lại nhìn lại chàng trai cao quý trong vòng tay, có chút ghét bỏ phải làm sao.

Yến Tri An thở dài, giúp người thì giúp cho chót thôi.

Vệ sĩ liền nhìn thấy tiểu thiếu gia bị một người phụ nữ nhẹ nhàng bế lên, còn là kiểu bế công chúa, choáng váng trong giây lát.

“dẫn đường!”

“ồ ồ ồ.”

Quý Thanh Lâm 1m8, ở trong tay của Yến Tri An lại rất nhẹ nhàng, dường như không hề nặng, từ cổng đến chỗ dừng xe, hơi thở của Yến Tri An chưa từng thay đổi.

Đối với người em trai lúc đi tự đi nhưng khi về lại được người bế, Quý Cần ngồi trong xe đợi nhất thời vừa tức giận vừa lo lắng.

Yến Tri An đưa người vào xe, khoảnh khắc chàng thanh niên người nồng nặc mùi thuốc rời khỏi vòng tay, cô có một cảm giác trống rỗng, nhưng cô nhanh chóng đặt người vào vị trí rồi đi ra, mặc dù Quý Thanh Lâm vẫn kéo vạt áo của cô không buông.

Yến Tri An, Quý Cần, vệ sĩ, ba người nhìn nhau, cuối cùng Yến Tri An lựa chọn cởi bỏ áo khoác ngoài của mình.

Cô mặc áo len cổ tròn bên trong, thiếu đi một chiếc áo khoác bên ngoài cũng không vấn đề gì.

Yến Tri An nhướn mày với Quý Cần: “được rồi, anh Quý nhớ đến lúc đó trả lại áo khoác cho tôi là được rồi.”

Khó có được là, người thành thục như Quý Cần lại cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng không còn cách nào, lại không thể không quan tâm em trai nhà mình.

“cảm ơn cô Yến.”

Xe nhanh chóng rời khỏi trường học, lại quay lại nơi bắt đầu.

Quý Thanh Lâm mới xuất viện chưa được nửa ngày, lại lần nữa nhập viện.

Lần này, người đưa Tiểu Thiếu Gia nhà họ Quý ra viện bị người nhà mắng té tát.

Quý Thanh Lâm ngất đi là do cảm xúc thất thường gây ra, ban ngày nhập viện, buổi tối đã tỉnh lại.

Khi tỉnh dậy, anh thấy chiếc áo khoác bản thân đang cầm trong tay, nhất thời vẫn vương vấn không đành.

Quý Cần vừa hối hận lại lo lắng luôn túc trực trong bệnh viện, nhìn thấy bộ dạng này của em trai, liền thấy khó hiểu.

“áo khoác này có gì hay sao, đáng giá để em nắm chặt không buông.”

Quý Thanh Lâm bị dọa sợ.

“anh, anh cả.”

“em còn nhớ anh cả sao, anh cả sớm muộn cũng bị em dọa chết, biết không hả?”

“em xin lỗi, anh cả, lần sau...”

“thôi, em đừng nói lần sau với anh, em chăm sóc bản thân cho tốt.” Quý Cần vội vàng khoát tay, “bác sĩ nói cảm xúc của em không ổn định, ở trường gặp gì rồi.”

Quý Thanh Lâm lại nghĩ đến Yến Tri An, mím môi im lặng.

Quý Cần thấy anh như vậy, liền biết bản thân sẽ không hỏi được điều gì.

“em đấy, lần này vẫn phải cảm ơn cô Yến, đợi em xuất viện, tự mình đến cảm ơn đi.”

“vâng.”

“còn cái áo này” Quý Cần chỉ vào chiếc áo anh nắm chặt không buông, nói: “người ta nói rồi, phải trả lại.”

Quý Thanh Lâm gật gật đầu, vành tai ẩn dưới mái tóc đỏ lên.

Tiểu thiếu gia nhà họ Quý vừa xuất viện đã phải nhập viện, lần này ở trong bệnh viện được theo dõi nghiêm ngặt.

Nhưng để có thể nhanh chóng gặp lại Yến Tri An, anh vẫn an phận dưỡng bệnh.

Thuận tiện, vì để gặp được tướng quân, nên nói gì, nên làm gì, đã được tính toán kỹ càng.

Có điều, Quý Thanh Lâm vẫn không ngờ rằng, sẽ gặp lại Yến Tri An nhanh như vậy.