Môi Yến Cảnh Đình khẽ nhếch lên, gần như không thể nhận thấy: “Mới chỉ qua một đêm mà đã học được cách này để quyến rũ người khác rồi?”
Tống Xuyên lập tức đỏ mặt, cắn chặt môi, nhỏ giọng phản bác: “Em không có.”
Yến Cảnh Đình hoàn toàn không quan tâm Tống Xuyên phản bác gì, chỉ nghe thấy tiếng loạt soạt mặc quần áo từ bên kia. Yến Cảnh Đình hừ một tiếng: “Lát nữa đi ra từ cửa sau, đừng để bị người ta chụp được.”
Tống Xuyên khẽ đáp lời.
Cậu cảm nhận thấy giọng của Yến Cảnh Đình nhẹ nhàng hơn thường lệ, mặc dù bình thường giọng hắn không mang theo chút cảm xúc gì, nhưng Tống Xuyên vẫn có thể nhận ra sự khác biệt từ những biến đổi nhỏ trong tông giọng đó.
Ngón tay thon dài của Yến Cảnh Đình gõ nhẹ trên đầu gối, hắn ngước mắt nhìn thoáng qua điện thoại, thấy Tống Xuyên đặt điện thoại trên bồn rửa mặt, trong khung hình là trần nhà trắng toát và một nửa cái đầu rối bù của Tống Xuyên vô tình lộ ra. Trong đầu hắn bỗng xuất hiện hình ảnh tay của Yến Nguyên Khải chạm vào ngực Tống Xuyên hôm qua, hắn nhíu mày, giọng lạnh lùng: “Sau này, đừng gặp Yến Nguyên Khải nữa.”
“Nếu cậu xảy ra chuyện gì, người bị đe dọa chính là tôi, cậu nên hiểu rõ điều đó.”
Giọng nói của Yến Cảnh Đình không dành cho cậu chút tình cảm nào.
“Ừm.” Tống Xuyên đã quen với những thay đổi thất thường của hắn, nhẹ giọng đáp lại, “Vậy mấy ngày tới anh có về…”
Nhà không?
Tống Xuyên vừa mặc xong quần áo, cầm điện thoại lên chưa kịp để lộ mặt thì giọng đã bị cắt ngang bởi một âm thanh đứt đoạn, cậu chưa kịp nói xong đã bị ngắt giữa chừng.
Tống Xuyên nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại tối đen, ngẩn người trong chốc lát: Anh ấy chưa bao giờ nghe mình nói hết câu, lời nói của mình thật sự chẳng có giá trị gì trong mắt anh ấy.
Ngay lúc đó, điện thoại Tống Xuyên bất ngờ hiện lên thông báo tin tức, cậu định vuốt qua luôn, nhưng lại thấy tên Yến Nguyên Khải trong tiêu đề, liền dừng lại.
Cậu dường như hiểu ra điều gì đó, liền bấm vào xem.
Tiêu đề đã đủ gây sốc, đúng kiểu tin giật gân của báo lá cải.
“Tin sốc! Yến Nguyên Khải, người thừa kế tương lai của tập đoàn Hàn Trạch, bao nuôi nhiều tình nhân nam!”
Điều đầu tiên đập vào mắt là đoạn video Yến Nguyên Khải bị chặn ở cổng công ty. Trong video, Yến Nguyên Khải một tay che mặt, ngăn không để máy quay chĩa vào, tay kia ôm bụng dưới, có lẽ vì cú đá hôm qua của Yến Cảnh Đình vẫn chưa hết đau. Các bảo vệ xung quanh gần như bị chôn vùi giữa đám đông phóng viên, Yến Nguyên Khải liên tục bị các phóng viên chen chúc, lao vào, micro suýt nữa chọc vào mũi.
Yến Nguyên Khải chật vật chen lấn ra ngoài, video chỉ dừng lại khi anh ta chui vào chiếc xe RV.
Ai mà ngờ được rằng, hôm qua còn là công tử phong quang của nhà họ Yến, hôm nay đã rơi vào tình cảnh thê thảm như thế này.
Tống Xuyên lướt xuống, nội dung bên trong cũng dùng từ phóng đại không kém gì tiêu đề, rõ ràng là văn phong của những tờ báo lá cải kém cỏi. Tống Xuyên chỉ lướt qua vài dòng, đại khái là tối qua, một số nam giới đã gửi “đơn tố cáo” tới một blogger giải trí nổi tiếng trong nước, nội dung chính là tố cáo Yến Nguyên Khải bao nuôi tình nhân nam trong bóng tối. Trong số những tình nhân này, thậm chí có người bị chuốc thuốc rồi quay video ép họ trở thành “người tình”.
Bao nuôi tình nhân chỉ là vấn đề đạo đức, nhưng nếu vụ này bị phanh phui, vấn đề có thể nghiêm trọng tới mức phải vào tù.
Vì hiện tại chưa có thêm bằng chứng nào nên Yến Nguyên Khải vẫn chưa bị bắt. Nhưng những tình nhân nam kia tuyên bố có bằng chứng, yêu cầu Yến Nguyên Khải công khai xin lỗi, nếu không sẽ tung ra bằng chứng.
Phía Yến Nguyên Khải, phóng viên đã chen lấn đến tận mặt nhưng anh ta không dám đưa ra bất kỳ tuyên bố nào, rõ ràng là có tật giật mình, điều này càng làm cho tội danh thêm vững chắc.
Chả trách hôm nay tâm trạng Yến Cảnh Đình tốt như vậy, ai là người đã tung ra thông tin này, kết quả đã rõ.
Yến Cảnh Đình là con riêng của nhà họ Yến, tham vọng lớn, dù năng lực hay bất cứ thứ gì khác đều xuất sắc. Nhưng lại bị đè ép bởi con trai trưởng nhà họ Yến – Yến Nguyên Khải, người luôn kiêu ngạo và ngấm ngầm không coi Yến Cảnh Đình ra gì.
Với thủ đoạn của Yến Cảnh Đình, dĩ nhiên sẽ không để Yến Nguyên Khải sống yên ổn.
Bên ngoài đột nhiên có tiếng ồn ào, Tống Xuyên thò đầu ra khỏi cửa sổ, thấy trước cửa có mấy chiếc xe, một nhóm phóng viên từ trên xe bước xuống, mang theo máy quay và micro như vũ khí chuẩn bị tấn công, nhưng bị bảo vệ chặn lại bên ngoài.
Lúc này, Tống Xuyên mới hiểu vì sao Yến Cảnh Đình bảo mình phải đi ra bằng cửa sau và ăn mặc kín đáo.
--- (Chuyển cảnh) ---
Nhà họ Yến.
Yến Nguyên Khải bị mắng trên lầu, tiếng đập phá đồ đạc loảng xoảng vang rõ mồn một xuống dưới. Trong phòng, Yến Nguyên Khải cười xòa nịnh nọt, cúi đầu hạ giọng, liên tục nói: “Ba, lần này con sai rồi, con nhất định có thể giải quyết ổn thỏa chuyện này.”
Giọng của lão gia nhà họ Yến vọng ra từ bên trong, cây gậy trong tay ông đập thẳng vào đầu Yến Nguyên Khải, khiến anh ta bị một cú đập đau điếng: “Bên ngoài muốn làm gì thì làm, nhưng phải có bản lĩnh đừng để bị uy hϊếp.”
“Vâng, vâng, ba, lần này cho con thêm một cơ hội, con nhất định xử lý được.” Lưng của Yến Nguyên Khải toát mồ hôi lạnh, dù lão gia nhà họ Yến đã hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn nắm giữ phần lớn sản nghiệp của nhà họ Yến và chưa chịu nhường lại. Yến Nguyên Khải dù có ngông cuồng thế nào cũng không dám làm càn trước mặt ba mình, chính xác mà nói, trước khi lão gia nghỉ hưu, anh ta không dám ngông cuồng.
“Nếu không giải quyết được thì cút khỏi nhà họ Yến. Tôi không phải có mỗi cậu là con trai.”
Một câu của lão gia thành công khiến tim Yến Nguyên Khải đập thình thịch. Anh ta vẫn cười nịnh nọt, miệng liên tục vâng dạ, rồi bước ra ngoài, khi cửa vừa đóng lại, anh ta lập tức thay đổi sang vẻ mặt lạnh lùng.
Vết thương trên mặt do bị Yến Cảnh Đình đánh tối qua vẫn chưa lành, giờ lại có thêm vết thương mới trên trán. Anh ta mặt lạnh bước vào thư phòng, đóng cửa lại, cách ly với những tiếng mắng chửi vang dội bên ngoài.
Vợ anh ta - Triệu Nhược, đang ở trong thư phòng, lớp trang điểm vẫn chưa lau, nghiến răng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. Cô vốn định trang điểm lộng lẫy để gây ấn tượng ở sân bay, để một lần nữa hãnh diện trong giới quý phu nhân, nhưng lại bị tin sốc này làm cho mất hết mặt mũi.
Khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của Triệu Nhược lúc này gần như méo mó vì giận dữ: “Anh ra ngoài làm bậy, phải có bản lĩnh mà che giấu, anh có biết là anh không chỉ làm mất mặt mình mà còn làm mất mặt cả nhà họ Triệu tôi nữa không?”
Yến Nguyên Khải tức tối đạp mạnh vào ghế dài: “Làm sao tôi biết được Yến Cảnh Đình từ đâu mà có được tin này, thằng chó điên đó quả thật có thủ đoạn.”
Triệu Nhược lúc này lo lắng không yên, hôn nhân giữa cô và Yến Nguyên Khải vốn chỉ là hình thức, cả hai đều ngầm đồng ý rằng đối phương có thể ra ngoài lăng nhăng. Dù sao họ cũng chỉ coi trọng gia thế của nhau. Điều cô lo lắng lúc này là chuyện khác: "Vừa rồi lão gia nói nhà họ Yến lần này trở thành trò cười, cổ phiếu tụt giá không phanh. Người thừa kế công ty đã định sẵn, nếu ông ấy không giao cho anh nữa thì sao?"
Cô lại gằn giọng: “Lần này tôi đã trở thành trò cười, bên nhà họ Triệu từ lâu đã coi thường tôi. Nếu anh không vững vàng, chúng ta ly hôn đi!”
Yến Nguyên Khải ném chiếc cốc trong tay về phía tường gần Triệu Nhược, mảnh vỡ tung tóe, suýt cắt vào chân cô: "Hừ, ly hôn? Ly hôn rồi, tất cả tiền của nhà cô sẽ về tay em trai cô. Cô nghĩ ly hôn rồi trở về nhà thì có được gì không? Chúng ta đều bị buộc chung một sợi dây, tôi mà xong đời thì cô cũng đừng mong sống tốt."
Triệu Nhược không chịu thua: "Lão gia bây giờ đã có ý định thay thế anh rồi, không biết tương lai nhà họ Yến sẽ rơi vào tay ai!"
Ánh mắt Yến Nguyên Khải không biết đang nhìn vào đâu, một lúc sau, đôi mắt anh ta hiện lên vẻ lạnh lẽo độc ác: “Vậy thì xử lý tên phế vật đó chẳng phải xong rồi sao?”
Triệu Nhược nghe xong, trong lòng run lên: "Anh định..."
“Hắn ta đáng chết.”