Chương 65: Đêm Tối

“Tình cảm đã hết chính là đã hết, dù anh có làm gì đi nữa cũng vô ích thôi” Tống Xuyên lạnh nhạt nói “Anh đi đi, đừng để tôi phải gọi người đến đuổi anh.”

“Đừng mà... Hắt xì—” Yến Cảnh Đình hắt hơi nặng nề, cả người hắn đều ướt sũng, gió lạnh lùa vào khiến hắn cảm thấy như bị lột một lớp da, lạnh đến mức không ngừng run rẩy, giọng nói cũng bị pha lẫn với giọng mũi “Tống Xuyên, em có thể đừng lạnh lùng với tôi như thế không?”

Tống Xuyên nhướng mày, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng: “Chẳng phải do anh ép tôi sao?”

Yến Cảnh Đình im lặng, mỗi lần nhắc đến chuyện quá khứ đều như một lần xét xử, còn hắn như bị treo trên thập giá, chịu đựng lưỡi dao rực lửa đến từ Tống Xuyên.

Tất cả sự kiêu ngạo, sự khinh thường của hắn ngày xưa, giờ đây chẳng còn sót lại chút gì, tất cả đều bị hoàn trả từng chút một.

“Anh đi đi, hôm nay trời lạnh đừng để bị cảm.” Tống Xuyên nhẹ nhàng nói, cậu cố gắng gỡ tay Yến Cảnh Đình đang bám ra khỏi cửa, rồi mạnh mẽ đóng sầm cửa lại.

Cậu vừa quay người đi được vài bước thì bỗng nghe một tiếng “rầm--” lớn phát ra từ bên ngoài.

Là tiếng cơ thể đập vào cửa.

Tống Xuyên vội vàng mở cửa, chỉ thấy Yến Cảnh Đình đã ngã xuống đất, nửa người dán vào cửa, theo cánh cửa bị mở từ từ đổ gục xuống chân cậu.

Ngất rồi sao?

Tống Xuyên vỗ nhẹ vào mặt hắn, khuôn mặt Yến Cảnh Đình đỏ bừng, nóng đến kinh người.

Cậu cứ nghĩ do hắn uống rượu nên mặt mới đỏ như vậy, hóa ra là do hắn đang sốt!

Yến Cảnh Đình bây giờ đã gầy đi nhiều nhưng đối với Tống Xuyên - người vốn yếu ớt như Lâm Đại Ngọc, việc vác hắn lên vẫn là điều vô cùng khó khăn. Cuối cùng, cậu quyết định túm lấy hai cánh tay hắn lôi vào trong nhà.

Toàn thân Yến Cảnh Đình ướt sũng như vừa được vớt ra từ bể nước, trên sàn nhà còn để lại vệt nước theo từng bước chân của cậu kéo hắn vào.

Tống Xuyên mất khá nhiều sức lực mới kéo hắn lên được tấm thảm, Yến Cảnh Đình mềm nhũn nằm trên đó, trông như mất hết sinh khí.

“Này! Tỉnh lại đi!”

Tống Xuyên vỗ nhẹ vào mặt hắn, trên mặt Yến Cảnh Đình chẳng còn bao nhiêu thịt, sờ vào hai bên má đều hõm sâu xuống, râu ria dưới cằm cũng mọc ra khiến hắn trông có vẻ già dặn hơn nhiều.

Tống Xuyên chạm vào đầu mũi hắn, vẫn còn thở. Yến Cảnh Đình nhíu mày, rêи ɾỉ một tiếng rồi vùi mặt vào lòng Tống Xuyên, làm bộ đồ ngủ của cậu ướt sũng một mảng.

Với tinh thần nhân đạo, Tống Xuyên tốt bụng cởi bộ đồ ướt sũng trên người hắn ra, để tránh cho hắn bị lạnh, cậu đặc biệt mở máy sưởi còn đắp chăn cho hắn.

Sau khi hoàn tất mọi việc, Tống Xuyên mệt đến nỗi mồ hôi lấm tấm trên trán. Cậu định đem quần áo của Yến Cảnh Đình vào phòng tắm để giặt, tiện thể tắm luôn, nhưng chưa kịp đứng dậy đã bị Yến Cảnh Đình ôm chặt lấy.

Toàn thân hắn nóng hổi, làn da trần dán chặt lên cơ thể Tống Xuyên, nhiệt độ không ngừng truyền qua chỗ tiếp xúc khiến Tống Xuyên cảm thấy mình sắp bị hấp chín luôn rồi.

“Đừng đi, tôi không còn gì nữa rồi, xin em đó, đừng đi.”

Yến Cảnh Đình nhắm mắt, miệng không ngừng lẩm bẩm, không nhìn gì, không quan tâm điều gì, như một đứa trẻ mới sinh, theo bản năng cố gắng níu giữ chút gì đó còn sót lại trong lòng.

Tống Xuyên cố gắng giãy giụa, nhưng nhận ra mình càng giãy giụa, hắn lại càng ôm chặt hơn. Yến Cảnh Đình sợ cậu chạy mất, bèn siết chặt cánh tay, khiến Tống Xuyên gần như không thở nổi.

Cậu thấy mình không thể thoát ra được, đành phải thay đổi chiến thuật, nhẹ giọng dỗ dành: “Để tôi đi lấy bộ đồ khác cho anh, được không? Anh thế này sẽ bị cảm lạnh đấy.”

“Không được.” Yến Cảnh Đình dụi mặt vào cổ cậu, khịt khịt mũi, giọng nghẹn ngào nói.

Tống Xuyên thở dài, giả bộ tức giận: “Nếu anh không ngoan, tôi sẽ đi đấy.”

“Đừng mà” Yến Cảnh Đình như muốn bám chặt lấy cậu, hít một hơi thật sâu hương thơm từ cơ thể Tống Xuyên, cuối cùng mới miễn cưỡng buông cậu ra, nhìn cậu với khuôn mặt đỏ bừng, mắt cũng đỏ hoe, rất cố chấp nói: “Em phải quay lại nhanh đấy, đừng để tôi chờ lâu.

Tống Xuyên gật đầu.

Yến Cảnh Đình vẫn chưa hài lòng: “Em phải thề đi.”

“Tôi...” Tống Xuyên nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải Yến Cảnh Đình đang sốt, cậu đã đá hắn ra khỏi nhà từ lâu rồi.

Tống Xuyên giả vờ giơ bốn ngón tay lên: “Được, tôi thề, sẽ quay lại ngay.”

Yến Cảnh Đình gật đầu, rồi ngã phịch xuống thảm, ánh mắt dõi theo từng bước cậu rời đi.

Tống Xuyên vào phòng tìm hai bộ quần áo, trước đây công ty từng định hướng cho cậu theo phong cách street style, vì thế cậu đã mua vài bộ oversize theo phong cách đó. Nhưng sau này thấy không hợp nên bỏ luôn. Những bộ đồ này cũng chỉ để lại trong tủ áo của cậu cho bụi bám.

Những bộ đồ này mặc trên người Tống Xuyên thì rộng hai size, nhưng ước chừng trên người Yến Cảnh Đình sẽ vừa vặn.

Khi cậu trở lại đã thấy Yến Cảnh Đình ngủ rồi. Hắn cuộn mình trong chăn, chỉ để lộ ra cái đầu đỏ ửng, trông có vẻ lạnh lắm. Tống Xuyên lại quay vào lấy thuốc cảm cho hắn.

Mọi chuyện cậu làm đều rất tự nhiên, đến khi cậu bưng cốc nước nóng ngồi trước mặt Yến Cảnh Đình, cậu bỗng chần chừ trong chốc lát:

Tại sao cậu phải chăm sóc Yến Cảnh Đình như thế?

Chẳng phải cậu hận Yến Cảnh Đình lắm sao? Chẳng phải cậu nói cả đời này không muốn gặp lại hắn nữa sao?

Vậy mà bây giờ, cậu lại đang làm gì đây?

Tống Xuyên cảm thấy mình giống như một chú hề, miệng nói ghét, nói cả đời này không muốn gặp lại, nhưng khi Yến Cảnh Đình gặp chuyện, cậu vẫn không thể kìm lòng mà lo lắng, không thể kìm lòng mà chăm sóc.

Tống Xuyên, mày có phải đồ ngốc không?

Cậu không nhịn được mà siết chặt tay khiến chiếc cốc rung lắc mạnh, một giọt nước nóng rơi xuống mặt Yến Cảnh Đình. Người đang ngủ say chợt mở mắt ra, ánh mắt mờ mịt như được bao phủ bởi một lớp sương mỏng, khiến người ta không khỏi rung động.

Tống Xuyên mềm lòng.

Thôi bỏ đi, bây giờ hắn đang ốm, tạm nhượng bộ cho hắn lần này.

Đợi ngày mai hắn hết sốt, nhất định sẽ tống cổ hắn ra ngoài.

“Mặc quần áo vào rồi uống thuốc đi.” Tống Xuyên cố ý dùng giọng lạnh lùng không chút cảm xúc ra lệnh cho Yến Cảnh Đình.

Yến Cảnh Đình ủy khuất chớp mắt, cũng không cãi lại, ngoan ngoãn uống thuốc rồi mặc quần áo vào.

Bộ quần áo rộng thùng thình trên người Tống Xuyên, nhưng khi mặc trên người hắn lại vừa vặn đến lạ. Bình thường quen thấy hắn diện đồ vest lịch lãm, đây là lần đầu tiên thấy hắn ăn mặc thoải mái như vậy. Với gương mặt này, đi ra ngoài nói là học sinh cấp ba chắc cũng có người tin.

Tống Xuyên nhìn đến ngây người, vội cúi đầu xuống: “Hôm nay anh ngủ lại đây đi, nếu đêm khó chịu thì tìm tôi.”

Thấy trên mặt Yến Cảnh Đình hiện lên vẻ hớn hở, cậu liền bổ sung: “Tôi chỉ cho anh ngủ nhờ một đêm thôi, sáng mai bảo trợ lí của anh tới đón.”

Nghe vậy, Yến Cảnh Đình thoáng chút thất vọng nhưng vẫn rất vui. Dù sao, việc Tống Xuyên không đuổi hắn đi ngay lập tức đã là một bước tiến lớn rồi.

Tống Xuyên mang cho hắn một cái chăn dày, bật hết công suất máy sưởi, rồi một mình đi lên lầu ngủ.

Nửa đêm, Tống Xuyên mơ màng cảm nhận một vật thể nóng hổi không rõ ở đâu tiến lại gần, còn bản thân bị nó quấn lấy. Tống Xuyên cảm thấy trán mình hơi ngứa, như có thứ gì đó chạm qua.

Cảm giác này rất quen thuộc, nhưng lại rất xa xôi.

Tống Xuyên lười biếng muốn giãy dụa một chút, nhưng bị quấn chặt không thể động đậy, nhiệt độ trên người đối phương rất cao, cao đến mức cậu đổ cả mồ hôi.

“Tách--”

Đèn được bật lên, chiếu sáng căn phòng và cũng chiếu sáng cả vị khách không mời mà nằm trên giường.

Tống Xuyên lạnh lùng nhìn hắn: “Yến Cảnh Đình, anh đừng được đà mà lấn tới.”

Trong khoảnh khắc đèn sáng lên, Yến Cảnh Đình phản xạ lùi ra xa nửa mét, cơ thể lơ lửng bên mép giường suýt nữa thì là ngã xuống.

Hắn ngồi dậy, khuôn mặt vẫn đỏ bừng nhưng đã đỡ hơn trước nhiều.

“Không phải em nói, nếu đêm khó chịu thì tìm em sao?” Yến Cảnh Đình nói bằng giọng đáng thương, như thể hắn ấm ức lắm vậy.

Tống Xuyên tức đến nỗi không biết nói gì: “Được rồi, vậy anh nói xem, anh khó chịu ở đâu?”

Yến Cảnh Đình nắm lấy cổ tay Tống Xuyên, ép bàn tay của cậu lên ngực mình: “Chỗ này khó chịu…”

Tim hắn đập mạnh và rõ ràng, ngay khi tay Tống Xuyên chạm vào, tim hắn đập nhanh hơn, từng nhịp đập như muốn phá vỡ l*иg ngực mà xông ra ngoài.

Tống Xuyên bị dọa giật mình, như bị bỏng nhanh chóng rụt tay lại, không tự nhiên quay mặt đi, giả vờ không hiểu: “Nếu anh có vấn đề về tim thì đi gặp bác sĩ, tìm tôi làm gì?”

“Em hiểu ý tôi mà.”

Hắn nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt nóng bỏng đến mức Tống Xuyên không dám quay lại nhìn hắn.

Tim Tống Xuyên cũng đập mạnh, cậu sợ mình không chống lại được ánh mắt mãnh liệt đó, sợ mình sẽ lại chìm đắm thêm lần nữa.

“Tôi mệt rồi, muốn ngủ, anh muốn làm gì thì làm.”

Nói xong, Tống Xuyên lại nằm xuống, tắt đèn, quay lưng về phía Yến Cảnh Đình.

Trong bóng tối, ánh mắt cậu đờ đẫn nhìn chằm chằm vào cửa sổ không xa. Bên ngoài cửa sổ không biết cơn mưa đã tạnh từ lúc nào, mặt trăng trốn sau những tầng mây, chỉ lộ ra một nửa. Nơi cậu sống là khu biệt thự, khá xa trung tâm thành phố rực rỡ ánh đèn, không có tiếng xe cộ ồn ào, không có tiếng cười nói huyên náo, yên tĩnh đến lạ thường.

Yên tĩnh đến mức Tống Xuyên có thể nghe thấy tiếng sột soạt trên giường phía sau. Cậu cảm nhận được đệm giường phía sau mình lún xuống, sau đó không còn tiếng động nào nữa.

Yến Cảnh Đình nằm xuống ở một chỗ cách xa cậu, trong bóng tối nhìn chằm chằm vào bóng lưng mờ nhạt trước mặt. Ánh mắt hắn không biết đã khắc họa bao nhiêu lần trên lưng của cậu, in đậm trong tâm trí.

Du͙© vọиɠ bị kìm nén trong lòng thúc giục hắn đưa tay ra, nhưng khi còn cách cái bóng lưng ấy một tấc, hắn lại dừng lại, rồi từ từ rút tay về.

Khoảng cách nửa mét giữa hai người dường như là một hố sâu mà Yến Cảnh Đình mãi mãi không thể vượt qua được.