Xung quanh, những người qua đường chụp ảnh và bàn tán náo nhiệt, nhưng dường như có một bức tường vô hình ngăn cách họ với Tống Xuyên. Mặc kệ tiếng ồn ào, chẳng điều gì có thể len lỏi vào tâm trí cậu. Tống Xuyên không muốn nghe, cũng không muốn nhìn thấy gì cả. Điều duy nhất cậu muốn làm lúc này là kìm nén lại cảm xúc đang trỗi dậy đối với Yến Cảnh Đình.
"Hà Nại, chúng ta đi thôi."
Giọng Tống Xuyên yếu ớt. Hà Nại thấy rõ nỗi buồn trong mắt cậu, nhưng anh không hỏi gì thêm, chỉ nhẹ nhàng gật đầu: "Được."
Cả hai vừa quay người lại thì cách đó không xa, một bóng dáng đứng yên ở đó, dáng người vốn đã gầy nay lại càng trở nên mảnh khảnh trong bóng tối, trông như một cây sào bất động hòa làm một bóng đêm.
Bóng dáng đó thấy Tống Xuyên quay đầu nhìn về phía mình, liền bước tới gần. Gió đêm lạnh lẽo thổi vào trong cơ thể hắn từ phía dưới vạt áo, chiếc áo rộng rãi tung bay theo gió để lộ vòng eo thon gọn và thân hình không biết từ khi nào đã trở nên gầy gò như vậy.
Trong ký ức của Tống Xuyên, Yến Cảnh Đình chưa bao giờ gầy như thế này.
Tim cậu bỗng nhói lên.
Tống Xuyên không khỏi có chút oán trách, tại sao cuộc gặp gỡ với Yến Cảnh Đình tối nay lại diễn ra ở công viên giải trí, một nơi đầy cảm giác mập mờ và lãng mạn, khiến trái tim cậu bị xáo trộn không kiểm soát.
Hà Nại thấy Yến Cảnh Đình tiến tới, liền chắn trước mặt Tống Xuyên tách hai người ra, giọng điệu không mấy thiện cảm: "Cậu làm gì ở đây?"
Yến Cảnh Đình bước đến trước mặt cậu, hoàn toàn không để ý tới Hà Nại đang đứng trước mặt, quay đầu chỉ hỏi Tống Xuyên: "Em… có thích không?"
Rất cẩn thận, chỉ sợ rằng mình nói sai.
Tống Xuyên thở dài: "Hà tất phải như vậy, Yến Cảnh Đình, tôi phải nói bao nhiêu lần nữa?"
"Tôi chỉ hỏi em có thích hay không thôi." Yến Cảnh Đình không hề bận tâm đến lời cậu nói, chỉ đơn giản lặp lại câu hỏi.
Tống Xuyên mím môi: "Không thích."
Nói xong, cậu kéo tay Hà Nại định rời đi ngay lập tức.
"Chúng ta đi."
Yến Cảnh Đình nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm chặt, sự ghen tuông trong ánh mắt hắn gần như bùng cháy. Hắn mạnh mẽ kéo tay Tống Xuyên lại: "Tôi đã đặc biệt làm điều này vì em, em lại đối xử với tôi như thế sao?"
Tống Xuyên dừng bước, một lúc lâu mới quay đầu lại nở nụ cười khinh miệt: "Anh thực sự thích thứ này sao? Đúng là ấu trĩ."
Yến Cảnh Đình sững sờ, không hiểu gì.
Tống Xuyên thấy ánh mắt mơ hồ của hắn, liền mỉa mai: "Câu nói này nghe không quen sao?"
Yến Cảnh Đình nhíu mày, dường như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt bỗng trở nên tái nhợt.
Bởi vì trước đây khi Tống Xuyên mang về nhà một tờ rơi về màn trình diễn pháo hoa ở công viên giải trí, Yến Cảnh Đình đã nói y như thế.
Đúng là ấu trĩ.
Sắc mặt Yến Cảnh Đình trông rất khó coi, chuyện trẻ con mà hắn từng mỉa mai giờ đây lại đang diễn ra với chính hắn.
"Đó là chuyện trước kia, tôi… Tống Xuyên, trước đây là tôi nói sai, là lỗi của tôi…"
Tống Xuyên gỡ tay hắn khỏi cổ tay mình: "Chẳng có gì để tha thứ hay không tha thứ. Năm năm đó tôi không muốn nhớ lại nữa, tôi đã buông bỏ rồi, tôi cũng mong anh buông bỏ đi."
"Và tôi cầu xin anh, đừng đến làm phiền tôi nữa."
Từng lời từng chữ của Tống Xuyên đều tuyệt tình, không chứa chút tình cảm nào.
Cậu và Hà Nại rời đi dứt khoát, chỉ để lại Yến Cảnh Đình đứng đó một mình.
Một lát sau, Tống Xuyên nghe thấy từ phía sau vang lên một giọng nói: "Em nói cho tôi biết, em có từng yêu tôi không?"
Bước chân Tống Xuyên khựng lại, nhưng chỉ trong thoáng chốc, cậu vẫn tiếp tục đi, để lại cho Yến Cảnh Đình bóng lưng lạnh lùng và vô tình như mọi khi.
Cậu và Hà Nại cứ thế đi ra ngoài, rẽ vào một góc, chắc chắn rằng người phía sau không còn nhìn thấy mình nữa, Tống Xuyên mới nở nụ cười với Hà Nại: "Tôi thấy đêm nay ánh trăng rất đẹp, anh cứ về trước đi, tôi muốn đi dạo một mình."
Hà Nại thông minh như vậy sao có thể không hiểu được suy nghĩ của Tống Xuyên, nhưng anh vẫn gật đầu: "Được, cậu tự chăm sóc bản thân nhé."
Hà Nại đi trước, Tống Xuyên đứng tại chỗ đợi đến khi bóng dáng Hà Nại hoàn toàn biến mất, cậu mới dựa vào tường từ từ ngồi xuống.
Khoảnh khắc đó, Tống Xuyên cảm giác như bị rút cạn sức lực, toàn thân trở nên mềm nhũn.
Một tay cậu chống vào tường tay còn lại đặt lên ngực cảm nhận trái tim đập càng ngày càng dữ dội, nhưng cổ họng lại bị nghẹn không thể thở nổi.
Giả vờ quá mệt mỏi, cậu thật sự rất mệt mỏi. Chỉ là hai chữ "buông bỏ," trên đời này không biết có bao nhiêu cặp đôi yêu rồi lại chia tay, cậu vốn nghĩ hai chữ này rất đơn giản, chẳng qua chỉ là một kết quả thôi. Nhưng cậu không thể ngờ rằng, kết quả này gần như vắt kiệt toàn bộ sức lực của cậu.
Cậu đã nói với Yến Cảnh Đình biết bao lần hai từ "buông bỏ" và mỗi lần cậu nói cũng chính là tự khuyên nhủ mình.
Tình cảm này, thật sự đã khắc sâu vào xương tủy cậu, dẫu có gãy lìa vẫn đau nhói không ngừng.
Tống Xuyên cứ thế dựa vào tường ngước lên nhìn bầu trời. Lúc này cậu mới nhận ra, trời mờ mịt sương, ánh đèn xa xa bị che phủ bởi một lớp mờ ảo trở nên không rõ ràng. Và câu nói "ánh trăng rất đẹp” mà cậu nói như bị tát vào mặt... Bầu trời đen kịt, đến cả bóng trăng cũng chẳng thấy đâu.
---------------------------
Những ngày gần đây, lịch quay của Tống Xuyên khá ít, thậm chí cậu còn có thời gian rảnh để tham gia sự kiện mất hai ngày. Khi trở về sau hai ngày trì hoãn, cậu lại vội vã đến phim trường. Thực tế chứng minh, quá chú tâm vào công việc cũng không phải là chuyện tốt, bởi chỉ trong hai ngày Tống Xuyên vắng mặt, khi trở về đã phát hiện có biến cố xảy ra.
"Sao hắn lại ở đây?"
Tiểu Trần nhìn sắc mặt của Tống Xuyên, bị ánh mắt lạnh lùng của cậu dọa sợ không dám lên tiếng.
"Tôi hỏi cậu, tại sao hắn lại ở đây!!!"
Tống Xuyên cuối cùng cũng không nhịn được gào lên, Tiểu Trần bị dọa đến run rẩy. Từ khi đi theo Tống Xuyên, anh luôn là người dịu dàng, hòa nhã, chưa bao giờ thấy anh ấy tức giận như thế này. Sự thay đổi đột ngột này khiến Tiểu Trần sợ hãi, mếu máo: "Hắn nói là quen biết anh, lại thêm việc trước đây hắn từng gửi trà sữa, tôi tin nên… nên… tôi mới nói cho hắn biết lịch quay của anh..."
Tống Xuyên cảm hấy bất lực, vừa trở về sau sự kiện đã thấy Yến Cảnh Đình – tên đáng ghét bám dai như đỉa, lại xuất hiện giữa đội ngũ sản xuất. Hắn mang vẻ mặt thân thiện mời mọi người ăn uống, không hề có chút khó chịu nào, bất kể với ai trên mặt hắn đều treo nụ cười, chỉ trong nửa ngày đã chiếm được cảm tình của toàn bộ đoàn phim.
Dù Hà Nại sắc mặt không tốt nhưng cũng không đuổi hắn đi, rõ ràng là rất bất đắc dĩ.
"Tại sao không ai đuổi hắn đi?" Tống Xuyên hỏi, giọng đầy bực bội.
Tiểu Trần lí nhí nói: "Phim ‘Minh Húc’ có nhà đầu tư mà, nghe nói phó đạo diễn đã kéo được một hợp đồng đầu tư lớn, là của thương hiệu đồ uống. Người ta rất hào phóng, vừa ra tay đã bỏ ra số tiền tám con số, lúc đó không ai nghĩ nhiều, không ngờ..."
"Không ngờ gì?"
"Không ngờ thương hiệu đồ uống đó là của nhà họ Yến..." Tiểu Trần nuốt nước bọt, giọng ngày càng nhỏ "Yến Cảnh Đình ngay lập tức trở thành nhà tài trợ lớn, hắn muốn vào thì vào thôi..."
Tống Xuyên cảm thấy thế giới này đang chống lại mình.
Người cậu càng không muốn gặp thì lại càng lảng vảng trước mặt cậu suốt ngày, như thể cả thế giới đều đang giúp Yến Cảnh Đình, hỗ trợ hắn trong việc bám riết lấy cậu.
Hà Nại cũng biết sự xuất hiện của Yến Cảnh Đình đã gây ra không ít phiền phức cho Tống Xuyên, nên đã xin lỗi: "Xin lỗi, là do tôi không kiểm tra kỹ, mới để xảy ra chuyện này."
Tống Xuyên đương nhiên không thể than phiền trước mặt Hà Nại, dù sao anh ấy đã giúp cậu rất nhiều, hơn nữa chuyện này vốn là mâu thuẫn cá nhân của cậu, không nên làm liên lụy đến cả đoàn phim.
"Anh có gì đâu phải xin lỗi" Tống Xuyên giả vờ không quan tâm, phất tay "Tôi diễn phần của tôi, hắn muốn ở lại thì cứ để hắn ở, cứ xem như hắn là không khí là được."
"Cậu thực sự nghĩ như vậy?" Hà Nại không chắc chắn hỏi lại.
Tống Xuyên vỗ vai anh, giơ tay lên thề: "Chắc hơn cả vàng thật."
Những ngày tiếp theo, Tống Xuyên thực sự coi Yến Cảnh Đình như không khí, giả vờ như không thấy hắn. Mỗi ngày công việc của cậu là đóng phim, diễn xong thì đi học thuộc lời thoại hoặc là thảo luận tiến độ với nhân viên và diễn viên. Trong mắt người ngoài, cậu hoàn toàn không đặt sự hiện diện của Yến Cảnh Đình vào lòng.
Yến Cảnh Đình cũng rất ngoan ngoãn, Tống Xuyên đến thì hắn đến, Tống Xuyên đi thì hắn đi, mỗi ngày chỉ mang một chiếc ghế nhỏ ngồi trong góc nhìn cậu, không nói thêm lời nào.
Hai người cứ duy trì mối quan hệ như vậy trong một thời gian dài, Hà Nại và Tống Xuyên thậm chí không thể tìm ra lý do để đuổi hắn ra ngoài.
Hôm đó vẫn là cảnh quay của Tống Xuyên, Yến Cảnh Đình đã đến từ sớm ngồi trong góc nhìn cậu. Tống Xuyên nói chuyện với ai hắn cũng nhìn, quay phim cũng nhìn, học kịch bản cũng nhìn, khi mệt quá cậu nhắm mắt nghỉ một chút hắn cũng nhìn, điều này khiến Tống Xuyên cảm thấy sống lưng lạnh toát, đồng thời có chút lo lắng.
Không vì lý do gì khác, chỉ vì hôm nay cậu phải quay cảnh giường chiếu.
Đây là lần đầu tiên từ khi bước vào giới giải trí, cậu không có một cảnh hôn nào, nhưng giờ lại phải đối mặt với cảnh giường chiếu đầu tiên.
Hà Nại từng đề nghị tìm diễn viên đóng thế, nhưng phía nữ diễn viên đã tỏ ý muốn tự mình thực hiện. Tống Xuyên là đàn ông hơn nữa còn là người mới, nếu dùng diễn viên đóng thế thì sẽ bị cho là thiếu chuyên nghiệp, mà chuyện này lan ra sẽ khó tránh khỏi bị người ta bàn tán.
Dù sao đây cũng là giới giải trí, nơi mà chỉ cần một câu nói cũng có thể hủy hoại một người.
Hà Nại đang chuẩn bị cảnh quay, còn Tống Xuyên ở bên cạnh xem kịch bản, kịch bản này cậu đã học không dưới mười lần, sớm đã thuộc nằm lòng. Nhưng vì quá căng thẳng, cậu vẫn không thể nhập tâm vào vai diễn, chỉ có thể giả vờ đọc kịch bản để che giấu sự lúng túng của mình.
Nữ chính là một nữ thần quốc dân, tuy còn trẻ nhưng đã có nhiều năm kinh nghiệm trong ngành. Cô ấy tính cách khá tốt, thấy Tống Xuyên căng thẳng đến nỗi đổ mồ hôi liền tốt bụng đưa cho cậu khăn giấy, mỉm cười nói: "Cậu lo lắng lắm hả?"
Tống Xuyên ngại ngùng gật đầu.
"Có gì đâu mà phải căng thẳng, cứ thoải mái đi, nếu không biết diễn thì để đạo diễn dạy cho" nữ chính nhìn Hà Nại ra hiệu "Trước đây, khi Lộ Tử An diễn cảnh đánh nhau, cậu ấy luôn không thể vào vai nên không dám ra tay, sau đó Hà Nại thực sự đánh nhau với cậu ấy, Lộ Tử An bị đánh đến mức nằm bẹp dưới đất, nhưng nhờ đó mà cậu ấy bộc lộ được hết cảm xúc giận dữ, cảnh đó quay rất tốt."
Nữ diễn viên kể với vẻ mặt đầy phấn khích, nhưng Tống Xuyên lại chú ý đến một điều khác: "Hà Nại... anh ấy biết đánh nhau sao?"