Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yến Tiên Sinh, Chúng Ta Chia Tay Đi

Chương 52: Âm Hồn Bất Tán

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tống Xuyên bị nụ cười dịu dàng của anh làm cho ngây ngẩn, phải đến khi Tiểu Trần bên cạnh đẩy một cái mới phản ứng lại.

Tiểu Trần nhìn ra cậu bị nhan sắc mê hoặc, cười cười rồi nháy mắt với cậu, khiến Tống Xuyên ngượng ngùng sờ mũi.

Tiểu Trần không trêu cậu dai, ngược lại còn hạ giọng ghé sát vào tai cậu nói: "Đẹp trai phải không? Lúc đầu, em nhìn ảnh cũng bị sốc đấy, em vốn tưởng là một ông chú râu ria xồm xoàm cơ."

Trong lòng Tống Xuyên ngượng ngùng, đây đúng là suy nghĩ ban đầu của cậu.

Hà Nại nhìn hai người cúi đầu thì thầm với nhau, rõ ràng là đang bàn tán về mình, nhưng anh không tức giận cũng không thúc giục, chỉ mỉm cười nhìn họ.

Tống Xuyên không muốn để người ta đợi lâu nên tiến lên chào hỏi anh ta, Tiểu Trần rất tinh ý mà rời đi trước, để lại cậu một mình đối diện với Hà Nại hoàn toàn xa lạ này. Tống Xuyên tưởng rằng sẽ khá ngượng ngùng, không ngờ khả năng kiểm soát tình huống của Hà Nại không hề tầm thường, thêm vào đó là khuôn mặt cực kỳ dịu dàng, chỉ nói đôi ba câu đã khiến Tống Xuyên cảm thấy rất thoải mái.

“Khách mời lần này đều có tiếng tăm tốt trong ngành, tôi ít nhiều cũng đã tiếp xúc với họ, tính tình đều rất tốt. Cậu đừng căng thẳng, lần đầu mọi người đều chưa quen biết nên chắc chắn sẽ có chút gượng gạo, đừng lo, quay vài tập là quen thôi.”

Hà Nại như nhìn ra sự căng thẳng của Tống Xuyên, ân cần và dịu dàng an ủi. Mặc dù khi nói chuyện anh không cười nhưng luôn cho người ta cảm giác rất hòa nhã.

Ông chú râu ria u uất gì chứ, người này đúng là thiên thần giữa trần gian mà!

Tống Xuyên gật đầu, ban đầu lo lắng mình sẽ lạc lõng, nhưng qua vài câu nói của anh ta đã xua tan được mối lo lắng ấy: “Tôi vốn hơi lo lắng vì đây là lần đầu tôi quay chương trình thực tế, thêm nữa khả năng dẫn dắt của tôi không tốt lắm, cũng không có miếng hài nào.”

Hà Nại nghe vậy liền cười: “Khả năng dẫn dắt là phải từ từ bồi dưỡng, không có miếng hài thì không cần lo, hậu kỳ sẽ biên tập giúp cậu.”

Tống Xuyên cười cười: “Thế thì tôi yên tâm rồi.”

Nói xong, ánh mắt cậu chuyển sang cuốn sổ Hà Nại vừa đặt xuống bàn, vốn tưởng đó là kịch bản của chương trình, ai ngờ lại phát hiện là kịch bản phim điện ảnh.

“Đây là bộ phim mới anh định chuẩn bị sao?”

Tống Xuyên chỉ tiện miệng hỏi, không ngờ lại vô tình chạm đến nỗi lòng của Hà Nại. Chỉ thấy nụ cười trong mắt anh nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ buồn bã, khó khăn cong khóe môi: “Ban đầu định là vậy, nhưng giờ... tôi không định quay nữa.”

“Tại sao?” Tống Xuyên thắc mắc “Kịch bản không tốt? Kinh phí không đủ? Diễn viên khó tìm?”

Vừa nãy cậu thấy Hà Nại xem rất chăm chú, còn cầm bút viết vẽ lên đó, rõ ràng là cực kỳ yêu thích.

“Không phải” Hà Nại cười khổ, nhún vai “Chắc cậu cũng nghe nói rồi, tôi đã quay tổng cộng sáu bộ phim, cả sáu đều thất bại, đổ bao nhiêu tiền là lỗ bấy nhiêu. Có lẽ tôi thực sự không có năng khiếu trong lĩnh vực này, ba mẹ tôi không muốn tôi tiếp tục nữa, mà bản thân tôi cũng... không muốn kiên trì nữa. Chương trình thực tế này là tác phẩm cuối cùng trước khi tôi rời khỏi giới giải trí.”

Có lẽ đây là khóe môi biết cười, dù Hà Nại đang nói chuyện buồn nhưng khóe môi vẫn cong lên, song ánh mắt lại u buồn, khiến người ta nhìn còn đau lòng hơn cả không cười.

“Đừng mà” Tống Xuyên bị vẻ ngoài của Hà Nại mê hoặc, không nhịn được nói. Cậu không giỏi an ủi người khác, mở miệng nói được hai chữ xong lại không biết nên thế nào, do dự rất lâu mới tiếp tục “Nếu đã đam mê thì nên kiên trì, con người sống một đời, có thứ gì đó để kiên trì theo đuổi chẳng phải rất tốt sao?”

Hà Nại nhìn cậu rất lâu rồi mới phì cười: “Sao cậu lại quan tâm đến chuyện của tôi thế?”

Tống Xuyên bị hỏi vậy có chút ngại ngùng, cậu gãi đầu: “Nói thật, sống đến bây giờ tôi chưa từng có mục tiêu hay ước mơ gì để kiên trì, nên cảm thấy mình mỗi ngày đều mơ mơ hồ hồ. Cuộc đời tôi như một màn sương mù dày đặc, mọi thứ xung quanh đều mờ mịt, không có phương hướng rõ ràng. Giống như trong ý thức tôi, đi về hướng này cũng được, hướng kia cũng được, thậm chí dừng lại hay nửa đường đổi hướng cũng chẳng sao. Thực ra tôi luôn tự hỏi, nếu ban đầu tôi có một mục tiêu khiến tôi kiên định thì liệu tôi bây giờ có khác đi không...”

Hà Nại không nhận ra sắc mặt cậu tối đi, chỉ thấy cậu khá thú vị nên tiếp tục trêu: “Khác thế nào?”

Tống Xuyên nhẹ nhàng thở dài, cố tỏ ra giọng điệu vui vẻ: “Có lẽ tôi sẽ không vì một người mà cam lòng từ bỏ 5 năm quý giá nhất.”

5 năm đó đối với cuộc đời là quãng thời gian quý giá nhất, tuổi đôi mươi - có nhiệt huyết của tuổi trẻ nhưng không đến nỗi quá bồng bột, có sự điềm tĩnh chín chắn của tuổi trưởng thành mà không quá do dự. Đó là giai đoạn tốt nhất để phấn đấu, thế mà cậu lại lãng phí 5 năm ấy vì một người đàn ông.

Hà Nại ban đầu chỉ muốn đùa với cậu, không ngờ lại bị sự sâu sắc đột ngột của Tống Xuyên làm sững sờ, dù anh có giỏi kiểm soát tình huống đến đâu cũng không khỏi ngưng hồi lâu mới nói: “Xin lỗi, tôi chỉ là...”

“Anh có gì mà phải xin lỗi?” Tống Xuyên nở nụ cười thật tươi “Ai trong đời mà chưa từng làm chuyện ngốc nghếch chứ?”

Hà Nại cũng theo lời cậu mà cười, gật đầu tán thành.

Họ nói chuyện không lâu, những vị khách mời khác cũng lần lượt đến, Hà Nại kiên nhẫn giới thiệu từng người với cậu. Quả nhiên như anh nói, tính tình và khí chất của mấy vị khách mời đều rất tốt, không có ai ra vẻ ngôi sao cả.

Tống Xuyên vốn chỉ mang thái độ làm việc đến, nhưng giờ đây bỗng bắt đầu có chút mong chờ.

-----------------------------

Địa điểm ghi hình đầu tiên của các khách mời là thành phố B. Thành phố B nằm ở ven biển, đồng thời cũng là điểm đến du lịch nổi tiếng, nơi họ làm việc là một khách sạn. Để tránh hỗn loạn, Hà Nại đặc biệt chọn mùa du lịch vắng khách, lượng khách không quá đông.

Mọi người phân chia nhiệm vụ, hai cô gái làm ở quầy lễ tân; diễn viên mang khí chất “tổng tài” ngoài ba mươi làm bảo vệ; còn Tống Xuyên và một cậu nhóc idol nhỏ tuổi làm nhân viên phục vụ.

Nhóc idol tên Lộ Tử An, nhuộm tóc màu xanh xám, trắng trắng mềm mềm. Lần đầu tiên gặp mặt, cậu nhóc còn đeo ba chiếc khuyên tai một bên, trang điểm đậm hơn cả hai cô gái, đây là phong cách mà Tống Xuyên không thể hiểu nổi. Nhưng đến ngày thứ hai khi họ bắt đầu ghi hình, Lộ Tử An dậy muộn, sáng sớm đã ra khỏi nhà mà chưa rửa mặt, tóc tai bù xù ra ngoài, từ đó như mở ra một thế giới mới. Khi thì trang điểm, lúc thì để mặt mộc, tóc tai tùy tiện, mang dép lê xuất hiện tại hiện trường ghi hình.

Tống Xuyên lúc này mới nhận ra rằng, ấn tượng ban đầu về cậu nhóc idol ngầu lòi dường như không tồn tại, chỉ còn lại một ông chú lôi thôi.

Tính cách Lộ Tử An quá mức hoạt bát, có thể dùng từ "tăng động" để miêu tả, vì hai người không chênh lệch tuổi tác nhiều nên Lộ Tử An đặc biệt bám Tống Xuyên, mỗi câu đều không rời "anh Tống". Lần phân công này cũng là do cậu nhóc đặc biệt muốn ở cùng Tống Xuyên nên mới được phân chung.

Công việc chính của họ là dọn dẹp phòng, hướng dẫn khách hàng, vì lượng khách không nhiều nên hai người khá nhàn dỗi, khi không có máy quay thì lại tụ tập nói chuyện phiếm. Tổ chương trình quản lý họ rất thoải mái, gần như tùy ý, cũng không can thiệp nhiều vào cuộc sống của họ.

Trong nhóm năm người, lớn tuổi nhất là diễn viên mang khí chất “tổng tài” - Đường Bân. Anh ấy đảm nhận trách nhiệm chăm sóc cả nhóm. Hai cô gái cũng không có tính tiểu thư, một người trầm tĩnh, một người hài hước cởi mở, những ngày qua họ sống rất hòa hợp với nhau.

Tống Xuyên hiếm khi cảm nhận được bầu không khí hòa thuận tập thể thế này. Cùng bạn bè ở bên nhau, không cần lo lắng những chuyện linh tinh, quan trọng nhất là cậu không phải gặp Yến Cảnh Đình.

Có lẽ vì mấy ngày nay cậu sống quá thoải mái, ông trời lại muốn thử thách cậu một chút.

Ngay ngày hôm đó, khách sạn xuất hiện một vị khách mà cậu không bao giờ muốn gặp.

Khi cậu nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen quen thuộc đậu bên ngoài, người trợ lý quen thuộc từ ghế lái bước xuống, mí mắt cậu bắt đầu không tự chủ được mà nháy liên hồi, đến khi Yến Cảnh Đình bước xuống xe, cậu cảm giác thế giới như đang trêu đùa mình.

Trong sảnh khách sạn có mấy chiếc máy quay, Yến Cảnh Đình giữ vẻ mặt nghiêm nghị, không liếc mắt một cái đi ngang qua Tống Xuyên, chỉ có trợ lý hơi quay đầu lại, gửi ánh mắt "tự cầu phúc" cho cậu.

Tống Xuyên cảm thấy ông trời như đang trêu ngươi mình.

Lúc này vừa khéo Lộ Tử An đi vệ sinh không có mặt ở đây, nên nhiệm vụ đưa hắn lên phòng chỉ có thể giao cho cậu.

Tống Xuyên đi đến trước mặt Yến Cảnh Đình, hơi cúi người chỉ đường: "Tiên sinh, mời đi lối này."

Ánh mắt sau cặp kính râm của Yến Cảnh Đình lướt qua người cậu, ánh mắt thoáng di chuyển, vẻ mặt không biểu lộ gì mà đi theo sau, trợ lý xách hành lý đi sau cùng không dám thở mạnh. Mỗi người mang tâm trạng riêng đi lên lầu, Tống Xuyên lấy thẻ phòng mở cửa cho Yến Cảnh Đình, khách sáo cúi đầu chào: "Tiên sinh, đây là phòng của ngài, nếu có gì cần xin hãy báo với lễ tân, rất hân hạnh được phục vụ ngài."

Nói xong, Tống Xuyên định chuồn đi, Yến Cảnh Đình nhận vali từ trợ lý, đẩy về phía cậu, bánh xe lăn lộc cộc vài tiếng rồi chạm vào chân cậu.

Yến Cảnh Đình hất cằm về phía cậu, khóe miệng không che dấu nổi nụ cười: “Giúp tôi mang vali vào phòng.”

Tống Xuyên nghiến chặt răng hàm, cúi đầu nhìn chiếc vali chỉ cao đến đầu gối, rồi lại liếc nhìn mấy chiếc máy quay xung quanh, âm thầm thở dài, nuốt xuống những lời thô tục sắp thốt ra, cố nặn ra một nụ cười tiêu chuẩn, nghiến răng nghiến lợi nói ra 4 chữ “Dạ được, tiên sinh.”

Tống Xuyên xách chiếc vali gần như trống không vào phòng, vừa mới đặt xuống định rời đi thì nghe thấy tiếng "rầm" sau lưng, tiếp theo là âm thanh "cạch" của khóa cửa.

Tống Xuyên không tin nổi quay đầu lại đối diện với vẻ mặt đầy ý cười của Yến Cảnh Đình khi hắn khoanh tay dựa vào cửa: "Anh... mở cửa ra!"

Cậu định chạy tới mở cửa thì bị Yến Cảnh Đình giữ chặt tay kéo lại, ép sát vào tường, môi hắn kề sát tai Tống Xuyên, hơi thở nóng rực phả vào vành tai cậu: "Bên ngoài là người của đoàn phim, nếu cậu la lên, không sợ họ nghe thấy sao?"
« Chương TrướcChương Tiếp »