Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yến Tiên Sinh, Chúng Ta Chia Tay Đi

Chương 50: Buông tha tôi đi(2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tay Yến Cảnh Đình dừng lại rất lâu, rồi xấu hổ buông xuống, cố gắng nở nụ cười, nói: “Tôi ở bên cô ấy khiến em không vui đúng không? Tống Xuyên, cho tôi chút thời gian, tôi sẽ chia tay cô ấy và xử lí ổn thỏa chuyện này.”

Ha.

Nếu là trước đây, có lẽ Tống Xuyên sẽ vui mừng, nhưng bây giờ, trong lòng cậu như một hồ nước trong trẻo và tĩnh lặng, viên đá mà Yến Cảnh Đình ném xuống cũng không làm nổi một gợn sóng, chỉ từ từ chìm xuống đáy.

Tống Xuyên không nói thêm gì nữa, đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên cành cây, có một chiếc lá sắp rụng nhưng vẫn chưa rơi xuống, kiên cường bám lấy điểm nối duy nhất với cành cây, đung đưa theo gió.

Giọng nói của Yến Cảnh Đình vang lên từ sau lưng, hết lần này đến lần khác cầu xin: “Tôi nói thật đấy, Tống Xuyên, cho đến bây giờ tôi mới biết em quan trọng với tôi đến nhường nào. Tôi cầu xin em hãy tin tôi lần này.”

“Con người ai cũng có lúc phạm sai lầm, tôi cũng không phải là thánh nhân, em tha thứ cho tôi lần này có được không?”

Hắn hỏi nhẹ nhàng, mang theo đầy mong đợi nhưng không nhận được chút phản hồi nào.

Chiếc lá ngoài cửa sổ cuối cùng cũng không chịu nổi cơn gió thổi qua, chầm chậm rơi xuống khỏi cành.

Sợi dây căng trong tâm trí Tống Xuyên cũng đứt phựt vào lúc đó. Cậu nhắm mắt lại: “Tôi mệt rồi, tôi muốn ngủ, anh ra ngoài đi.”

Vài từ ngắn gọn đã thể hiện rõ thái độ của Tống Xuyên. Yến Cảnh Đình lặng lẽ đứng yên tại chỗ, không biết đã qua bao lâu, Tống Xuyên mới cảm nhận được bóng dáng phía sau mình ngày càng xa, cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa khe khẽ, rồi tiếp theo là sự tĩnh lặng.

Tống Xuyên mở mắt ra, ánh nhìn từ cửa sổ chuyển sang góc tường, quét một vòng khắp trần nhà, phát hiện bốn góc phòng đều lắp camera. Đèn đỏ dưới camera nhấp nháy, chứng tỏ cả bốn chiếc đều đang hoạt động.

Vừa nãy khi Yến Cảnh Đình ra ngoài, cậu nghe thấy tiếng khóa cửa, rõ ràng là bị khóa từ bên ngoài, Yến Cảnh Đình định nhốt cậu ở đây.

Miệng nói vì muốn tốt cho cậu, chẳng lẽ tước đoạt tự do của cậu là tốt cho cậu sao?

Yến Cảnh Đình quả thật là kẻ vô cùng ích kỷ.

---

Tống Xuyên đã ở trong bệnh viện nhiều ngày, bị Yến Cảnh Đình cưỡng chế nhốt ở đây không thể ra khỏi phòng, chỉ ăn rồi ngủ. Phòng bệnh này có nhà vệ sinh riêng, thức ăn mỗi ngày đều có người mang đến, cậu có thể giải quyết mọi nhu cầu của mình ngay trong phòng.

Yến Cảnh Đình nghĩ rằng Tống Xuyên sẽ náo loạn đòi ra ngoài, nhưng cậu lại không làm vậy.

Camera giám sát được kết nối trực tiếp với điện thoại của Yến Cảnh Đình, hắn hầu như luôn dán mắt vào điện thoại mọi lúc. Mỗi ngày, Tống Xuyên đều ăn uống đúng giờ, sau khi ăn xong sẽ đi lại trong phòng, đôi khi đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, một lần là cả nửa ngày, sau đó lại lững thững quay về giường, nếu không nằm trên giường nghịch điện thoại thì ngủ.

Cậu rất ngoan ngoãn, hầu như không nói gì, trợ lý nhỏ bị Yến Cảnh Đình cưỡng ép bắt tới để trò chuyện cùng Tống Xuyên, lần đầu tiên đến anh còn có thể tìm vài đề tài, nhưng với thái độ càng lúc càng hững hờ của Tống Xuyên khi chỉ đáp lại bằng "ừm", "à", "ồ" thì trợ lý cuối cùng cũng không còn gì để nói.

Anh ta cứ tưởng Tống Xuyên sẽ hỏi những câu đại loại như “bao giờ Yến Cảnh Đình sẽ thả cậu ra”, nhưng không ngờ ngay cả nửa câu cũng không có, giống như Tống Xuyên đã biết rằng dù có hỏi cũng chỉ nhận được những lời thoái thác, nên đơn giản là không hỏi nữa.

Những ngày bị giam cầm, Tống Xuyên chỉ có thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài qua internet.

Mặc dù không phải là người thích lướt mạng nhiều, nhưng trong hoàn cảnh này, lên mạng trở thành thú vui tiêu khiển duy nhất của cậu. Mỗi ngày đều lướt Weibo, xem tin tức. Dạo gần đây, những bàn tán về cậu trên mạng đã giảm đi khá nhiều, ánh mắt của mọi người nhanh chóng bị những tin đồn giật gân của các nghệ sĩ khác thu hút, dường như mọi người đã quên mất sự tồn tại của cậu.

Vài ngày trước, cậu nghe nói lão gia nhà họ Yến bất ngờ bị xuất huyết não, trở thành người thực vật, nhà họ Yến hiện giờ đang loạn cả lên, Yến Cảnh Đình phải về công ty chủ trì đại cục, mỗi lần đến thăm cậu đều là vào đêm khuya.

Tống Xuyên không biết rằng, lúc đó Yến Cảnh Đình kéo lê thân thể mệt mỏi từ nhà họ Yến tới đây, sau đó nhẹ nhàng bước vào, nằm nhoài bên giường, ngắm nhìn khuôn mặt yên bình trong giấc ngủ của cậu, rồi tự mình từ từ ngủ thϊếp đi.

Vị thiếu gia nhà họ Yến kén chọn giường ấy đã chịu đựng trên ghế sofa suốt hơn một tháng.

Sáng sớm khi trời còn chưa sáng hẳn, trợ lý sẽ gọi hắn dậy, rồi cùng rời đi.

Những ngày như vậy đã kéo dài hơn một tháng, vào một buổi sáng nọ, khi Tống Xuyên lướt Weibo, cậu thấy tin đứng đầu hot search là - Yến Cảnh Đình và Tề Thiên Thần chia tay.

Lão gia nhà họ Yến bị xuất huyết não trở thành người thực vật, quyền kiểm soát của nhà họ Yến hoàn toàn rơi vào tay Yến Cảnh Đình, hắn không cần nhìn sắc mặt lão gia nữa, cũng không cần dựa vào nhà họ Tề, nên đã dứt khoát đề nghị chia tay, đá Tề Thiên Thần.

Dùng xong liền vứt, quả nhiên đây là phong cách nhất quán của Yến Cảnh Đình.

Chiều hôm đó, khi tin chia tay của Yến Cảnh Đình và Tề Thiên Thần chưa hạ nhiệt, thì một tin khác bỗng nổi lên, leo thẳng lên top 1 hotsearch - Tống Xuyên bị vu oan.

Cậu mang theo nghi hoặc mà nhấp vào, phát hiện trên cùng là một video, video không có hình ảnh chỉ có âm thanh, hơn nữa còn là âm thanh đã qua xử lý.

Đó là giọng của một phụ nữ, cô ta tự xưng là trợ lý của Tề Thiên Thần, tố cáo Tề Thiên Thần kiêu căng ngạo mạn ở phim trường, thường xuyên bắt nạt nhân viên, ức hϊếp các nghệ sĩ không nổi tiếng, và nghệ sĩ "không nổi tiếng" ấy chính là Tống Xuyên.

Hơn nữa, người đăng bài đã đính kèm bằng chứng ngay trong phần bình luận, bình luận đầu tiên là hình ảnh Tề Thiên Thần phô trương thanh thế, bình luận thứ hai là một liên kết, nhấp vào đó sẽ thấy video Tề Thiên Thần tát nhân viên. Trong video, nhân viên đã bị che mặt, nhưng dựa vào trang phục vẫn có thể nhận ra đó chính là trợ lý từng cùng Tề Thiên Thần hãm hại cậu. Bình luận thứ ba cũng là một liên kết, nhấp vào là một đoạn âm thanh, ghi lại rõ ràng tiếng Tề Thiên Thần ra lệnh cho trợ lý cùng nhau hãm hại Tống Xuyên.

Chứng cứ rành rành, Tề Thiên Thần có muốn trở mình cũng khó.

Người tố cáo nói mình không thể chịu nổi sự ức hϊếp của Tề Thiên Thần mới chuẩn bị lén ghi lại bằng chứng khi Tề Thiên Thần bắt nạt người khác. Cũng vì lương tâm cắn rứt sau khi hãm hại Tống Xuyên nên quyết định đứng ra bóc phốt, và ở cuối video còn gửi lời xin lỗi tới Tống Xuyên. Người qua đường vui vẻ hóng chuyện, fan thì đau khổ giãy giụa, antifan thì hả hê thêm dầu vào lửa, trong một thời gian ngắn trên mạng đã trở nên náo nhiệt vô cùng.

Tới chập tối hôm đó, sự việc đã phát triển tới mức không thể kiểm soát. Weibo của Tề Thiên Thần, sau khi bị "công kích" suốt nửa ngày trời, cuối cùng cũng xuất hiện một bài đăng mới:

Và đó là bài đăng xin lỗi.

Trong bài viết, Tề Thiên Thần thừa nhận tất cả những hành động sai trái, bao gồm cả việc vu oan cho Tống Xuyên, và gửi lời xin lỗi đến cậu.

Fan thì người đau lòng, người thất vọng thoát fan, chỉ còn lại một số ít vẫn kiên quyết tin rằng cô không sai, cô bị ép buộc, nhưng không thể phủ nhận rằng đại đa số chọn đứng về phía Tống Xuyên. Những tài khoản maketing từng mắng chửi Tống Xuyên như cẩu đều nhanh chóng xóa bỏ các bài viết trước, giả vờ như không có chuyện gì, chạy theo xu hướng bắt đầu chỉ trích Tề Thiên Thần và tỏ ra thương xót cho Tống Xuyên.

Tống Xuyên chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình sẽ vực dậy được từ đáy vực như thế. Sự việc xoay chuyển quá lớn, không chỉ khiến cư dân mạng mà chính bản thân cậu cũng bàng hoàng từ đầu đến cuối. Cậu vốn nghĩ rằng cuộc đời mình đã bị hủy hoại, nhưng không ngờ lại có một cú lội ngược dòng ngoạn mục như vậy, lội ngược dòng đến mức cậu nhất thời chưa thể tiêu hóa hết. Cậu nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu, cuối cùng cũng nở nụ cười đầu tiên sau một thời gian dài.

Bỗng nhiên, có tiếng khóa cửa vang lên, nụ cười trên môi Tống Xuyên như bị phù phép, lập tức biến mất. Ở cửa xuất hiện một thân hình cao ráo, trên tay cầm hai hộp đồ ăn, tươi cười bước vào.

“Tống Xuyên, có đói không, hôm nay cơm chuẩn bị hơi muộn.”

Nói xong, hắn từ cửa bước vào, theo sau là trợ lý và vệ sĩ cũng mang theo hộp đồ ăn, bày đầy một bàn.

Tống Xuyên hầu như ngày nào cũng có đãi ngộ này, một mình cậu mà được chuẩn bị một bàn thức ăn dành cho bốn, năm người. Đó cũng là lý do tại sao cậu đã tăng hơn mười cân chỉ sau hơn một tháng ở đây.

*10 cân bên Trung = 5 cân bên mình thôi nha.

Yến Cảnh Đình lấy ra một bát cháo từ trong hộp, cười nói với cậu: “Tống Xuyên, em xem xem muốn ăn gì, nếu không có món nào vừa ý, tôi sẽ bảo người đi mua thêm.”

Tống Xuyên không muốn trả lời hắn, cầm đũa lên và chỉ ăn món trước mặt mình. Yến Cảnh Đình ngồi cạnh bàn, cầm đũa trên tay nhưng mãi không hạ xuống, trong mắt tràn đầy ý cười, nhìn chăm chú Tống Xuyên.

Còn nhớ trước đây, Tống Xuyên cũng từng nhìn hắn như thế, khi ấy Tống Xuyên vẫn còn rất yêu hắn.

Yến Cảnh Đình nhìn cậu cúi đầu nhai một cách máy móc, má phồng lên, Tống Xuyên giờ đã có chút da thịt sau khi tăng hơn chục cân, da mặt hồng hào, làn da mịn màng khiến người ta không kiềm chế được muốn giơ tay nhéo một cái. Yến Cảnh Đình quả thực đã đưa tay ra: “Em nhìn xem, mập lên một chút trông đẹp hơn nhiều.”

Tống Xuyên nghiêng đầu né tránh bàn tay của hắn, tiếp tục ăn cơm một cách vô cảm.

Tay Yến Cảnh Đình dừng lại giữa không trung.

Lông mi hắn khẽ run, cố gắng giấu đi nỗi buồn trong mắt, cuối cùng vẫn cười nhẹ rồi thu tay lại.

“Khi nào thì anh thả tôi đi?” Tống Xuyên đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn Yến Cảnh Đình.

Yến Cảnh Đình đột nhiên nhận ra trong mắt Tống Xuyên không còn chút tình cảm nào, bình lặng như mặt nước sâu thẳm không thấy đáy, khó mà khơi dậy sóng gió.

Hắn cười khổ: “Ở bên tôi không tốt sao, tôi sẽ đối xử tốt với em mà.”

“Thả tôi đi.”

Tống Xuyên không muốn nói nhiều với hắn, chỉ nhấn mạnh từng chữ một.

Tay Yến Cảnh Đình nắm chặt bên hông, hắn hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén cơn giận: “Tống Xuyên, tôi yêu em như vậy, em không thể ở lại bên tôi sao?”

Yêu?

Tống Xuyên cảm thấy từ này thật mỉa mai khi thốt ra từ miệng Yến Cảnh Đình.

“Anh biết yêu là gì sao?”

“Tôi yêu em, nên tôi muốn giữ em bên mình.”

Giữ bên mình?

“Giống như thế này? Nhốt tôi lại, chỉ có mình anh được thấy, giống như một món đồ chơi riêng?” Tống Xuyên nhìn hắn với ánh mắt đầy bi thương, nỗi tuyệt vọng không thể cứu chữa đối với Yến Cảnh Đình.

“Tôi…” Yến Cảnh Đình bỗng nhiên không biết phải giải thích thế nào, vì thực ra hắn đúng là nghĩ như vậy, hắn chỉ muốn giữ Tống Xuyên làm của riêng, chỉ thuộc về mình hắn.

Tống Xuyên cười lạnh: “Anh luôn chỉ biết nghĩ cho bản thân, chưa bao giờ nghĩ đến người khác.”

“Vậy em dạy tôi, dạy tôi thế nào là yêu, chúng ta ở bên nhau, sau này em có thể từ từ dạy tôi.” Yến Cảnh Đình nắm chặt tay Tống Xuyên, khẩn cầu tha thiết.

Tống Xuyên lắc đầu. Ánh mắt tràn đầy hy vọng của Yến Cảnh Đình vì cái lắc đầu đó mà dần trở nên u ám, giọng của Tống Xuyên vang lên bên tai:

“Anh vô phương cứu chữa rồi, tôi không dạy nổi anh.”
« Chương TrướcChương Tiếp »