Chương 49: Buông tha tôi đi

Chương 49: Buông tha tôi đi

Một tiếng “cạch” vang lên, khóa cửa được mở ra, cánh cửa chầm chậm hé mở một khe nhỏ. Người thợ khóa vừa quay đầu lại, chưa kịp nói gì thì đã bị một lực mạnh đẩy sang một bên. Chưa đứng vững thì đã thấy bóng người như cơn gió lao vào phòng.

Bên ngoài trời nắng chói chang, nhưng trong căn phòng lại tối đen như mực, rèm cửa chắn hết ánh sáng, không thể nhìn thấy gì. Chỉ có ánh sáng từ hành lang len qua khe cửa chiếu vào, mới lờ mờ soi rõ một bóng dáng co rúm trong góc.

Thân hình đó nhỏ bé, hoàn toàn không giống dáng vẻ của một người đàn ông trưởng thành.

Đến khi tiến lại gần mới có thể nhìn rõ Tống Xuyên vùi đầu vào khuỷu tay mình, vì quá sợ hãi mà cố gắng co mình lại để tìm chút cảm giác an toàn trong góc nhỏ này.

Yến Cảnh Đình lao vào một cách liều lĩnh, hắn đã chẳng còn quan tâm đến điều gì khác, hắn chỉ muốn xác nhận rằng người mà hắn ngày đêm nhớ nhung liệu có an toàn hay không. Thậm chí hắn còn không bật đèn lên, chỉ dựa vào ánh sáng mờ nhạt mà lao tới, không chú ý dưới chân có bậc thang, suýt nữa thì ngã nhào xuống đất.

Hắn loạng choạng đứng dậy, chạy tới ôm chặt lấy thân hình đó vào lòng, cho đến khi cảm nhận được mùi hương quen thuộc trên người đối phương, cảm nhận được nhiệt độ và hơi thở nhẹ nhàng của cậu, tảng đá trong lòng mới thực sự rơi xuống, lúc đó hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

"Tốt quá rồi, Tống Xuyên, thật tốt quá, cậu không sao là tốt rồi."

Hắn cảm thấy trái tim mình đã trở lại đúng vị trí, loại cảm giác thăng trầm như thế này, hắn không muốn trải qua thêm lần nào nữa.

Tống Xuyên vốn nghĩ rằng toàn thân mình đã tê liệt, đột nhiên cảm nhận được một giọt nước mắt nóng hổi từ sau cổ chảy vào gáy cậu, sau đó trượt xuống dọc theo đường cong của cổ, nơi nó chảy qua để lại một chuỗi nhiệt nóng bỏng, nóng đến mức khiến cậu từ từ phản ứng lại.

Phát hiện cửa đã mở, mình bị một người ôm chặt vào lòng.

Giọng nói của người này, mùi hương của người này, Tống Xuyên đều quen thuộc, cũng là những thứ cậu từng yêu tới tận xương tủy từ rất lâu trước đây.

Nhưng bây giờ, trong lòng cậu lại đầy sự chán ghét.

Tống Xuyên khẽ giãy giụa, Yến Cảnh Đình ôm cậu chặt hơn, như muốn hòa nhập cậu vào xương thịt của mình, Tống Xuyên không thể giãy giụa, chỉ đành mở miệng nói: “Anh buông tôi ra.”

Cậu đã lâu không uống nước nên cổ họng khô khốc như giấy ráp, nói một câu thôi cũng khiến cậu tưởng chừng như sắp phun ra máu.

Còn Yến Cảnh Đình như phát điên, ôm chặt lấy cậu, ngón tay luồn vào tóc Tống Xuyên, mặt vùi vào hõm vai để ngửi lấy mùi hương của cậu. Hắn không dám buông tay, xương trên người Tống Xuyên cọ vào tay hắn, hắn thậm chí cảm thấy Tống Xuyên gần như không còn chút thịt nào trên người, nhẹ đến mức không chân thực.

Hắn sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ, nếu hắn buông tay, Tống Xuyên sẽ tan biến theo gió, không còn thấy đâu nữa.

Giọng của Tống Xuyên lạnh lùng không chút cảm xúc, chỉ lặp lại một cách máy móc: “Anh buông tôi ra.”

Toàn thân Yến Cảnh Đình run lên, giọng điệu của Tống Xuyên chưa bao giờ bình thản như vậy, nhưng lại ẩn chứa sự lạnh lẽo thấu xương.

Hắn do dự rất lâu mới miễn cưỡng buông tay, trợ lý đứng ở cửa bật đèn lên, cả căn phòng lập tức sáng bừng, Tống Xuyên bị ánh sáng làm chói mắt không mở ra được, rất lâu sau mới hồi phục lại.

Lúc này Yến Cảnh Đình mới thấy rõ bộ dạng của người trước mặt: Khuôn mặt của Tống Xuyên không còn hồng hào như trước mà trở nên hốc hác, gò má gầy nhô cao, hốc mắt sâu hoắm phủ một lớp quầng thâm xanh tím. Đường nét dưới cằm sắc nhọn, gầy đến mức khiến người ta đau lòng.

Cậu ấy sao lại trở nên thế này, Yến Cảnh Đình không dám tưởng tượng, Tống Xuyên sao có thể trở nên như vậy?

Tim hắn đột nhiên nhói đau.

“Tống Xuyên, xin lỗi, là tôi không chăm sóc tốt cho cậu, xin lỗi…”

Hiện tại ngoài xin lỗi ra Yến Cảnh Đình không biết nói gì khác.

Hắn hận không thể quay lại hỏi bản thân của mấy ngày trước:

Tại sao không nhận ra Tề Thiên Thần thà nhận đóng thêm phim cũng muốn tới đoàn phim của Tống Xuyên?

Tại sao không nhận ra Tề Thiên Thần thực ra đã sớm biết về mối quan hệ của bọn họ?

Và tại sao không bảo vệ tốt Tống Xuyên?

Tại sao!!!

Nỗi hối hận của Yến Cảnh Đình giờ đây đã chẳng còn tác dụng gì, Tống Xuyên tránh khỏi cái ôm của hắn, từ dưới đất đứng lên, đôi chân vì ngồi quá lâu nên không vững, vừa đứng dậy đã lảo đảo.

Yến Cảnh Đình vội vàng đưa tay ra đỡ, nhưng bị Tống Xuyên hất ra.

“Anh tránh ra.”

Giọng điệu lạnh lùng.

Tay của Yến Cảnh Đình lơ lửng giữa không trung, hồi lâu vẫn chưa hạ xuống.

Lúc này đầu óc Tống Xuyên đang hỗn loạn vô cùng, cậu chỉ biết rằng cậu không muốn gặp Yến Cảnh Đình, càng không muốn có bất kỳ quan hệ gì với hắn.

Với suy nghĩ đó, Tống Xuyên tự mình đi ra ngoài, cậu không biết mình sẽ đi đâu, cậu chỉ biết rằng chỉ cần Yến Cảnh Đình ở trong căn phòng này cậu sẽ không muốn ở lại đây nữa.

Trợ lý ở cửa nhìn cậu ra khỏi phòng một mình, liếc nhìn Yến Cảnh Đình vẫn đứng yên tại chỗ, nuốt ngụm nước bọt, lùi lại một chút, nhường đường cho Tống Xuyên.

Anh ta không dám chạm vào, càng không dám đỡ, việc duy nhất có thể làm là dõi theo bóng lưng của Tống Xuyên, nhìn cậu như một hồn ma lướt qua góc rẽ, bóng người biến mất ở cửa ra vào.

Chưa đầy hai giây sau, bên ngoài bỗng vang lên một tiếng “bịch” lớn, là âm thanh cơ thể người đập xuống sàn phát ra tiếng động nặng nề.

---------------------------------------

Tống Xuyên không biết mình đã ngủ bao lâu, cậu mơ thấy mình bị người ta đuổi bắt, bị dồn đến mép vách núi, những kẻ truy đuổi cậu đứng vòng xung quanh, giơ điện thoại điên cuồng quay phim, miệng không ngừng mắng chửi, nước bọt văng tứ tung.

Cậu che mặt, muốn chạy trốn nhưng không có đường nào thoát, nơi này là một bãi đất trống bằng phẳng, gần như có thể nhìn thấy mọi thứ, không có chỗ nào để cậu ẩn náu, cũng không có ai sẵn sàng đưa tay ra cứu cậu.

Những lời mắng chửi đột nhiên có hình dạng, như những thanh kiếm lao về phía cậu, không sót cái nào tất cả đều đâm vào cơ thể cậu, Tống Xuyên không cảm thấy đau chỉ thấy hơi khó chịu, ngực bị đè nén không thể thở nổi.

Xa xa có một dáng người xinh đẹp, đó là Tề Thiên Thần, cô ta nở mỉm cười đắc ý với cậu, dùng khẩu hình miệng nói với cậu: “Làm kẻ thứ ba, đây chính là hậu quả!”

Ngay sau đó Yến Cảnh Đình không biết từ đâu bước ra, ôm lấy Tề Thiên Thần vào lòng, Tống Xuyên ra sức cầu cứu, nhưng phát hiện mình không thể phát ra tiếng. Mà Yến Cảnh Đình thậm chí không nhìn cậu lấy một lần, cười nói gì đó với Tề Thiên Thần, hai người thân mật đi xa dần. Tống Xuyên bị người ta ép lùi về phía sau, một chân đã đạp lên mép vực, bên dưới vách đá là dòng sông chảy xiết, những người đó giơ điện thoại càng lúc càng tiến lại gần, còn cậu chỉ có thể bị ép lùi về sau, lùi về sau...

“Tiểu Xuyên.”

Một giọng nói nhẹ nhàng từ phía sau vang lên, Tống Xuyên quay đầu lại, dưới vách đá không biết từ lúc nào đã có một người phụ nữ trẻ và một ông lão nghiêm nghị đứng đó, mắt cậu nóng lên: đó là mẹ và ông ngoại.

Họ vẫy tay với cậu, mẹ vẫn giữ nụ cười quen thuộc, dịu dàng nói với cậu: “Tiểu Xuyên, nếu mệt rồi, thì đến tìm chúng ta nhé.”

Tống Xuyên bỗng nhiên khóc òa, trong khoảnh khắc đó mọi nỗi ấm ức trào lên lấp đầy trái tim, nghẹn lại ở cổ, nuốt cũng không trôi, nghẹn đến mức cậu gần như muốn phun ra một ngụm máu.

Cậu thực sự cảm thấy mệt rồi, rất mệt, mệt đến mức cậu muốn buông bỏ.

Những kẻ trước mặt giơ điện thoại, cười khoái chí như ác quỷ địa ngục, từng bước từng bước tiến về phía cậu, sau lưng là tiếng gọi dịu dàng của mẹ và ông ngoại. Tống Xuyên đột nhiên cảm thấy, nếu nhảy xuống ngay bây giờ cũng tốt.

Cậu muốn được giải thoát.

Tống Xuyên đứng trên mép vực, không nhìn những kẻ đang tiến đến gần nữa, thay vào đó nhắm mắt lại, cuối cùng nhảy xuống--

“A—“

Tống Xuyên giật mình ngồi dậy từ trên giường, cảm giác rơi từ vách núi xuống trong giấc mơ giống như thật, thậm chí gió ngược bên tai cũng chân thực đến mức khiến cậu sợ hãi. Cậu thở hổn hển, tim đập loạn xạ, trán đẫm mồ hôi lạnh.

“Tống Xuyên, sao vậy? Có phải gặp ác mộng không? Em không sao chứ?”

Yến Cảnh Đình trông chừng bên giường suốt cả đêm không chợp mắt, thêm vào những ngày trước bận rộn xử lý công việc gần như không ngủ, dù thân thể hắn có làm bằng sắt đá cũng chịu không nổi. Trời vừa sáng, hắn đã kiệt sức ngả vào ghế, cơn buồn ngủ vừa ập đến thì bị tiếng hét của Tống Xuyên đánh thức.

Vì ngồi dậy quá nhanh, Tống Xuyên có chút tụt huyết áp, trước mắt mờ mịt, không nhìn rõ gì cả. Chỉ cảm thấy có người đỡ mình nằm trở lại giường, đợi đến khi máu truyền đủ lên não, cậu mới dần dần nhìn rõ khung cảnh trước mắt.

Trần nhà trắng xóa, tường trắng xóa, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc sát trùng, còn có tiếng máy móc kêu tít tít, lắng nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng bước chân người qua lại bên ngoài.

Cậu lại vào bệnh viện rồi.

Yến Cảnh Đình thấy cậu tỉnh lại, mừng rỡ như điên, cơn buồn ngủ vừa rồi gần như nuốt chửng hắn lập tức bị sự hưng phấn quét sạch ngay tức khắc, hắn với đầu tóc bù xù và hai quầng thâm dưới mắt nhưng vẫn ân cần lải nhải: “Bác sĩ nói em do nhịn ăn quá lâu dẫn đến ngất xỉu, đã truyền dịch cho em rồi, không có gì nghiêm trọng nữa... Tống Xuyên, bây giờ em có đói không, muốn ăn gì?”

Tống Xuyên không muốn nói chuyện, chỉ ngây ngốc nhìn trần nhà, ánh mắt đảo quanh theo những hoa văn trên đó, vòng đi vòng lại, không hề rơi trên người Yến Cảnh Đình.

Yến Cảnh Đình cảm thấy không vui, nhưng vẫn không chút tức giận, từ giỏ bên cạnh lấy ra một quả táo, Yến thiếu gia chưa từng động đến dao gọt hoa quả, gọt quả táo chỗ lồi chỗ lõm, nhưng vẫn cười tươi đưa cho cậu: “Có muốn ăn không.”

Tống Xuyên dứt khoát quay người lại, đưa lưng về phía hắn.

Nụ cười của Yến Cảnh Đình đông cứng trên mặt, cuối cùng vẫn không buông xuống, kiên trì tiếp tục hỏi: “Tôi bảo người đi mua cháo, em muốn ăn loại nào, cháo trắng hay cháo mặn?”

Tống Xuyên mãi không nói gì.

Chỉ để lại cho hắn một bờ vai gầy guộc, đốt sống cổ phía sau nhô lên đáng sợ.

Yến Cảnh Đình tự nói một mình: “Em thích cháo trắng đúng không? Tôi suýt quên em thích ngọt...”

“Tha cho tôi đi, Yến Cảnh Đình.”

Tống Xuyên đột nhiên nói.

Tay của Yến Cảnh Đình khựng lại, quả táo trong tay rơi xuống, lăn ra xa, cuối cùng đυ.ng vào góc tường, phủ đầy bụi.

Ánh mắt Tống Xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ, đã vào đông rồi, lá cây ngoài cửa sổ đã rụng gần hết, nhìn ra xa là một cảnh tượng tiêu điều.

Yến Cảnh Đình không nói gì, giữa hai người là sự im lặng kỳ lạ, yên tĩnh đến mức Tống Xuyên có thể nghe rõ tiếng thở ngày càng nặng nề của Yến Cảnh Đình.

“Là tôi sai rồi, Tống Xuyên, tôi thật sự biết sai rồi, là tôi không bảo vệ tốt cho em, tôi thề đây là lần cuối cùng...” Tay Yến Cảnh Đình vuốt ve lưng cậu, men theo xương bướm của cậu mà đi lên, dừng lại trên gò má cậu, giọng hắn run rẩy chưa từng có, hạ mình đến cực điểm, đầy sự cầu xin, “Tôi chưa từng yêu ai, đây là lần đầu tiên, nên tôi... tôi làm chưa được tốt, em có thể cho tôi một cơ hội không, tôi thật sự không thể mất em, Tống Xuyên...”

Tống Xuyên khẽ nhếch môi, nhưng trong mắt lại chứa đầy sự chết chóc.

Trái tim cậu đã hoàn toàn nguội lạnh.

“Cho anh cơ hội? Để tôi lại làm kẻ thứ ba sao?”