Chương 47: Chia tay đi

Những bức ảnh rõ ràng được chụp qua kính, được phóng to lên nhiều lần, góc chụp rất khó nhìn nhưng vẫn có thể thấy rõ được hai người trong ảnh.

Là Tống Xuyên và Yến Cảnh Đình.

Hàng chục tấm ảnh dày đặc, tất cả đều là hình của Tống Xuyên và Yến Cảnh Đình.

Trong ảnh, Tống Xuyên bị Yến Cảnh Đình ghì chặt trên ghế sofa, hành động rất thân mật, thậm chí có phần khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh.

Đêm đó, Yến Cảnh Đình say rượu tìm đến cậu, tất cả đều bị người ta chụp lại.

Hóa ra, Tề Thiên Thần từ lâu đã biết về mối quan hệ giữa cậu và Yến Cảnh Đình.

Trong khoảnh khắc ấy, Tống Xuyên cảm thấy mình như một thằng hề đang diễn một vở kịch tự cho là đúng. Giờ đây cậu bị vạch trần sạch sẽ, mọi thứ cậu làm đều bị phơi bày không thương tiếc, trần trụi trước mắt.

Cơn giận ban nãy hoàn toàn biến mất khi nhìn thấy những bức ảnh này.

Cậu có gì mà phải tức giận chứ?

Cậu có tư cách gì để tức giận?

Tề Thiên Thần nói không sai, cậu chính là kẻ thứ ba, bị chính thất cảnh cáo, đây là đáng đời cậu.

Tống Xuyên ôm lấy đầu gối ngồi co ro dưới đất, xung quanh là rải rác những tấm ảnh. Trong ảnh đêm tối mịt mờ chỉ có ánh sáng từ khung cửa sổ nhỏ phản chiếu hình ảnh hai người đang quấn lấy nhau.

Đây cũng là bằng chứng cho việc cậu vụиɠ ŧяộʍ với bạn trai của người khác.

Bên ngoài gần như đã chìm vào đêm đen, người trong phòng co ro bên cạnh giường, khuôn mặt vùi vào đầu gối, chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc thút thít. Đây là lớp phòng vệ cuối cùng của Tống Xuyên, nhưng nó cũng vỡ tan rồi.

Ngày hôm sau, mọi người đều nghĩ Tống Xuyên sẽ kiện Tề Thiên Thần vì tội bịa đặt phỉ báng, bôi nhọ danh dự. Ai ngờ, sáng hôm sau, không ai thấy bóng dáng cậu, khi phó đạo diễn đến phòng tìm thì phát hiện cậu đã biến mất.

Tề Thiên Thần sáng sớm đã vội và đến đoàn phim khác và với sự ra đi của Tống Xuyên, vụ việc cậu quấy rối Tề Thiên Thần cũng thành sự thật không thể chối cãi.

Ngay cả những người tin tưởng cậu ban đầu, cũng vì sự ra đi của cậu mà dần dần dao động, dù sao ai lại muốn bị vu oan vô cớ chứ. Nếu thực sự không làm thì sẽ tiếp tục tranh luận, còn đằng này lại chọn cách im lặng đối mặt, nên khiến họ càng có khuynh hướng tin rằng Tống Xuyên thật sự đã làm chuyện đó.

Trong chốc lát, mọi người đều thở dài ngao ngán.

Tống Xuyên bị đuổi khỏi đoàn phim, đạo diễn ngồi trong phòng hút thuốc suốt nửa ngày, sau đó ra lệnh cho biên tập viên cắt bỏ tất cả cảnh quay của Tống Xuyên. Rồi gấp rút tìm diễn viên khác thế chỗ và quay lại những cảnh cần thiết.

Một bộ phim đáng lẽ rất tốt lại bị xáo trộn đến mức rối tung lên.

Nhưng đối với Tống Xuyên, cơn ác mộng mới chỉ bắt đầu.

Đoàn phim lộn xộn với đủ loại người, việc này không thể giấu giếm nổi, không biết ai đã tiết lộ ra ngoài, chẳng bao lâu sau, một paparazzi nổi tiếng trên Weibo đã tung ra một scandal chấn động: Diễn viên mới Tống Xuyên quấy rối nữ diễn viên khi quay phim.

Danh tính của nữ diễn viên này không được nhắc đến rõ ràng, nhưng dân mạng không ngốc, thông qua những bức ảnh mờ nhạt như pixel của điện thoại cổ, đã tìm ra được danh tính của "nữ diễn viên" — không ai khác chính là minh tinh mới nổi Tề Thiên Thần.

Loại tin chấn động thế này không phải ngày nào cũng có, nên các tài khoản báo lá cải không bỏ lỡ cơ hội để làm nóng dư luận. Chỉ trong nửa ngày, các bài viết tiêu cực như mưa trút xuống, dư luận lập tức lan rộng khắp các trang giải trí. Trên mạng, dù là fan hay người qua đường, đều dùng những ngôn từ thô tục nhất để chửi rủa từ cha mẹ đến tận mười tám đời tổ tiên.

Tề Thiên Thần là diễn viên lưu lượng đang hot, các fan cuồng không biết từ đâu có được địa chỉ và số điện thoại của cậu, điện thoại của Tống Xuyên bị gọi đến cháy máy, toàn là những cuộc gọi quấy rối. Tin nhắn còn gửi kèm những hình ảnh máu me kinh dị, cùng với vô số lời lăng mạ.

Từ khi sự việc bị tung ra, điện thoại của cậu chưa lúc nào ngừng reo.

Tống Xuyên kéo rèm cửa kín mít, trên cửa sổ, cửa ra vào và cả sân trước đều bị ném đầy trứng và rau củ thối, hàng rào bên ngoài bị tạt đầy máu chó và sơn dầu, ngày nào cũng có fan chực chờ bên ngoài. Tống Xuyên đã nghe tiếng chửi rủa ba ngày liền.

Cậu chui vào trong chăn, đeo tai nghe nhưng vẫn không ngăn được những lời lăng mạ thấu tận xương tủy.

Cậu tuyệt vọng rồi, thực sự vô cùng tuyệt vọng.

Tống Xuyên ở lì trong nhà ba ngày, không dám mở cửa sổ, không dám lên mạng. Cậu cứ thế nhốt mình trong phòng, tấm rèm cửa chắn mất ánh sáng khiến căn phòng tối om, tối đến mức cậu không biết bây giờ là ban ngày hay đêm.

Tiếng chuông điện thoại reo liên tục, màn hình hiện lên những số lạ từ khắp nơi, đều là những cuộc gọi quấy rối từ người hâm mộ. Điện thoại không ngừng rung trong căn phòng nhỏ này hòa cùng tiếng chửi rủa bên ngoài. Cho đến khi điện thoại bỗng sáng lên rồi vụt tắt và không còn kêu nữa.

Hết pin rồi. Đợi đến ngày thứ tư, cậu nghe thấy âm thanh lạ bên ngoài, đây là lần đầu tiên trong mấy ngày nay cậu nghe được âm thanh khác ngoài những lời lăng mạ. Những âm thanh đó đang xua đuổi đám fan bên ngoài, chẳng bao lâu sau, tiếng ồn cũng biến mất sạch sẽ.

Tống Xuyên như một bức tượng, không biểu cảm, không cử động, chỉ ngây ra nhìn chằm chằm vào bức tường TV trước mặt. Những tiếng chửi rủa dường như đã trở thành âm thanh nền quen thuộc với cậu, cho đến khi chúng đột nhiên biến mất. Hàng mi dài của cậu run lên, trong ánh mắt trống rỗng dường như có thêm chút thần sắc, cuối cùng cậu quay đầu nhìn về phía cửa sổ. Tấm rèm che kín cửa sổ không để tia ánh sáng nào lọt qua.

Cậu đứng dậy khỏi mặt đất, có lẽ vì không cử động quá lâu, Tống Xuyên hơi chúi người về phía trước, đập vào chiếc bàn khiến bình hoa rơi xuống, thủy tinh văng tung tóe. Cậu dường như không cảm thấy đau, loạng choạng đứng dậy đi xuống lầu.

Cậu mở cửa ra, bên ngoài trời đã tối, đèn đường bắt đầu được bật lên, chiếu sáng một góc nhỏ trước cửa nhà cậu.

Hàng rào bên ngoài bị tạt máu chó, làm cả hàng rào trắng tinh loang lổ, trên tường còn bị người ta dùng sơn viết chữ “tiện nhân" thật lớn.

Sơn đỏ như máu nổi bật trên nền tường trắng, hai chữ này như dao kiếm, đâm thẳng vào mắt cậu.

Trong sân tràn ngập mùi tanh của trứng sống, vỏ trứng vương vãi khắp nơi, con đường nhỏ trước nhà loang lổ dịch trứng vàng trắng lẫn lộn. Trong sân có vài người đang cúi xuống dọn dẹp, dẫn đầu là trợ lý của Yến Cảnh Đình, thấy cậu bước ra nên muốn nói gì đó nhưng lại nuốt xuống, cuối cùng chỉ thốt ra một câu hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Tống Xuyên không nói gì, cậu mặc bộ đồ trắng từ đầu đến chân, mới có vài ngày không gặp mà cậu dường như đã gầy đi một vòng, má hóp sâu, chỉ còn đôi mắt to nổi bật và vô hồn, khuôn mặt cậu tái nhợt và tiều tụy, gần như vỡ vụn và tàn tạ

Cậu bước lên một bước, bỗng chân đá phải thứ gì đó, cúi đầu nhìn xuống thì ra là một hộp quà được đóng gói cẩn thận.

Hộp quà này được buộc bằng dải ruy băng màu hồng. Tống Xuyên nhặt nó lên, mở ra thì thấy bên trong là một con búp bê tóc vàng mắt xanh xinh xắn.

Trên bụng con búp bê có một nút bấm, trên đó còn có mẩu giấy ghi chú "Ấn vào đây."

Cậu như ma xui quỷ khiến mà ấn vào đó.

Có vài tiếng xẹt xẹt giống như âm thanh tiếp xúc không tốt, sau đó là một đoạn yên lặng, và ngay khi mọi người đều nghĩ rằng không có gì xảy ra thì từ trong bụng con búp bê bất ngờ phát ra một tràng cười chói tai. Tiếng cười này giống như tiếng cười của búp bê ma trong phim kinh dị, ai oán và the thé, còn kèm theo những giai điệu rùng rợn.

Tinh thần Tống Xuyên vốn đã vô cùng căng thẳng, tiếng nhạc đó vừa vang lên, dây thần kinh trong đầu cậu như bị ai đó kéo căng ra. Tim cậu giật thót, sợ hãi ném thứ đó đi.

Con búp bê rơi ra khỏi hộp lăn một vòng trên mặt đất, rồi đầu nó đột nhiên rơi xuống! Như thể đã bị ai đó chặt đầu, từ chỗ đứt chảy ra chất lỏng màu đỏ giống như máu.

Giọng của con búp bê đột nhiên thay đổi, trở thành một đoạn âm thanh với âm điệu trầm thấp khàn khàn đã qua xử lý: “Tống Xuyên, đi chết đi! Tống Xuyên, đi chết đi! Tống Xuyên, đi chết đi!!”

Tống Xuyên bịt tai ngồi thụp xuống, thở dốc từng hồi như con cá mắc cạn sắp chết. Trợ lý vội vàng chạy tới tháo gỡ thiết bị bên trong con búp bê ra, cắt đứt dây điện, cuối cùng cũng ngăn được nó phát ra âm thanh.

Trong hộp rơi ra vài thứ, trợ lý nhặt lên chỉ thấy bên trong là những bức ảnh của Tống Xuyên bị người ta chỉnh thành ảnh thờ đen trắng, còn có một lưỡi dao dính máu.

Trợ lý lặng lẽ thu những thứ đó lại, đưa cho vệ sĩ bên cạnh bảo anh ta mang đi xử lý. Sau đó mới tiến lại gần Tống Xuyên hỏi: “Cậu có ổn không?”

Tống Xuyên bịt tai, mắt chỉ đờ đẫn nhìn xuống đất như người mất trí không nói lời nào.

Trợ lý không đành lòng, tiếp tục nói: “Yến tổng đang xử lý chuyện này rồi, anh ấy gọi điện cho cậu nhưng thấy cậu tắt máy. Ở đây có nhiều paparazzi, tạm thời anh ấy không thể xuất hiện, nhưng anh ấy đã tìm cho cậu một căn nhà mới. Tối nay cậu chuyển đến đó để tránh tạm, đợi khi chuyện này qua đi rồi hãy về..."

Tống Xuyên không muốn nghe bất cứ lời nào, cậu quay lại phòng bê ra một chậu nước lớn và khăn, chà đi chà lại hai chữ “tiện nhân” trên tường.

Hai chữ này không biết được viết từ khi nào, lớp sơn đã khô lại trên đó, dù chà thế nào cũng không sạch. Nhưng Tống Xuyên đã trở nên tê liệt, cậu như một cái máy không cảm xúc, chỉ biết lau đi lau lại.

Cậu không muốn nơi mẹ từng sống có bất kỳ thứ ô uế gì xuất hiện, dù chỉ một chút cũng không được.

Trợ lý thấy mình không thể lay chuyển được Tống Xuyên, liền dứt khoát gọi điện cho Yến Cảnh Đình, để tổng giám đốc tự xử lý mớ hỗn độn này.

Anh ta cầm điện thoại đặt bên cạnh Tống Xuyên, nói: “Điện thoại của Yến tổng, cậu nghe đi.”

Tống Xuyên không thèm để ý.

Trợ lý thấy cậu dường như không nghe thấy gì, không có phản ứng, nên bật loa ngoài. Giọng của Yến Cảnh Đình lập tức vang lên: “Tống Xuyên.”

Tống Xuyên tay khựng lại.

“Tống Xuyên, chuyện này là tôi không xử lý tốt, cậu tin tôi, cho tôi chút thời gian. Tôi có một căn nhà ở ngoại ô, cậu chuyển đến đó trước, đợi gió bão qua đi rồi quay về, được không?”

Trợ lý chưa bao giờ thấy Yến Cảnh Đình hạ mình đến vậy.

Trong ánh mắt Tống Xuyên dường như có thứ gì đó lướt qua, rất nhanh liền biến thành một vùng chết lặng. Cậu ngẩng đầu lên, nói với trợ lý câu đầu tiên: “Nói với Yến Cảnh Đình, chúng ta chia tay đi.”