Chương 46: Bị vu khống

“Action!”

Mọi ánh mắt đều dồn về phía cậu, Tống Xuyên không thể làm mọi người thất vọng. Cậu cố gắng thuyết phục bản thân, từ từ bò vào trong. Những con rắn thấy có người lạ xâm nhập lãnh thổ của chúng, có lẽ cảm nhận được sự sợ hãi của Tống Xuyên, chúng không có chút e dè mà ngược lại còn tiến về phía cậu.

Có vài con quấn quanh cơ thể cậu, có con bò qua cổ cậu, thậm chí có con còn chui vào tay áo cậu từ một bên rồi chui ra từ ống tay áo bên kia. Vảy của chúng lạnh lẽo không có nhiệt độ dính trên da cậu, cảm giác rùng rợn khiến đầu óc cậu tê dại.

Cậu sợ hãi, sợ hãi đến thấu xương.

Chỉ trong vài bước ngắn ngủi mà cậu cảm giác như đã bò cả thế kỷ.

Trong đoàn phim không ít các cô gái nhát gan, nhìn thấy Tống Xuyên như vậy đều sợ hãi bụm miệng lại, tim họ cũng thắt chặt theo từng động tác của cậu. Máy quay tiến sát mặt cậu để quay cận cảnh, có thể thấy rõ từng đường gân xanh nổi hai bên thái dương, mắt đỏ ngầu, mồ hôi chảy ướt đẫm con đường cậu bò qua.

Phải biết rằng, đây là thời tiết vào mùa đông, rất nhiều người đã sớm mặc áo khoác lông vũ, nhưng Tống Xuyên lại chảy mồ hôi đầm đìa.

Cậu không biết đã trôi qua bao lâu, tiếng “Cắt” của đạo diễn như một tín hiệu giải cứu từ trên trời rơi xuống. Tống Xuyên ngã xuống đất, không còn sức lực để đứng dậy, trước mắt mờ mịt. Chỉ nghe thấy xung quanh những tiếng bước chân vội vã và hỗn loạn, có người gọi tên cậu, nâng cậu lên và đưa cậu vào trong nhà.

Ánh mắt cậu không còn tiêu cự, chỉ ngây ngốc nhìn lên trên, nhìn bầu trời xanh băng ngoài kia dần biến thành tấm vải đen ngòm trên đầu.

Có người nâng đầu cậu lên, đổ vào miệng cậu vài ngụm nước, vì động tác quá vụng về, Tống Xuyên bị sặc mấy lần, suýt chút nữa phun cả ra từ mũi.

Tác dụng duy nhất của những ngụm nước này là giúp Tống Xuyên tỉnh táo lại.

“Cậu không sao chứ?” Đạo diễn lo lắng ghé sát vào mặt cậu “Có chỗ nào không thoải mái không, có cần đến bệnh viện không?”

Cậu không dám nhìn về phía sân đầy rắn nữa, dù chỉ là một cái liếc mắt. Tống Xuyên lắc đầu, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo hơn chút, sắc mặt trắng bệch yếu ớt xua tay: “Không cần, tôi tự nghỉ ngơi một lúc là được.”

Tề Thiên Thần ngồi không xa đó, thợ trang điểm bên cạnh đang giúp cô dặm lại lớp trang điểm, cô liếc nhìn sang phía Tống Xuyên, chỉ thấy cậu cúi đầu làm lộ ra chiếc cổ trắng nõn, lưng ướt đẫm mồ hôi, cả người không còn tí sức sống nào.

Trong lòng cô bỗng dâng lên cảm giác vui sướиɠ như bệnh hoạn.

Đạo diễn thấy tình trạng của Tống Xuyên không ổn, đặc biệt dời tất cả cảnh quay của cậu sang hôm sau, cho phép cậu về khách sạn nghỉ ngơi trước.

Tống Xuyên căn bản không thể nào nghỉ ngơi được, vừa nhắm mắt lại là thấy rắn, vảy rắn, hoa văn trên rắn, con ngươi dựng đứng của rắn... cảm giác vảy rắn ma sát trên da dường như không thể quên được, cứ quẩn quanh mãi trên người cậu.

Cậu chỉ có thể nhốt mình trong phòng tắm, tắm hết lần này đến lần khác, liên tục kỳ cọ, đến khi da mình gần như sắp tróc đi một lớp, toàn thân đỏ ửng như muốn rướm máu, cậu mới chịu ngừng lại.

Sau khi cậu đi, cảnh quay phía sau không thuận lợi lắm, quay đến rất muộn mới kết thúc. Vì kết thúc muộn, đạo diễn đặc biệt gọi đồ ăn ngoài cho những nhân viên và diễn viên chưa kịp ăn bữa chính. Nhớ đến Tống Xuyên đã về khách sạn từ sớm, ông còn đặc biệt nhờ người mang cho cậu một phần.

Tống Xuyên buổi trưa không ăn được gì, buổi tối càng không có gì vào bụng, để không bị đau dạ dày giữa đêm, cậu đành ăn một chút lót dạ.

Đạo diễn gọi món sushi, Tống Xuyên mở hộp đồ ăn ngoài, thấy bên trong xếp ngay ngắn một dải dài những thứ khiến đồng tử cậu co rút lại, hoa văn trên lá rong biển bọc ngoài miếng sushi lập tức khiến cậu nhớ đến hoa văn trên mình những con rắn ban ngày.

Cậu vung tay hất đĩa sushi ra xa vài mét, rồi chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, nôn đến mức cả người gần như kiệt sức.

Sáng hôm sau Tống Xuyên bị sốt cao, nhưng vẫn phải cố lê thân thể mệt mỏi đi quay phim.

Vì sáng sớm mai Tề Thiên Thần phải đến đoàn làm phim khác, đạo diễn sắp xếp kín lịch quay trong cả ngày hôm nay, tranh thủ quay được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Thế là sáng sớm, Tống Xuyên đã phải quay cảnh đối diễn với nữ chính.

Mà cảnh quay này lại là cảnh Hướng Vân rơi xuống nước, Quảng Thâm phi thân xuống cứu cô ấy.

Giữa mùa đông quay cảnh ngoài trời, nước trong hồ sen lạnh buốt, Tống Xuyên thò tay xuống thử còn cảm nhận được vài mảnh băng chưa tan hết.

Ban đầu đạo diễn định sắp xếp hai diễn viên đóng thế, dù sao Tề Thiên Thần cũng là thiên kim tiểu thư, thật sự để cô xuống nước giữa trời đông cũng không phải phép lắm với mấy nghìn vạn vốn đầu tư của cô vào đoàn phim. Ai ngờ đến lúc quay, nữ chính lại đột nhiên đổi ý muốn tự mình thực hiện, miệng nói là muốn cống hiến cho nghệ thuật, nhận được một đống lời khen, nhưng Tống Xuyên luôn cảm thấy cô ta lại đang muốn giở trò gì đó.

Nhưng nghi ngờ thì vẫn là nghi ngờ, người ta là đại minh tinh đã chuẩn bị tự mình xuống nước, Tống Xuyên cũng không thể tiếp tục làm cao mà dùng thế thân, chỉ có thể vờ như mạnh mẽ mà theo xuống.

“Action!”

“Á...”

Chỉ nghe một tiếng hét chói tai, cơ thể Hướng Vân rơi xuống nước, trên bờ là bóng dáng của nữ phụ ác độc. Hướng Vân vùng vẫy trong nước, sắp chìm đến đáy, bỗng nghe một tiếng nhảy xuống, không xa đó một bóng dáng trắng trắng cũng nhảy xuống làm bắn lên một mảng nước lớn.

Tống Xuyên vốn đang sốt, cả người lạnh cóng, lại rơi xuống nước, khiến xương cốt như đóng một tầng băng, đầu óc choáng váng, cơ thể nặng nề và tê liệt. Trong đầu cậu căng như dây đàn, không dám lơ là, bơi đến bên cạnh Tề Thiên Thần.

Để tránh tai tiếng, cậu chỉ nhẹ nhàng đặt tay dưới lưng Tề Thiên Thần, bơi về phía bờ. Khi cách bờ không xa, cậu chợt nghe tiếng hét lớn la lên bên tai: “Anh làm gì vậy!”

Mọi người đều bị giật mình, ngay cả đạo diễn cũng thò đầu ra, quên cả hô “cắt”: Trong kịch bản đâu có đoạn này?

Mọi người cũng không quan tâm gì khác, đều tò mò nhìn sang, chỉ thấy Tề Thiên Thần che ngực bơi lên bờ, đôi mắt đỏ hoe, chỉ vào Tống Xuyên hét lên: “Anh ta tay chân không đứng đắn! Sờ soạng tôi!”

Tống Xuyên cảm thấy đầu mình như đông cứng lại, nhất thời chưa hiểu chuyện gì: Gì cơ?

“Gì cơ?” Đạo diễn cũng đi tới, nghe thấy câu đó liền giật mình.

Tề Thiên Thần chỉ vào cậu nói: “Anh ta sờ soạng tôi dưới nước.”

Nói rồi, cô khóc như mưa, trợ lý bên cạnh vội cầm chăn quấn cho cô, Tề Thiên Thần co mình trong vòng tay của trợ lý, đôi mắt đỏ hoe, vừa sợ vừa giận, khiến người khác khó lòng không tin.

“Tôi không có!” Tống Xuyên vội vàng thanh minh. Để tránh điều tiếng, cậu còn không dám đặt tay lên người cô thì làm sao có thể động chạm cô được?

Tề Thiên Thần ra hiệu bằng mắt, trợ lý bên cạnh thấy vậy cũng rón rén bước lại nhỏ giọng nói: “Tôi... tôi đã thấy, đúng là anh ta tay chân không đàng hoàng...”

“Tôi thật sự không làm! Đạo diễn, nếu không tin thì kiểm tra lại đoạn băng ghi hình đi!” Tống Xuyên vốn đang sốt, lại ngâm trong nước lạnh lâu như vậy, mái tóc ướt dính vào mặt, trên đầu còn có một chiếc lá rụng, trông có phần buồn cười. Quần áo cậu ướt sũng dính chặt vào người, một cơn gió thổi qua cảm giác như lạnh lẽo đến thấu xương.

Nhưng không ai dám bước lên đưa chăn lên cho cậu, tất cả đều đứng ngoài theo dõi màn kịch này. Tống Xuyên đã ở đoàn phim một thời gian, bình thường nói năng không nhiều, nhưng năng lực chuyên môn vô cùng tốt, tính tình lại hiền lành, mọi người trong đoàn phim đều có ấn tượng tốt với cậu, hầu như ai cũng tin rằng Tống Xuyên bị oan.

Nhưng đối phương lại là Tề Thiên Thần.

Thiên kim tiểu thư có tiếng trong giới, đến cả đạo diễn cũng không dám đắc tội.

Dù cô ta có nói Tống Xuyên là yêu quái, cũng không ai dám phản bác.

Trong nhiều năm hành nghề, đây là lần đầu đạo diễn gặp phải chuyện thế này, ông khó khăn lắm mới gặp được nhân tài như Tống Xuyên, đương nhiên trong lòng sẽ nghiêng về phía cậu. Đạo diễn xem đi xem lại xem lại đoạn phim vừa rồi, không phát hiện ra chỗ nào của Tống Xuyên có vấn đề: “Cô có phải hiểu lầm cậu ấy rồi không?”

“Hiểu lầm?” Tề Thiên Thần lạnh lùng cười “Ý ông là tôi lấy danh dự của mình ra làm trò đùa sao?”

Đạo diễn bị câu nói này chặn lại, liên tục phủ nhận: “Đương nhiên không phải, tôi chỉ là không thấy có gì bất thường nên nghĩ là có lẽ là hiểu lầm...”

“Không thể nhầm được, máy quay không quay được ở dưới nước, tôi thấy tay anh ta đặt ở chỗ không nên đặt...” Trợ lý ngẩng lên liếc nhìn Tống Xuyên, nhỏ giọng nói.

Nhưng trong không gian tĩnh lặng như thế này, đủ để mọi người nghe thấy rõ ràng.

Sắc mặt Tống Xuyên bỗng chốc trắng bệch: “Đây là vu khống! Tôi có thể kiện cô!”

“Đừng, đừng, đừng, chúng ta có thể giải quyết riêng mà.” Đạo diễn vội vàng khuyên giải, chuyện này mà làm lớn thì bộ phim này của ông chắc chắn bị ảnh hưởng.

Trợ lý sợ hãi co người lại, Tề Thiên Thần hoàn toàn không để ý đến đạo diễn, trái lại còn cười lạnh: “Được thôi, cứ kiện đi, tôi cũng muốn xem anh làm sao kêu oan.”

Tống Xuyên giận dữ đến cực độ, cậu biết nhiều lời không có ích gì, chi bằng làm theo trình tự, cậu kéo lê thân hình ướt đẫm, bóng lưng biến mất khỏi phim trường. Tề Thiên Thần thấy Tống Xuyên đi rồi, cũng không nói thêm, quay đầu dẫn người rời đi.

Phim trường thiếu đi hai diễn viên, chỉ còn lại đám nhân viên đứng nhìn nhau.

Phó đạo diễn tiến lại gần: “Chúng ta có tiếp tục quay không?”

Đạo diễn bất bất lực phẩy tay: “Quay, sao lại không quay, không quay thì tiền của tôi cậu trả lại cho tôi à!”

...

Tống Xuyên kéo lê thân hình ướt nhẹp về khách sạn tắm rửa thay quần áo, đang định liên hệ với công ty để bàn bạc, thì có tiếng gõ cửa vang lên.

Cậu mở cửa, thấy bên ngoài là một người phụ nữ hơi quen mặt, cậu nhớ mang máng hình như là người bên cạnh Tề Thiên Thần. Người phụ nữ không nói nhiều đưa cho cậu một phong thư dày cộp, chỉ nói một câu: “Chị Thiên Thần bảo tôi nhắn với anh, đừng có không biết điều mà phá hoại tình cảm của người khác, đây là cái giá phải trả.”

Trong lòng Tống Xuyên giật thót, bản năng cảm thấy có điều không ổn.

Cậu đóng cửa lại, tay cầm phong thư nặng trĩu, trực giác mách bảo cậu rằng thứ bên trong chính là lý do Tề Thiên Thần dám trắng trợn hãm hại cậu.

Cậu xé phong thư, bên trong rơi ra một xấp ảnh, không ngoại lệ, đều là ảnh của hai người đàn ông.