Chương 43: Châm biếm

"Cô nói cái gì?" Yến Cảnh Đình ném mạnh thìa xuống bàn, tạo ra âm thanh lớn khiến Tề Thiên Thần giật mình và thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Tề Thiên Thần nhanh chóng thay bằng nụ cười duyên dáng, như thể chưa có chuyện gì xảy ra: "Chúng ta không phải vốn dĩ đã định đính hôn rồi sao? Khi em trở thành vị hôn thê của anh, một nửa tài sản của nhà họ Tề sẽ thuộc về anh. Hiện tại, mặc dù anh là người đứng đầu trên danh nghĩa của nhà họ Yến, nhưng ai mà không biết mọi mối quan hệ và quyền lực trong nhà họ Yến đều nằm trong tay ba anh. Anh sẽ mãi chịu sự kiểm soát của ông ấy. Nếu đính hôn với em, có nhà họ Tề làm hậu thuẫn, anh còn lo sợ gì nữa?"

Nói rất chính xác, rõ ràng rành mạch, xem ra Tề Thiên Thần đã điều tra kỹ lưỡng phía sau.

Yến Cảnh Đình có chút không vui, nhưng biểu cảm giận dữ ban đầu dường như dịu lại. Tề Thiên Thần biết rất rõ tầm quan trọng của quyền lực và tiền bạc đối với Yến Cảnh Đình.

Và đều kiện cô đưa ra chính là thứ có thể hấp dẫn Yến Cảnh Đình.

Tống Xuyên là thứ gì chứ, chẳng qua chỉ là một nghệ sĩ nhỏ, không tiền, không quyền, không hậu thuẫn. Ngay cả khả năng có nổi tiếng hay không cũng là một dấu hỏi lớn. Cậu có thể mang lại gì cho Yến Cảnh Đình?

Lúc đó Yến Cảnh Đình chẳng phải sẽ quay về bên cô sao?

Yến Cảnh Đình hiếm khi do dự và chính hắn cũng không biết tại sao mình lại chần chừ: điều kiện mà Tề Thiên Thần đưa ra vô cùng hấp dẫn. Hắn chỉ cần có vị hôn thê này, liền có thêm một hậu thuẫn mạnh mẽ, đối với hắn dường như chẳng có gì để mất.

Nhưng... trước mắt hắn hiện lên một khuôn mặt thanh tú: Người đó ngồi bên phía kia bàn ăn, cách xa hắn mười vạn tám nghìn dặm. Trong lúc ăn còn không quên lén nhìn hắn một cái, bị phát hiện liền vội vàng vùi mặt vào bát cơm, chỉ lộ ra đôi tai đỏ bừng.

Hắn lại thật sự do dự vì Tống Xuyên.

Tống Xuyên đối với hắn chẳng qua chỉ là một người tình mà thôi, vậy hắn đang do dự cái gì chứ!

Tề Thiên Thần chậm rãi nhấp một ngụm nước, ánh mắt hướng về người đàn ông, cười nói dịu dàng: "Em không có nhiều thời gian để anh suy nghĩ, đồng ý hay không, chỉ cần nói một lời."

Cô đang đe dọa.

Yến Cảnh Đình ngước mắt, Tề Thiên Thần cố gắng tỏ ra thản nhiên, muốn chiếm thế thượng phong trong đàm phán, nhưng tay cầm cốc lại hơi run rẩy.

Cô đang sợ hãi.

Cô sợ Yến Cảnh Đình thực sự từ chối, khiến cô không còn đường quay lại.

Yến Cảnh Đình liếc qua bàn tay run rẩy của cô, sự giằng xé giữa Tống Xuyên và quyền lực trong lòng hắn cuối cùng cũng chấm dứt, cái trước đã thua. Ánh mắt hắn trở lại vẻ lạnh lùng như thường lệ, khẽ nhếch mép: "Được."

-----------------------------

Tống Xuyên không có nhiều hành lý, đồ đạc thu dọn cả buổi chiều cũng gần xong. Vì mới chuyển đến chưa kịp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, nên cậu tùy tiện đặt một suất đồ ăn ngoài ăn tạm cho đỡ đói, rồi nằm dài trên giường.

Bên ngoài trời đã tối, nơi đây cách xa khu đô thị nên rất yên tĩnh, đến đêm lại càng tĩnh lặng chỉ thỉnh thoảng nghe thấy vài tiếng mèo kêu. Sự yên tĩnh của đêm luôn gợi lên những ký ức sâu thẳm trong thâm tâm mỗi người. Tống Xuyên nhìn chằm chằm lên trần nhà, dần dần đôi mắt trở nên mờ mịt, sau đó hiện lên khuôn mặt của người phụ nữ xinh đẹp.

Bà đứng không xa, mỉm cười nhìn đứa trẻ đang chập chững bước đi trên con đường nhỏ trong sân, từng bước từng bước một. Rồi đứa trẻ ấy dần lớn lên, trở thành thiếu niên, còn lưng người phụ nữ thì ngày càng còn hơn, những nếp nhăn cũng xuất hiện trên khóe mắt bà.

Con đường nhỏ chỉ dài chưa đầy mười mét ấy, không biết đã lưu giữ bao nhiêu dấu chân của họ.

Cậu bé ngày càng lớn, người phụ nữ cũng càng già đi, nhưng nụ cười dịu dàng trên môi bà mãi mãi không thay đổi.

Tiếp đó, cậu bé vẫn tiếp tục lớn lên, còn người phụ nữ thì mãi mãi dừng lại ở mùa xuân năm ấy.

Một giọt nước mắt lăn dài xuống má của Tống Xuyên: người ta nói rằng sau khi chết, linh hồn sẽ quay lại nơi mà họ không nỡ rời xa nhất. Vậy bây giờ, mẹ ơi, mẹ có đang ở gần đây nhìn con không?

Nếu bà thực sự đang ở đây, nếu nhìn thấy con trai mình trở thành tình nhân bí mật của người khác, liệu có đau lòng không?

Tống Xuyên cuộn mình trong chăn, thu người lại thành một cục nhỏ, nước mắt chảy dài theo gò má, thấm ướt gối.

Tống Xuyên khóc đến mệt, mơ màng chìm vào giấc ngủ, không biết đã bao lâu, cậu bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa dồn dập.

Cậu từ trên giường bò dậy, vì khóc lâu nên đầu óc còn choáng váng, khi xuống giường không may chân vấp phải chân bàn, ngã sóng soài ra đất, khuỷu tay không biết đυ.ng vào đâu nên bị xước, đau điếng.

Cậu cắn răng đứng dậy, chạy xuống lầu, qua mắt mèo nhìn thấy một người đàn ông đang dìu một người đàn ông say xỉn khác. Người say xỉn không kiên nhẫn liên tục ấn chuông cửa, tiếng chuông vang lên và người ngoài cửa càng lúc càng bực bội.

Ngoài cửa chính là Yến Cảnh Đình đang say và trợ lý của đang dìu hắn.

Ngay trước khi Yến Cảnh Đình tức giận đến mức sắp đá cửa, Tống Xuyên kịp thời mở cửa. Trợ lý thấy Tống Xuyên mở cửa, thở phào nhẹ nhõm, giải thích: "Yến tổng uống hơi nhiều, nhất quyết đòi đến đây, cậu xem đem hôm khuya khoắt thế này, thực sự làm phiền cậu quá."

Trợ lý nói chuyện khách sáo, nhưng ai mà không biết suốt 5 năm qua, số lần Yến Cảnh Đình đến "làm phiền" cậu giữa đêm ít sao?

Tống Xuyên không định nói nhiều, cậu đã quen rồi, né sang một bên để trợ lý dìu hắn vào sofa.

Yến Cảnh Đình uống không ít, trợ lý vừa đặt hắn xuống ghế sofa, hắn liền ngoan ngoãn nghiêng người dựa vào tay vịn. Từ cổ đến vành tai đều đỏ ửng, hai gò má còn có hai vệt hồng, so sánh với khuôn mặt lạnh lùng thường ngày, thực sự tạo nên sự đối lập thú vị.

Nói thật, trong 5 năm qua Tống Xuyên hầu như chưa từng thấy hắn thế này.

"Anh ta uống ở đâu? Sao lại uống nhiều như vậy?" Tống Xuyên hơi thắc mắc, trong ký ức của cậu, Yến Cảnh Đình là người cực kỳ tự giác, luôn yêu cầu bản thân phải tuyệt đối tỉnh táo từng giây từng phút, chưa bao giờ mất kiểm soát như vậy.

Trợ lý ngập ngừng, do dự một lát, rồi thì thầm vào tai Tống Xuyên: "Ở nhà họ Tề."

Lông mi dài của Tống Xuyên khẽ run, không nói gì. Trợ lý thấy sắc mặt cậu khác thường, liền vội vàng giải thích: "Thực ra Yến tổng trên bàn tiệc vẫn còn tỉnh táo, ai ngờ lên xe rồi rượu mới ngấm, bình thường ngài ấy rất có chừng mực."

Lời giải thích này Tống Xuyên không muốn nghe, cậu cũng không muốn biết tại sao Yến Cảnh Đình uống nhiều như vậy, càng không muốn biết hắn say ra sao.

Cậu chỉ biết rằng, hôm nay Yến Cảnh Đình đã dành cả ngày ở bên Tề Thiên Thần, buổi tối lại đến nhà họ Tề, rõ ràng là ra mắt gia đình, hiển nhiên đã đến giai đoạn bàn chuyện hôn nhân.

Tống Xuyên có chút buồn bã, trợ lý cũng không biết nói gì hơn, khiến không khí trở nên gượng gạo. May mà điện thoại reo lên đúng lúc, trợ lý nhìn lướt qua có chút áy náy nói với Tống Xuyên: "Cái đó... Tôi có chút việc riêng… Bạn gái tôi đang giục về nhà, cậu cũng biết đấy, bạn gái tôi dữ lắm. Nếu về trễ tôi sợ cái mạng nhỏ này không giữ được..."

Tống Xuyên khẽ gật đầu tỏ ý không giữ chân anh ta nữa. Trợ lý như được giải thoát, lùi lại vài bước: "Vậy tôi không ở lại lâu nữa, phiền cậu chăm sóc Yến tổng nhé."

Tống Xuyên gật đầu, điện thoại của trợ lý vẫn không ngừng đổ chuông. Anh quay người đi ra ngoài, vừa nghe điện thoại vừa liên tục xin lỗi: "Xin lỗi bé cưng, tối nay Yến tổng có việc, nên anh về trễ một chút... Ây da, đừng giận mà, anh về ngay đây, trong vòng nửa tiếng sẽ có mặt ở nhà..."

Cạch—

Cánh cửa được trợ lý đóng lại, ngăn cách âm thanh của anh ta.

Tống Xuyên nhìn qua cửa sổ, thấy trợ lý một tay cầm điện thoại vừa cười tươi với bạn gái, tay kia lấy chìa khóa xe trong túi. Mặc dù anh ta miệng thì than phiền về tính khí của bạn gái, nhưng trên mặt lại tràn đầy hạnh phúc.

Tống Xuyên thực sự rất ghen tị, ghen tị rằng trợ lý dù mỗi tháng chỉ nhận được mức lương trung bình, không có tài sản kếch xù hay bối cảnh hùng hậu. Cả đời nỗ lực chỉ để có thể đứng vững ở thành phố này, mỗi tháng còn phải lo lắng về khoản vay mua nhà và xe, anh ta chỉ là một hạt bụi trong thế giới rộng lớn này.

Nhưng ít nhất, anh ta có một nơi để luôn nhớ về. Ít nhất, trên thế giới này có một người sẽ luôn chờ đợi anh.

Trong mắt Tống Xuyên, như vậy là đủ rồi.

Cậu quay lại nhìn người đàn ông đang nghiêng mình trên ghế sofa. Có vẻ như hắn đã ngủ, cổ áo sơ mi để mở rộng để lộ xương quai xanh quyến rũ và một phần ngực. Ngực hắn khẽ phập phồng đều đặn. Tống Xuyên thở dài, lấy từ trong phòng ngủ ra một chiếc chăn đắp lên người hắn.

Với vóc dáng của Tống Xuyên, cậu không hề nghĩ đến việc dìu hắn vào phòng ngủ. Đã nằm trên ghế sofa rồi thì cứ để hắn qua đêm ở đó cũng được.

Cậu đắp chăn xong, tiện tay bật điều hòa, định rời đi thì bị hắn nắm tay lại.

Tống Xuyên cúi xuống, Yến Cảnh Đình - người vừa rồi còn ngủ say – giờ đã mở mắt, trên mặt vẫn còn ửng đỏ nhưng ánh mắt lại rất tỉnh táo: "Cậu định để tôi ngủ trên ghế sofa sao?"

Hắn đang giả vờ say. Tống Xuyên hơi tức giận: "Nếu anh không hài lòng, thì tự đi tìm chỗ khác mà ngủ."

Yến Cảnh Đình bị câu nói này chọc cười, hắn ngồi dậy, chiếc chăn trượt khỏi người hắn, nhưng tay hắn vẫn nắm lấy cổ tay Tống Xuyên, cậu chỉ cảm thấy chỗ da thịt bị tiếp xúc nóng rực.

"Tôi là kim chủ của cậu, cậu đối xử với tôi thế này sao?"

Tống Xuyên bị câu nói đó làm cho cứng họng, cậu cứng nhắc nhếch môi "Vậy xin hỏi, kim chủ, anh đến tìm tôi lúc nửa đêm là muốn gì? Muốn tôi ngủ cùng sao?"

Câu nói ấy nhẹ nhàng nhưng đầy châm biếm.

Nụ cười trên môi Yến Cảnh Đình chợt tắt, ánh mắt tối sầm lại: "Cậu nhất định phải nói như vậy sao?"

"Tôi nói sai à?" Vẻ mặt của Tống Xuyên lạnh lùng "Tôi chẳng qua chỉ là người tình bí mật của anh, giao dịch giữa chúng ta không phải anh trả tiền, tôi bán thân sao?"

Tống Xuyên nhướng mày, biểu cảm rõ ràng là đang nói: giữa chúng ta ngoài giao dịch ra thì không còn gì khác.

Dù đúng là như vậy, cậu nói không sai.