Chương 41: Giao Dịch (Phần 2)

"Times Entertainment ký hợp đồng với hàng loạt người mới, người này không nổi tiếng thì sẽ có người khác, còn những người không nổi được thì sẽ mãi mãi bị đóng băng hoạt động..." Yến Cảnh Đình không trực tiếp trả lời câu hỏi của cậu, mà chỉ cười khẽ, hơi thở phả vào tai Tống Xuyên khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy "Cậu nghĩ nếu tôi không để cậu nổi tiếng, cậu sẽ như thế nào?"

Lại là chiêu này, trước đây cũng như vậy, dùng các mối quan hệ của mình khiến cậu không thể xin được việc, bây giờ lại muốn dùng quan hệ để phong sát cậu.

Tống Xuyên nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao anh có thể đê tiện như vậy!!”

Yến Cảnh Đình rất hài lòng với vẻ mặt vừa tức giận vừa bất lực của cậu. Hắn như một thợ săn đang dụ dỗ con mồi, vô cùng thích thú cảm giác con mồi dưới tay mình vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi tuyệt vọng: "Làm người tình của tôi, tôi sẽ cho cậu tài nguyên và căn nhà này cũng sẽ thuộc về cậu, một cuộc giao dịch không lỗ vốn."

Tống Xuyên không dám tin những gì mình vừa nghe, cậu gầm lên: "Anh đã có bạn gái, hơn nữa cô ấy sắp trở thành vợ chưa cưới của anh!"

Yến Cảnh Đình cau mày, Tống Xuyên không chú ý đến sự chán ghét thoáng qua trong mắt hắn.

"Thì sao?" Yến Cảnh Đình cười lạnh "Tôi chỉ nuôi một người tình thôi mà."

"Chỉ thôi sao?"

Hắn coi bạn gái mình là gì? Hắn coi hôn nhân và tình yêu là gì?

Hơn nữa, hắn đang ép buộc cậu làm kẻ thứ ba sao?

"Không bao giờ!" Tống Xuyên dứt khoát trả lời.

"Vậy bây giờ tôi mua lại căn nhà này, cậu sẽ vĩnh viễn không thể có được nó." Yến Cảnh Đình đe dọa.

Tống Xuyên dừng bước.

Cậu nhận ra điều đáng xấu hổ rằng mình đã do dự.

Căn nhà đó chính là động lực duy nhất để cậu tiếp tục sống trên đời này, nhưng hiện tại, Yến Cảnh Đình cũng muốn tước đoạt nó khỏi cậu!

Hai người cứ thế giằng co, đột nhiên bên ngoài có tiếng nói chuyện vang lên, Tống Xuyên chưa kịp phản ứng đã bị ai đó lôi vào trong.

Khi cậu nhận ra thì bản thân đã bị Yến Cảnh Đình ép lên cửa phòng vệ sinh. Phía sau cậu là cánh cửa gỗ, còn trước mặt là l*иg ngực rắn chắc của người đàn ông. Hai người đứng rất gần nhau, cậu có thể thấy khuôn mặt mình phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm của Yến Cảnh Đình, hơi thở hai người hòa quyện trong không gian nhỏ bé. Cậu thậm chí còn cảm thấy đôi mi dài của đối phương có thể quét lên mặt mình.

Tống Xuyên bị giam chặt, hai tay bị một bàn tay to lớn kẹp ngược ra sau. Cậu nghe thấy bên ngoài có hai người bước vào, miệng vẫn không ngừng bàn tán gì đó.

Chỉ nghe thấy một giọng nam đầy phấn khích không kìm nén được, vui vẻ chia sẻ với người kia: “Mày biết gì không, tao vừa nghe nói Tề Thiên Thần ký hợp đồng mua căn nhà trị giá 6000 vạn mà không hề do dự! Thật cmn giàu, người ta là ngôi sao chỉ cần lộ mặt một cái, quay một bộ phim là kiếm được vài trăm vạn, mày xem chúng ta cật lực làm việc cả năm cũng chỉ mua nổi cái nhà vệ sinh, chẹp chẹp.”

“Người ta không chỉ có nhan sắc, ngoại hình mà còn có ông bố giàu có, mày làm sao so được với người ta?”

“Chết tiệt, đừng nhắc nữa, nhắc đến là đau lòng, nhưng tao còn nghe nói Yến Cảnh Đình cũng đến, sao không thấy anh ta đâu?”

“Ai mà biết được, không chừng đi gặp tiểu tình nhân nào rồi, mày biết mà, đàn ông có tiền đều thích nuôi thêm tình nhân bên ngoài.”

Nói xong, hai người đồng thời bật cười.

Tống Xuyên liếc nhìn người đối diện, trong mắt đối phương thoáng hiện ý cười, bị người khác bàn tán sau lưng mà vẫn giữ được sắc mặt không đổi, thật khiến người ta khâm phục, nhưng điều khiến Tống Xuyên khâm phục hơn cả là chàng trai ngoài kia giỏi đoán thật, đoán đâu trúng đó, không sai một từ.

Tống Xuyên vùng vẫy hai cái, Yến Cảnh Đình để giữ chặt cậu nên càng áp sát hơn, hai người chỉ còn cách một chút nữa là chạm môi. Tống Xuyên cảm thấy tai mình nóng lên, quay mặt sang chỗ khác: "Đừng gần tôi như vậy."

Bước chân của người bên ngoài đột nhiên dừng lại, chỉ nghe thấy một người nói với người kia: “Tiếng gì vậy?”

Tống Xuyên sợ đến run rẩy, lưng đổ mồ hôi lạnh, chân mềm nhũn suýt nữa thì quỵ xuống đất. Cậu trừng mắt nhìn Yến Cảnh Đình, hơi thở hỗn loạn, nhưng đối phương chẳng hề nao núng, thậm chí còn cúi đầu hôn lên môi cậu.

!!!

Giờ đây Tống Xuyên không dám cử động, còn đối phương thì nhân lúc cậu không dám nhúc nhích mà làm càn.

Đây gọi là thừa nước đυ.c thả câu phải không?

Phải không? Phải không!

Bên ngoài yên lặng trong giây lát, hai người dường như đang chăm chú lắng nghe, một lúc sau lại có tiếng nói vang lên: “Mày nghe nhầm rồi, chẳng có tiếng gì cả.”

Giọng nói đầu tiên ngập ngừng, hơi nghi ngờ nói: “Đúng là không có thật, có lẽ gần đây tao bận quá, bị ảo giác rồi.” Bên ngoài là tiếng nói chuyện của hai người, còn có tiếng nước chảy đứt quãng, Tống Xuyên và Yến Cảnh Đình chỉ cách bên ngoài một cánh cửa mỏng manh, chỉ cần người bên ngoài quan sát kỹ, thậm chí cúi xuống là có thể thấy có hai đôi chân trong gian phòng này.

Tống Xuyên bị hôn cũng không dám động đậy, càng không dám phát ra âm thanh, Yến Cảnh Đình lợi dụng việc cậu nhát gan không dám kêu mà ngang nhiên làm bậy.

Tống Xuyên bị ép đến đỏ mặt, không thể vùng vẫy.

Mãi cho đến khi tiếng nói của người bên ngoài dần nhỏ đi, tiếng đóng cửa vang lên, Tống Xuyên mới cắn mạnh vào môi Yến Cảnh Đình, đối phương đau đớn buông ra, cậu mới thoát ra khỏi gian phòng này được.

Tống Xuyên ra sức lau miệng bên bồn rửa tay, suýt phun một ngụm nước vào hắn: "Sao anh có thể vô liêm sỉ như vậy."

Yến Cảnh Đình không đáp lại cậu, môi bị cắn rách da, hắn dùng ngón cái nhẹ nhàng lau may mà không thấy máu: "Tôi vẫn giữ điều kiện vừa rồi, làm người tình của tôi, tài nguyên và nhà cửa sẽ đều là của cậu."

Mỗi một từ mà Yến Cảnh Đình thốt ra đều như đang từng chút từng chút nghiền nát lòng tự trọng của Tống Xuyên. Trên mặt hắn treo nụ cười thản nhiên, cúi đầu nhìn Tống Xuyên, khóe môi mỉm cười nhưng trong mắt lại không có chút tình cảm, vẻ mặt đó rõ ràng là hắn tự cho rằng mình đã đưa ra đủ lợi ích, Tống Xuyên nên bò đến trước mặt hắn, kéo gấu quần hắn mà quỳ xuống cảm ơn.

Tống Xuyên cười lạnh chất vấn: "Trước đây tôi ở bên anh 5 năm, không phải anh ghét tôi lắm sao? Vậy bây giờ anh còn muốn gì ở tôi nữa?"

Câu hỏi này khiến Yến Cảnh Đình sững lại, hắn cười đáp: "Tôi cần một người tình, mà cậu rất ngoan, cũng không ầm ĩ, quan trọng hơn là không có bất kì mối đe dọa nào với tôi."

Rất ngoan?

Hắn tìm đến mình làm người tình chỉ vì mình rất ngoan.

Không liên quan đến tình yêu.

Tống Xuyên bị câu nói này làm tổn thương sâu sắc, cậu nhắm mắt lại, không để bản thân khóc trước mặt Yến Cảnh Đình.

“Cút đi.”

Hai chữ này, đã dùng hết sức lực của cậu để thốt ra.

Yến Cảnh Đình thong thả chỉnh lại quần áo nhăn nhúm, trở về dáng vẻ đạo mạo mà vô lại, khẽ nói bên tai Tống Xuyên: “Tôi đợi cậu liên lạc.”

Hơi thở ấm nóng lướt qua vành tai Tống Xuyên khiến cậu rùng mình. Khi mở mắt ra, chỉ thấy cánh cửa đang đóng lại, bóng dáng ấy đã biến mất ngoài cửa.

Không lâu sau, Tống Xuyên nghe thấy giọng nói hơi giận dỗi của Tề Thiên Thần vang lên bên ngoài: “Sao anh đi lâu thế?”

Cậu không nghe thấy Yến Cảnh Đình trả lời, chỉ nghe thấy tiếng va chạm giữa giày da và sàn nhà ngày càng xa, còn kèm theo tiếng giày cao gót lộp cộp gấp gáp của phụ nữ, cho đến khi âm thanh biến mất, Tống Xuyên mới bước ra khỏi cửa.

Bên ngoài đại sảnh, đôi nam nữ tưởng chừng như một cặp trời sinh khoác tay nhau trong ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa tò mò của những người đi đường xung quanh, khi họ lên xe, người đàn ông ân cần mở cửa xe cho người phụ nữ, một tay che phần đầu để tránh người phụ nữ bị đυ.ng vào. Người phụ nữ mỉm cười nhẹ, vẫy tay tạm biệt những người qua đường xung quanh, mọi cử chỉ đều cực kỳ tao nhã.

Yến Cảnh Đình biến hắn và Tề Thiên Thần thành cặp đôi được mọi người yêu mến và ngưỡng mộ nhất dưới ánh mặt trời, nhưng lại muốn Tống Xuyên trở thành kẻ thứ ba dơ bẩn nhất trong bóng tối.

Tống Xuyên đứng ở góc khuất, dựa vào tường từ từ ngồi xổm xuống. Những tiếng la hét chói tai và tiếng bấm máy ảnh rộn ràng nên ngoài như thể ngăn cách với cậu bởi một bức trường. Phía bên kia bức tường là ánh mặt trời và tiếng ồn ào, còn bên này bức tường là tuyệt vọng và vực thẳm.

Chỉ có một người cô độc rơi xuống hố sâu. Cậu không phải chưa từng vùng vẫy, nhưng kết quả của sự vùng vẫy là bị nuốt chửng ngày càng sâu hơn, cho đến khi bóng tối bao trùm lấy toàn bộ cậu, tia sáng cuối cùng bị che lấp hoàn toàn, lúc này cậu mới cảm nhận được thế nào là tuyệt vọng đến tận xương tủy.

------------------------------

Trong những ngày tiếp theo, Tống Xuyên vẫn rất tích cực đi phỏng vấn các đoàn phim lớn, nhưng không có ngoại lệ đều bị từ chối.

Vô số do khác nhau, thậm chí đôi khi không có lý do nào, hồ sơ gửi đi như đá chìm đáy biển, bạch vô âm tín.

Tống Xuyên quay lại Times Entertainment, cũng bị thông báo dừng các khóa học.

Trực tiếp cho cậu một câu “về nhà đợi tin”, nhưng ai sáng suốt đều có thể nhìn ra đây là một cách khác để nói bị phong sát. Chị Từ nhìn bóng lưng cậu rời đi, trong lúc bận rộn cũng dành chút thời gian tiếc nuối cậu: đắc tội với ai không đắc tội, lại đi đắc tội với Yến Cảnh Đình, dẫn đến bây giờ cả giới giải trí đều phong sát cậu.

Nhưng sự tiếc nuối đó cũng chỉ là tạm thời, chẳng bao lâu, cô lại nhanh chóng vùi đầu vào đống hồ sơ nghệ sĩ, tính toán xem nên giành tài nguyên nào cho nghệ sĩ tiếp theo. Times Entertainment không thiếu những nghệ sĩ trẻ đẹp, người này thất bại thì lăng xê người khác, không bao lâu nữa, Tống Xuyên sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi trong làn sóng của giới giải trí, không có cơ hội trở mình.

Tống Xuyên từ công ty đi ra, cậu không rời đi ngay mà như ma xui quỷ khiến bước lên sân thượng của công ty. Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời càng lúc càng ảm đạm, bầu trời cuối thu luôn mênh mang một màu xám xịt, nhìn lâu cậu cảm giác mình như hòa vào bầu trời ấy.

Mặt đất bên dưới, đường sá chằng chịt, tiếng còi xe vang lên không ngớt, vào giờ cao điểm buổi sáng đường xá tắc nghẽn không thể nhúc nhích, nhìn từ trên cao xuống, cứ như những con ốc sên đang di chuyển khó nhọc. Đột nhiên trong đầu cậu lóe lên cảnh tượng bản thân nhảy lầu, đâm thẳng xuống đất rồi máu thịt lẫn lộn, như vậy sẽ không còn gánh nặng gì nữa.

Cậu đặt tay lên mép sân thượng, mu bàn tay gầy guộc tái nhợt vì dùng lực quá mạnh mà nổi lên từng đường gân xanh. Tay cậu run rẩy, cơ thể cũng run, gió trên sân thượng rít gào ào ạt tát vào mặt, lạnh đến thấu xương.

Nhưng cậu vẫn không đủ can đảm để nhảy xuống, cậu buông tay thu mình vào góc, cuộn tròn người thành một cục nhỏ, tiếng nức nở dần bị gió thổi tan biến không còn nghe rõ.