Chương 4: Địa ngục trần gian (1)

Tống Xuyên bước ra khỏi tòa nhà, bầu trời vốn trong xanh không một gợn mây, bỗng nhiên bị phủ một lớp mây mỏng, che khuất mặt trời, mang đến một thoáng u ám. Trong lòng Tống Xuyên bỗng nhiên cảm thấy bất an, cậu quay đầu lại, nhìn lên tầng cao nhất của tòa nhà, nơi kính phản quang một chiều chỉ phản chiếu vài đám mây trôi qua, không thể nhìn thấy bên trong.

Đó là căn phòng cậu vừa bước ra.

Bất giác, trong lòng Tống Xuyên bỗng dâng lên một cảm giác kì lạ: Ông ngoại, có phải đã xảy ra chuyện gì không?

Khi ý nghĩ này lóe lên, những biểu hiện bất thường của ông ngoại dường như đều có lời giải thích, như cơn ho không ngừng, khuôn mặt già nua hơn và cả tinh thần suy sụp mà ông cố gắng che dấu.

Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong giây lát, chưa kịp nghĩ ngợi thêm thì điện thoại của trưởng phòng đã gọi tới, Tống Xuyên vội nghe máy. Giọng của trưởng phòng chói tai như thể xuyên qua không gian đến tận trước mặt cậu: "Tiểu Tống, cuộc đàm phán thế nào rồi?"

Tống Xuyên nhàn nhạt đáp: "Ừm, rất thuận lợi, hợp đồng đã kí xong."

"Tôi biết cậu sẽ làm được mà!" Trưởng phòng cười lớn, hết lời khen ngợi năng lực của Tống Xuyên, dù là cấp trên nhưng lại khen ngợi cấp dưới của mình đến nở hoa. Trong lòng Tống Xuyên hiểu rõ, đó là nhờ sự giúp đỡ của ông ngoại.

Thực ra cậu rất rõ, tuy ông ngoại công khai với bên ngoài là đã cắt đứt quan hệ với cậu, nhưng thực tế ông vẫn âm thầm quan tâm đến cậu. Tống Xuyên cũng biết ông ngoại là người cứng miệng nhưng dễ mềm lòng, nên cậu hy vọng một ngày nào đó ông sẽ chấp nhận cậu và Yến Cảnh Đình.

Việc cậu có thể vào công ty này cũng là nhờ ông ngoại đã đánh tiếng với cấp trên, đưa cậu - một người chỉ tốt nghiệp đại học bình thường, vào được công ty toàn những người tốt nghiệp 985*. Đó cũng là lý do tại sao các đồng nghiệp trong công ty lại coi thường cậu như vậy. Họ vất vả học hành để kiếm được việc làm, còn những con cái nhà giàu có quan hệ và gia thế lại dễ dàng có được vị trí ấy, ai mà không cảm thấy bất bình?

985: các trường đại học có danh tiếng.

Tống Xuyên tự biết mình không có tài cán gì, cũng không có khí thế như con nhà giàu, chỉ có thể nuốt cơn giận vào trong lòng, không nói ra.

Trưởng phòng cứ khen ngợi Tống Xuyên không ngớt, không lặp lại một lời nào, nhưng cậu không nói gì, chỉ lịch sự nghe tai này ra tai kia, tâm trí đã bay đi tận nơi nào. Cho đến khi trưởng phòng bên kia cuối cùng cũng ngừng khen ngợi, chuyển sang chủ đề khác: "Tiểu Tống à, lần này cậu đàm phán thành công, giúp tôi được việc lớn. Tôi cũng không có gì để đền đáp. Thế này nhé, tôi có một buổi tiệc rượu cần tham dự, vừa hay có hai vé, cậu đi cùng tôi, đến đó sẽ giới thiệu cậu quen biết thêm vài mối quan hệ, sau này công việc cũng dễ dàng hơn, đúng không?”

Tiệc rượu? Cách chuyển đề tài này có hơi nhanh, khiến Tống Xuyên không phản ứng kịp.

"Trưởng phòng, thực ra tôi…" Đến lúc quan trọng, đầu óc Tống Xuyên lại trống rỗng, không biết nên nói gì. Cậu biết trưởng phòng có ý tốt, trong kinh doanh, quen biết nhiều người sẽ rất có lợi, dù là hợp tác làm ăn hay thăng tiến trong công việc. Nhưng cậu thực sự không hề thích những buổi tiệc kiểu này, nơi mà mỗi lời nói đều ngầm giấu dao găm, làm bộ làm tịch, đọ xem ai giả dối hơn.

Tống Xuyên lắp bắp mãi mà không tìm được lý do từ chối, trưởng phòng bên kia cũng không cho cậu thêm thời gian phản ứng, liền nói ngay: "Quyết định vậy nhé, thời gian và địa điểm tôi sẽ gửi cho cậu sau. Tôi còn chút việc, cúp máy đây."

"Trưởng phòng…"

Tút tút tút—

Hai chữ "trưởng phòng" của Tống Xuyên còn chưa kịp nói ra, đã bị chặn lại bởi tiếng tín hiệu tắt máy.

Điện thoại rung lên, trưởng phòng đã gửi địa điểm và thời gian, còn đặc biệt nhấn mạnh cậu phải đến đúng giờ. Tống Xuyên thở dài, không còn cách nào khác, chỉ đành đi thôi.

Tối hôm đó, Tống Xuyên bắt taxi đến điểm hẹn, đó là một biệt thự ven biển thuộc sở hữu tư nhân. Tài xế taxi thả cậu ở tít phía ngoài, thế nào cũng không chịu lái vào trong: "Cậu ơi, nhìn mấy chiếc xe trong đó đi, tôi lỡ quẹt trúng một chiếc thôi, bán cả chiếc xe này cũng không đèn nổi, cậu tự đi vào nhé."

Tống Xuyên không biết từ chối, chỉ gật đầu, trả tiền rồi tự mình xuống xe, đi bộ dọc theo con đường. Biệt thự ven biển cách khu đô thị bên ngoài một khoảng khá xa. Đêm tối, Tống Xuyên phải bật đèn pin, dựa vào định vị mà mò mẫm đi tới. Từng chiếc xe phía sau lao vυ"t qua, như không nhìn thấy cậu, không giảm tốc độ chút nào, mấy lần làm cậu suýt ngã xuống rãnh.

Cậu đi sát lề đường, gió biển ban đêm thổi tới mang theo vị mặn tanh phả vào mặt, có chút se lạnh. Tống Xuyên quấn chặt áo khoác, gió biển lùa vào cổ áo. Cậu không khỏi run lên hai cái, không chú ý rằng có một chiếc xe từ phía sau đã tiến tới và chậm rãi dừng lại trước mặt cậu. Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra một cái đầu, nhìn anh ta trông rất lẳиɠ ɭơ.

Nói là lẳиɠ ɭơ, vì người này giữa đêm vẫn đeo kính râm, cổ áo sơ mi mở đến mức như sắp để lộ cả bụng. Tóc tai rối bời, như thể vừa điên cuồng trên xe địa hình hai tiếng đồng hồ, thậm chí có vài sợi tóc còn kiên cường dựng đứng.

Anh ta kéo kính râm xuống, mỉm cười khıêυ khí©h với Tống Xuyên: "Cậu em, sao lại đi bộ? Lên xe, tôi chở cậu một đoạn."

Người này có khuôn mặt khá đẹp, dù kiểu cách lòe loẹt những vẫn giữ được bảy tám phần khí chất. Điều khiến Tống Xuyên ngạc nhiên là gương mặt này cậu đã nhiều lần thấy trên báo chí, và cái tên này cũng xuất hiện không ít lần trong câu chuyện của Yến Cảnh Đình.

Anh ta chính là Yến Nguyên Khải, anh trai cùng cha khác mẹ với Yến Cảnh Đình, người thừa kế chính thức của nhà họ Yến.

Yến Cảnh Đình và Yến Nguyên Khải bề ngoài luôn tỏ ra hòa thuận, nhưng thực chất vì tài sản nhà họ Yến mà ngấm ngầm đâm nhau không ít lần. Năm đó, Yến Nguyên Khải thậm chí còn điên cuồng đến mức thuê người bắt cóc và mưu sát Yến Cảnh Đình. Nghe nói khi cảnh sát đến nơi, Yến Cảnh Đình mới 16 tuổi toàn thân đẫm máu nằm trong góc, nếu chậm chút nữa có lẽ đã không cứu được.

Những kẻ bắt cóc bị bắt, nhưng không ai có thể động tới kẻ chủ mưu đằng sau, chính là đại thiếu gia nhà họ Yến, Yến Nguyên Khải. Vì vậy, Tống Xuyên có một cảm giác ghét bỏ theo bản năng đối với Yến Nguyên Khải, cậu lùi lại một bước, lạnh lùng nói: "Không cần, tôi tự đi bộ qua được rồi."

"Đi bộ qua?" Yến Nguyên Khải cười khẩy, như thể nghe được một chuyện rất nực cười: "Cậu có biết bảo vệ nhìn gì để xác định thân phận của người đến không?"

Tống Xuyên bối rối lắc đầu.

"Nhìn xe đó" Yến Nguyên Khải giải thích "Xe trị giá dưới 7 con số đều không được vào, huống chi cậu lại còn đi bộ."

Tống Xuyên thầm nghĩ: Đây không phải chỉ là một buổi tiệc rượu bình thường sao? Sao lại còn phân biệt giàu nghèo nữa?

Yến Nguyên Khải mở cửa xe, ra hiệu cho cậu: "Lên xe đi, tôi chỉ muốn làm việc tốt thôi, không ăn thịt cậu đâu."

Thấy Tống Xuyên đứng yên tại chỗ, Yến Nguyên Khải liền trực tiếp vươn tay, kéo cậu lên xe. Với thân hình gầy yếu, Tống Xuyên làm sao có thể chống lại sức lực của kẻ cuồng tập thể hình như Yến Nguyên Khải, bị kéo lên xe ngay lập tức. Chưa kịp ngồi vững, tài xế đã đạp ga, xe lao vυ"t đi, lần này cậu không còn cơ hội xuống nữa.

Yến Nguyên Khải còn mặt dày nói với cậu: “Không cần cảm ơn.”

Tống Xuyên kinh ngạc trước sự trơ tráo của người này, tức giận quay đầu không nhìn anh ta nữa, lặng lẽ dịch mông về phía góc, nhìn ra ngoài cửa sổ. Chiếc xe lao qua cổng đầu tiên của biệt thự, bảo vệ quả nhiên không chặn họ lại, thậm chí không dừng xe mà để họ đi thẳng vào.

“Để tôi xuống ở đây cũng được rồi.” Tống Xuyên thấy qua cổng đầu tiên, trên đường có lác đác vài người đến tham dự tiệc, họ đều đang đi bộ. Tống Xuyên muốn xuống xe, nhưng Yến Nguyên Khải hoàn toàn không có ý định để cậu xuống.

“Đã cho cậu đi nhờ thì nhất định phải đưa đến nơi, cậu vội gì chứ?”

Tống Xuyên bỗng nhiên giật giật mí mắt phải, cảm giác như có gì đó không ổn.

Xe của Yến Nguyên Khải lao qua con đường dành cho người đi bộ, cuốn lên một cơn gió, những người đi bộ trên đường đều phải né sang một bên. Xe tiến thẳng đến dưới tòa biệt thự, nơi tụ tập rất đông người, tất cả đều đi bộ tới đây, chỉ có xe họ dừng ngay trước cửa.

Yến Nguyên Khải xuống xe trước, những người đứng dưới biệt thự dường như đều đang chờ anh ta. Ngay khi anh ta vừa xuống xe, lập tức trở thành tâm điểm của đám đông, mọi ánh mắt đều đổ dồn về hướng này.

Tống Xuyên trốn trong xe không dám lên tiếng, vì cậu đã nhìn thấy một người trong đám đông, một người khiến tim cậu đập loạn.

Yến Cảnh Đình.

Yến Cảnh Đình thực sự quá nổi bật, bộ vest cắt may hoàn hảo, mái tóc gọn gàng không chê vào đâu được, khuôn mặt luôn mang vẻ thờ ơ nhưng ẩn chứa dã tâm khó phát hiện, đặc biệt là khí chất khiến hắn trở thành tâm điểm.

Ánh mắt của Yến Nguyên Khải liếc qua Yến Cảnh Đình, như có ý đồ, rồi cúi đầu nói với Tống Xuyên: "Sao vậy, không xuống xe à?"

Nghe thấy Yến Nguyên Khải nói trong xe còn người, mọi người bắt đầu chú ý, những kẻ gan dạ còn trêu chọc: “Không ngờ Yến thiếu gia lại mang theo tình nhân nhỏ đến.”

“Bà cả không có nhà, Yến thiếu gia thoải mái phóng túng nhỉ.”

“Mau dẫn ra cho chúng tôi xem nào, tình nhân nhỏ thần bí này là ai vậy.”

……

Đám đông ùa tới, háo hức muốn xem mặt tiểu tình nhân của Yến thiếu gia, ngay cả Yến Cảnh Đình cũng nhíu mày đi tới, tay lơ đãng lắc ly rượu vang, những ngón tay dài mảnh khảnh tô điểm cho màu đỏ đậm của chất lỏng càng thêm phần quyến rũ. Nghe thấy mọi người ồn ào, hắn hơi nhướn mày, trong mắt thoáng hiện chút tò mò hiếm thấy.

Xong rồi, Tống Xuyên cảm thấy cuộc đời mình có lẽ sẽ chấm dứt tại đây.

Yến Nguyên Khải không giải thích gì, chỉ nhàn nhã dựa vào cửa xe, nói với cậu: "Cậu cần tôi bế cậu xuống xe không?"

Nghe thấy câu nói đầy mờ ám này, đám đông càng thêm náo nhiệt, Yến Nguyên Khải ngẩng đầu nhìn về phía Yến Cảnh Đình đứng ngoài cùng, hắn ta luôn như vậy, đứng cách xa mọi người một khoảng, tựa như sống ngoài thế giới, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi trong xe.

Yến Nguyên Khải nhếch môi cười lạnh: Nếu Yến Cảnh Đình nhìn thấy người trong xe, mặt hắn sẽ có biểu cảm gì nhỉ?

Tống Xuyên cứng đờ, cúi đầu bước ra khỏi xe, đám đông thấy cậu lập tức ồn ào. Tống Xuyên không dám ngẩng đầu, cậu có thể tưởng tượng ra ánh mắt của Yến Cảnh Đình tràn đầy sát khí và lạnh lẽo đến đáng sợ.

Không biết vô tình hay cố ý, Yến Nguyên Khải đưa tay “ân cần” đặt lên eo cậu, sau đó giải thích với đám đông đang hóng hớt: “Cậu ấy chỉ là bạn mà tôi tiện đường đưa đến, mọi người đừng nói linh tinh.”

Lời giải thích mờ ám này không đủ để thỏa mãn lòng hiếu kì của đám người đang hóng chuyện. Mọi người rõ ràng không tin, chỉ đồng loạt kéo dài tiếng “ồ——” đầy ẩn ý, nhìn hai người họ một cách ám muội.

Tống Xuyên xuyên qua đám đông, lấy hết can đảm đối diện với Yến Cảnh Đình. Quả nhiên, Yến Cảnh Đình mím chặt môi, tay cầm ly rượu nổi gân xanh, ánh mắt phủ một lớp sương mù, khiến bầu không khí xung quanh hắn tụt xuống mức lạnh lẽo nhất. Ánh mắt Yến Cảnh Đình dán chặt vào tay Yến Nguyên Khải đang đặt trên eo Tống Xuyên. Khi ngước lên lần nữa, cơn thịnh nộ trong mắt hắn càng thêm dữ dội.