Còn là thứ đã dùng rồi...
Tống Xuyên như bị điện giật, lập tức ném thứ đó ra xa.
Cậu cảm thấy máu trong người mình như bị đông cứng lại, ngưng tụ trong mạch máu, khiến cơ bắp tứ chi đều cứng đờ, không thể cử động.
Người đàn ông ấy giây trước còn nói: "Tôi không ngủ với cô ta, tôi cũng chưa bao giờ ngủ với cô ta."
Vậy mà ngay tiếp theo, cậu lại từ dưới ghế sofa lôi ra được nhiều thứ như vậy.
Yến Cảnh Đình à Yến Cảnh Đình.
Tống Xuyên cười khổ, quả nhiên, không thể tin lời nào của hắn.
Bản thân đúng là một tên ngốc chính hiệu, ngốc đến hết thuốc chữa. 5 năm lừa dối trước đây còn chưa đủ làm mày tỉnh ngộ sao? Mày vẫn còn mơ tưởng muốn có được tình cảm của Yến Cảnh Đình?
Trước khi ông ngoại qua đời, gương mặt già nua hốc hác của ông hiện lên trước mắt cậu, cùng với câu nói như khắc sâu vào tim: "Rời xa Yến Cảnh Đình đi, hắn không yêu con."
Tống Xuyên à Tống Xuyên, hắn không yêu mày, từ đầu tới cuối đều không yêu mày.
Cậu hít một hơi thật sâu, cố kiềm chế dòng nước mắt sắp rơi, nhặt những thứ đó lên rồi đặt lại dưới đệm ghế sofa, còn chỉnh lại cho ngay ngắn, để không ai phát hiện ra.
Trên lầu vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, Yến Cảnh Đình có tính sạch sẽ, có lẽ hắn tắm chưa xong. Tống Xuyên lê bước chân mệt mỏi, đi về phía phòng dành cho khách, khóa cửa từ bên trong.
Cậu giống như con rối bị rút hết linh hồn, chỉ còn lại chút sức lực nhỏ nhoi để điều khiển cơ thể. Tống Xuyên lảo đảo bước vào phòng tắm, mở vòi nước.
Cậu chỉnh nhiệt độ nước xuống thấp nhất, nhưng vẫn không lạnh bằng đôi tay gần như đông cứng của mình.
Đây là đôi tay vừa chạm vào thứ đó, bẩn! Bẩn thỉu đến cùng cực!
Tống Xuyên rửa tay hết lần này đến lần khác, dùng sức xoa các đầu ngón tay, chà xát lòng bàn tay, lực rất mạnh, như thể muốn chà đi một lớp da. Bọt xà phòng văng đầy bồn rửa, cậu rửa đi rửa lại, cho đến lần cuối cùng khi bóp xà phòng ra thì phát hiện nó đã hết.
Cậu ngẩn ngơ nhìn vào gương rất lâu, mái tóc còn ướt nhẹp rối bù trên đầu, trong gương, đôi mắt cậu đỏ hoe, đáy mắt tĩnh lặng như mặt hồ, nhưng lại ẩn chứa sóng ngầm, đây là sự yên lặng trước cơn bão.
Không khí cực kỳ yên tĩnh, phòng này cách âm rất tốt, gần như không nghe thấy tiếng động bên ngoài, tiếng nước chảy là âm thanh duy nhất tồn tại. Không biết đã qua bao lâu, một tiếng nức nở nhỏ xen lẫn với tiếng nước, khó có thể nghe thấy.
Yến Cảnh Đình tắm xong từ trên lầu xuống, phát hiện trong phòng khách đã không còn ai. Ban đầu hắn không dám tin, cho đến khi hắn đi một vòng quanh phòng khách, phát hiện khe cửa phòng dành cho khách hắt ra một tia sáng, lúc này hắn mới tin rằng Tống Xuyên đã về phòng.
Hắn không khỏi nghi ngờ bản thân, liệu vừa rồi mình nói chưa đủ rõ ràng?
Hay là Tống Xuyên không hiểu?
Yến Cảnh Đình tiến đến gần căn phòng, chỉ là một cánh cửa mỏng manh, nhưng hắn lại cảm thấy như đó là một bức tường lớn chắn ngang trước mặt, người luôn dễ dàng khiến đối phương phải rút lui trên bàn đàm phán như Yến tổng giờ lại gặp phải một khó khăn hiếm hoi trong đời.
Bàn tay hắn đặt trên tay nắm cửa, nhưng mãi vẫn không ấn xuống, do dự rất lâu, rồi buông tay.
Không khỏi bắt đầu tự chất vấn bản thân:
Tại sao hắn phải chủ động tìm Tống Xuyên?
Nếu hắn hạ mình chủ động tìm, chẳng phải sẽ trở nên quá đỗi hèn mọn sao?
Trong lòng vị Yến tổng này, trời đất bao la nhưng mặt mũi là quan trọng nhất, đặc biệt là trước mặt Tống Xuyên.
Hắn hạ tay xuống, không lâu sau, cánh cửa trên lầu đóng lại, phát ra một tiếng động lớn, thể hiện sự bất mãn của chủ nhân, rồi sau đó mọi thứ lại trở về yên tĩnh.
Tống Xuyên không biết đêm qua mình đã ngủ từ lúc nào, sáng hôm sau cậu bị một cuộc điện thoại đánh thức.
Rèm cửa trong phòng cản sáng cực kì tốt, vừa mở mắt cậu chỉ thấy một màu đen kịt, không biết nay là ngày tháng năm nào. Chiếc điện thoại trên bàn rung liên tục, khi sắp rơi khỏi bàn thì được một bàn tay nhấc lên, Tống Xuyên không mở mắt, dựa vào sự quen thuộc mà mở khóa và trả lời cuộc gọi: "Alo?"
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, rồi mới vang lên giọng nói quen thuộc: "A Tống."
Đầu Tống Xuyên như bị búa đập vào, tỉnh táo ngay lập tức, cậu ngồi dậy nhìn vào màn hình điện thoại: Lâm Việt.
Giọng Tống Xuyên trầm xuống tám bậc: "Ừ."
Đầu giây bên kia nhận thấy giọng điệu của cậu không vui, lo lắng đến mức lắp bắp: "A Tống, em gọi đến để xin lỗi anh, xin lỗi, tối qua là do em không tỉnh táo, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..."
Giọng nói của Lâm Việt bên kia mang theo chút nghẹn ngào, khiến Tống Xuyên không khỏi mềm lòng, cậu há miệng, nhưng không biết nên nói gì.
Cả hai đều im lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở của Lâm Việt bên tai: "A Tống, cảm ơn anh đã nhận cuộc gọi của em."
Giọng của Lâm Việt mang theo chút hy vọng, Tống Xuyên là người dễ mềm lòng, không nỡ nói với anh rằng cậu chỉ vô tình nghe máy vì chưa tỉnh ngủ, nên tiếp tục im lặng.
Anh ta cẩn thận nói tiếp: "Vậy... A Tống, em biết mình sai rồi, chúng ta có thể làm bạn lại được không?"
"Không thể" Tống Xuyên thở dài, đây là câu hoàn chỉnh đầu tiên mà cậu nói kể từ khi nhận cuộc gọi, dập tắt ngay hy vọng của Lâm Việt "Trước đây cậu đã giúp tôi nhiều như vậy, cảm ơn cậu, Lâm Việt. Nhưng mọi chuyện đã xảy ra rồi, tôi không thể đối mặt với cậu với tâm thái như một người bạn bình thường được nữa, chúng ta coi như chưa từng quen biết đi."
Lâm Việt im lặng hồi lâu, cả hai đầu dây im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương, một lúc sau, mới vang lên câu trả lời nhẹ nhàng của Lâm Việt: "A Tống, chúc anh hạnh phúc."
"Cậu cũng vậy."
Cuộc gọi bị ngắt, thay vào đó là chuỗi âm thanh dài của tiếng tút tút.
Kết thúc rồi.
Cậu và Lâm Việt, không còn quan hệ gì nữa.
Cậu lại trở lại cuộc sống chỉ có một mình.
Khi Tống Xuyên bước ra khỏi phòng, cậu mới phát hiện trong phòng khách của biệt thự có một người ngồi. Người đó nghe thấy tiếng cửa mở, quay đầu lại, lộ ra gương mặt trẻ trung quen thuộc.
Tống Xuyên mơ hồ nhớ ra, đó là trợ lý của Yến Cảnh Đình, tên là gì nhỉ... Triệu Thần.
Triệu Thần thấy cậu từ phòng dành cho khách bước ra, hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng che giấu. Anh ta cầm một túi đựng quần áo, kính cẩn đưa cho Tống Xuyên: "Đây là bộ quần áo Yến tổng bảo tôi đưa cho anh."
Tống Xuyên nhận lấy, thuận miệng hỏi: "Yến Cảnh Đình đâu rồi?"
Ánh mắt của Triệu Thần lảng tránh, do dự một chút, rồi nở một nụ cười tươi rói, Tống Xuyên không biết thói quen của trợ lý này, anh ta càng nói dối thì càng cười tươi: "Yến tổng có việc, sáng sớm đã đi đến công ty rồi."
Tống Xuyên gật đầu, không hỏi thêm: "Ồ, cảm ơn anh đã đặc biệt tới đây một chuyến."
"Muốn cảm ơn thì cảm ơn sếp ấy, anh ta bảo tôi làm, tôi chỉ là người chạy việc thôi." Triệu Thần nở nụ cười đầy thiện cảm, giọng nói ngọt ngào.
Tống Xuyên cũng bị nụ cười của anh ta làm cho vui lây, khóe môi nhếch lên. Ánh mắt vô tình lướt qua anh ta, rồi rơi vào chiếc ghế sofa ở giữa phòng khách, cậu bỗng nhận ra tấm đệm sofa đã được thay mới.
Cậu nhớ đến những thứ dưới đệm , mặt tái đi, chỉ vào sofa hỏi: “Anh thay đấy à?”
Triệu Thần ngơ ngác quay đầu nhìn một cái, rồi quay lại, cười ngượng: “Tôi là trợ lý chứ không phải bảo mẫu, mấy việc này tôi không phải làm đâu, chắc là người giúp việc đã đến dọn, sao vậy?”
“Không có gì” Tống Xuyên nói “Hỏi vu vơ thôi.”
Đợi khi cậu thay quần áo xong bước ra, đã không thấy bóng dáng Triệu Thần đâu. Lúc này đã gần 12 giờ trưa, bụng đói đã réo không biết bao nhiêu lần. Cậu ra ngoài tìm một chỗ ăn, đang húp mỳ, vừa nuốt xuống một miếng, điện thoại trong tay lại bắt đầu rung lên.
“Alo?”
Tống Xuyên thực rất đói, trong lúc nói chuyện còn không nhịn được mà hút một sợi mỳ.
Người bên kia vừa mở miệng nói được chữ “tôi”, thì bị tiếng húp mỳ hào sảng của Tống Xuyên làm cho nghẹn lại, Tống Xuyên đợi một lúc không thấy đối phương nói gì, tự động coi là quảng cáo bất động sản hoặc bán bảo hiểm: “Không có tiền, không mua nhà, mạng hèn, càng không mua bảo hiểm.”
Nói xong, cậu buông một tay ra, không cho đối phương cơ hội trả lời, nhấn nút cúp máy.
“Thần kinh, bán hàng cũng không xem thử người ta có tiền mua nổi không.”
Tống Xuyên hài lòng ăn xong bát mỳ, không nhịn được mà ợ một cái. Cô gái ngồi bàn bên bị vẻ đẹp trai của cậu thu hút, vốn đã lấy điện thoại ra chuẩn bị xin WeChat, nhưng lại bị cách ăn uống này của cậu làm cho sợ hãi mà rụt lại.
Chiếc điện thoại trên bàn lại bắt đầu reo, vẫn là số lạ vừa rồi, Tống Xuyên không vui vẻ nhấc máy: “Đã nói là không mua nhà, không mua bảo hiểm…”
“Xin hỏi, có phải là Tống Xuyên tiên sinh không ạ?” Giọng nói bên kia rõ ràng rất chuyên nghiệp, ít nhất là tốt hơn người gọi lần trước, bị Tống Xuyên mắng một tràng nhưng giọng điệu vẫn rất lễ phép, không hề dao động.
Lừa đảo thời nay đúng là giỏi thật, ngay cả tên cũng biết.
Tống Xuyên lười biếng trả lời “ừ”.
Giọng điệu bên kia không gấp gáp, từ tốn giới thiệu bản thân, cô gái bàn bên không nhịn được mà lén nhìn Tống Xuyên, dưới sự khuyến khích của bạn bè cuối cùng cũng lôi điện thoại ra, lấy hết can đảm đứng trước mặt cậu. Không ngờ rằng cô gái còn chưa kịp mở miệng, người đàn ông vốn đang ngồi dựa lưng vào ghế lại vì điều gì đó mà ngồi thẳng lên, khóe miệng càng lúc càng cong, nụ cười tràn ngập khuôn mặt.
Sau đó cậu bật dậy khỏi ghế, lao ra khỏi quán ăn nhỏ.
Cô gái chỉ cảm nhận được một làn gió lướt qua bên mình, bóng dáng người đó đã biến mất ở cửa ra vào. Chiếc điện thoại trên tay còn hiển thị mã QR để thêm bạn WeChat, nhưng trái tim cô đã vỡ tan nát.
Công ty giải trí nổi tiếng nhất thành phố này - Times Entertainment, chuyên về lĩnh vực phim ảnh, từng đào tạo ra rất nhiều nghệ sĩ điện ảnh xuất sắc, tạo ra những thành tích lẫy lừng khó vượt qua. Nhưng theo thời gian, lứa nghệ sĩ thực lực từng nổi đình nổi đám lần lượt ra đi, mang theo không ít tài nguyên, khiến Times Entertainment ngày càng suy tàn. Thêm vào đó, những năm gần đây các công ty giải trí liên tiếp xuất hiện, Times Entertainment dần trở thành dĩ vãng.
Những năm gần đây Times Entertainment luôn tìm kiếm cơ hội để lật ngược tình thế, chuẩn bị ký hợp đồng với lượng lớn nghệ sĩ, lần lượt nâng đỡ họ, biết đâu sẽ có người nổi lên.
Và Tống Xuyên chính là một trong số đó.