Chương 36: Tâm đã lạnh

Tống Xuyên tắm xong từ phòng tắm bước ra, liền phát hiện quần áo của mình ở cửa đã biến mất, thay vào đó là một chiếc áo choàng tắm.

Cậu thò đầu ra, nhìn trái nhìn phải xác định quần áo của mình đã không cánh mà bay, mới cầm lấy áo choàng tắm mặc lên người. Áo choàng tắm của Yến Cảnh Đình rất rộng, mặc lên người cậu lỏng lẻo, quan trọng hơn là... ngoài chiếc áo choàng tắm ra, trên người cậu không mặc gì cả, đặc biệt là giữa hai chân, gió cứ thổi vào, lạnh buốt.

Ngay cả khi xuống cầu thang, cậu cũng phải dựa vào tường, giữ lấy vạt áo mà bước từng bước nhỏ, hận không thể điệu bộ như "tiểu thư", mặc dù người đàn ông ngồi dưới phòng khách không có sở thích nhìn cậu.

Tống Xuyên từ trên lầu lết xuống, nhìn bóng lưng gần trong gang tấc trên ghế sofa, bỗng không biết phải mở lời như thế nào.

"Chào, Yến Cảnh Đình!"

Quá khoa trương.

"Cảm ơn anh, Yến Cảnh Đình."

Quá trang trọng.

"Yến Cảnh Đình, chào anh."

Nửa tiếng trước vừa gặp lại nói chào, có lẽ sẽ bị coi là thần kinh mất.

Cái cảm giác ngượng ngùng khi vừa ra khỏi đồn cảnh sát lại ùa về, cậu không biết nên nói gì đây?

"Đi nấu cơm."

"Hả?"

Người đàn ông trên sofa như có mắt sau lưng, không quay đầu lại mà nói thẳng, Tống Xuyên còn đang bận nghĩ xem mở lời thế nào để không quá cứng nhắc, nhưng lại bị câu nói này làm cho á khẩu không kịp phản ứng.

"Không phải cậu nói muốn mời tôi ăn cơm sao?" Yến Cảnh Đình quay đầu lại, mặt có chút bất đắc dĩ "Vậy thì đi nấu cơm đi."

Tống Xuyên bối rối, mời ăn cơm theo ý cậu nói và ý Yến Cảnh Đình hiểu … hình như không giống nhau?

Mặc dù có hơi bất ngờ, nhưng vì người ta là ân nhân của mình nên Tống Xuyên vẫn ngoan ngoãn vào bếp.

Nhà bếp của Yến Cảnh Đình rất lớn, các loại dụng cụ nhà bếp đều có đủ, được sắp xếp gọn gàng trên bàn. Bếp ga thì sạch bóng, sạch đến mức có thể soi gương được luôn, không có dấu vết nào của việc nấu nướng, người tinh mắt đều có thể thấy rõ nơi này chưa từng dính dầu mỡ lần nào.

Thậm chí các dụng cụ gần như mới tinh, có cái còn chưa tháo nhãn mác.

Trên bàn có hai túi nguyên liệu lớn, trên bao bì còn có nhãn giao hàng, thời gian giao hàng là 10 phút trước.

Thì ra là do Yến Cảnh Đình mới mua.

Cửa bếp làm bằng kính trong suốt, Yến Cảnh Đình đặt máy tính trên đùi nhưng ánh mắt sớm đã dời sang phòng bếp, thậm chí màn hình máy tính đã tắt mà hắn không nhận ra. Bóng dáng mảnh khảnh trong bếp do dự một lát rồi bắt đầu bận rộn chuẩn bị nguyên liệu. Bây giờ cậu đang cúi xuống rửa rau, xương đốt sống cổ nhô lên quá mức, dây buộc áo choàng tắm quấn quanh eo một vòng nhưng vẫn lỏng lẻo, đôi chân nhỏ xíu như cánh tay của một người trưởng thành bình thường.

Từ khi nào Cậu ấy đã trở nên gầy như vậy?

Yến Cảnh Đình đột nhiên thắc mắc.

Hay cậu vốn đã gầy như vậy, chỉ là mình không nhận ra?

Đang suy nghĩ, điện thoại trên bàn bỗng đổ chuông, Yến Cảnh Đình nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi, lông mày nhíu chặt.

Yến Cảnh Đình cầm điện thoại đi ra ban công, gió lạnh giữa đêm thổi qua làm giọng nói của hắn có chút mỏng manh, cũng làm dịu đi sự khó chịu trong giọng nói: "Alo?"

"A Đình," giọng dịu dàng của Tề Thiên Thần từ đầu dây bên kia vang lên, vào thẳng vấn đề "Ba nói, ngày mai ông muốn gặp anh."

"Gặp tôi?"

Một dự cảm không lành trỗi dậy trong lòng Yến Cảnh Đình. Cha của Tề Thiên Thần – Tề Duệ, là đại gia bất động sản hàng đầu của thành phố này. Khi đại công tử nhà họ Yến xảy ra sự cố, suýt khiến nhà họ Yến sụp đổ, Yến Cảnh Đình đã dùng mọi thủ đoạn để giữ vững gia tộc, sau đó dựa vào "mối quan hệ yêu đương" với Tề Thiên Thần mà thiết lập quan hệ hợp tác với nhà họ Tề, giúp nhà họ Yến vực dậy thành công.

Tề Duệ đã ngoài 50, chỉ có cô con gái duy nhất là Tề Thiên Thần, xem cô như bảo bối quý giá hơn cả mạng sống của mình, ngay cả "bạn trai" của Tề Thiên Thần – Yến Cảnh Đình, ông cũng đặc biệt coi trọng.

Mặc dù ông thường nhắc đến chuyện mong hai người sớm kết hôn, nhưng cũng chỉ nói miệng, không thực sự ép buộc nhiều về mối quan hệ của cả hai, bình thường cũng ít khi yêu cầu họ đến thăm mình.

Nhưng hôm nay tại sao đột nhiên nói muốn gặp hắn?

Hơn nữa còn là vào nửa đêm?

Tề Thiên Thần không có ý định nói thêm, Yến Cảnh Đình cũng không hỏi nhiều, bởi hắn biết Tề Thiên Thần đang cố tình gây tò mò cho hắn, nếu thực sự hỏi, thì đã rơi vào bẫy của cô.

Yến Cảnh Đình chỉ nhạt nhẽo đáp: "Khi nào?"

Yến Cảnh Đình quả nhiên không hỏi tiếp, giọng nói phía bên kia điện thoại rõ ràng có chút thất vọng: "10 giờ sáng, tại nhà cũ của nhà họ Tề."

"Được."

Yến Cảnh Đình đáp, không nói lời thừa, Tề Thiên Thần cảm thấy hắn sắp cúp máy, cố ý cười, giọng vẫn dịu dàng như tơ, kéo dài âm mềm mại: "A Đình, em để lại cho anh món quà, anh thấy chưa?"

"Gì cơ?"

Yến Cảnh Đình quay người lại, nhìn vào phòng khách qua cửa kính ban công, mọi thứ vẫn như cũ, không thiếu, cũng không thừa.

"Hahaha" Tề Thiên Thần cười gượng gạo, như thể không cười nổi nhưng vẫn cố gắng cười "Anh tìm đi... tìm thấy rồi nói cho em biết nhé, yêu anh."

Câu nói yêu ngọt ngào này còn làm cho người ta rùng mình hơn cả gió lạnh trên ban công lúc nửa đêm. Hắn nhìn cuộc gọi đã ngắt, sự khó chịu và nghi ngờ chưa kịp bùng lên, thì đã thấy Tống Xuyên đã từ bếp bước ra, bàn ăn không biết từ lúc nào đã đầy ắp những đĩa thức ăn lớn nhỏ.

Tâm trạng tồi tệ giảm đi đáng kể.

Cửa ban công phát ra tiếng động, kèm theo đó là cơn gió lạnh thổi vào, sau đó cửa đóng lại, khiến căn phòng lại trở nên ấm áp như cũ.

"Cơm gần xong rồi." Tống Xuyên không ngẩng đầu, nói.

Yến Cảnh Đình thu dọn một chút, ngồi xuống bên bàn. Trên bàn là những món ăn đơn giản, bình thường nhất, thậm chí không bày biện trang trí, nhưng lại khiến hắn cảm thấy như gặp lại người bạn lâu năm, những món ăn trang trí đẹp mắt cũng không bằng.

Tống Xuyên mang món cuối cùng ra, phát hiện Yến Cảnh Đình đã bắt đầu ăn.

Hắn ăn rất lịch sự, không nhanh không chậm, dù chỉ mặc chiếc áo phông bình thường ngồi ở nhà ăn món dân dã, nhưng vẫn mang lại cho người ta cảm giác như đang mặc vest ngồi trong nhà hàng cao cấp, nghe violon, thưởng thức bò bít tết và gan ngỗng.

Đúng nghĩa của câu “tú sắc khả xan”.*

Tú sắc khả xan: đẹp đến mức nhìn thôi đã thấy no.

Tống Xuyên ngồi cách xa hắn, ban đầu còn có thể bình thường ăn uống, nhưng đến khi vô tình liếc mắt một cái, thấy được nam sắc ngồi cách mình vài ghế, cậu bất giác đặt đũa xuống, si mê nhìn hắn.

Trong cơn mê man, Tống Xuyên cảm thấy mình như trở về quá khứ, khi ông ngoại vẫn còn sống, cậu chưa chia tay với Yến Cảnh Đình, cũng chưa gặp Lâm Việt, càng không có chuyện đóng phim.

Và nơi này không phải biệt thự của Yến Cảnh Đình, mà là căn nhà nhỏ của cậu. Dường như đây chỉ là một buổi tối bình thường, Yến Cảnh Đình cao hứng mà nửa đêm gõ cửa, cậu còn mơ màng leo xuống khỏi giường. Nhìn thấy Yến Cảnh Đình, niềm vui và sự phấn khích làm tan biến hết cơn buồn ngủ và mệt mỏi của cậu, cậu hăng hái vào bếp làm ra một bàn đồ ăn, còn bản thân thì ngồi bên cạnh nhìn hắn.

Đêm tối là khoảng thời gian khiến người ta có thể buông bỏ mọi phòng bị, những tình cảm còn sót lại trong lòng không cần tưới tắm, vẫn cứ theo từng sợi mong muốn mà điên cuồng phát triển, rồi bao trùm cả trái tim.

Trong giây phút này, cậu thực sự có chút muốn quay trở lại quá khứ.

Dường như thời gian đã trôi qua rất lâu, Yến Cảnh Đình ăn xong, ngẩng đầu lên nhìn Tống Xuyên, khiến cậu suýt nữa bị phát hiện hành vi lén lút, căng thẳng đến mức đứng bật dậy định dọn dẹp để che đậy sự xấu hổ của mình.

"Để đấy đi, mai có người giúp việc." Yến Cảnh Đình liếc nhìn cậu, thấy Tống Xuyên thả tay xuống, không có việc gì làm, liền ngượng ngùng đứng đó, ngón tay xoay xoay trước ngực, nhìn mà hắn bật cười.

Tống Xuyên như bị nhìn thấu tâm tư, luống cuống chân tay nhưng lại cố gắng nói nghiêm túc: "Cảm ơn anh hôm nay đã giúp tôi."

"Và..." giọng Tống Xuyên ngập ngừng, cậu hít sâu một hơi, cố giữ biểu cảm đoan chính để đối diện với chuyện này "Xin lỗi vì đã làm phiền anh."

Câu cảm ơn chân thành có chút ngớ ngẩn kia chưa kịp làm Yến Cảnh Đình nở nụ cười thì câu sau đã khiến nụ cười của hắn tắt ngấm.

Dù không nói rõ, nhưng cả hai người đều hiểu rõ câu này ám chỉ điều gì.

"Tôi không ngủ với cô ta, tôi cũng chưa từng ngủ với cô ta."

Giọng Yến Cảnh Đình đầy bất mãn, hắn không hiểu tại sao mình lại tức giận như vậy, cũng không hiểu tại sao lại muốn giải thích chuyện này với Tống Xuyên.

Hắn không muốn đối phương hiểu lầm.

Nghe câu này, một dòng ấm áp kỳ lạ len lỏi trong lòng Tống Xuyên, làm cậu cảm thấy ấm áp khắp tứ chi, chỉ có thể thốt lên một chữ: "Ồ."

"Ồ?" Yến Cảnh Đình cười nhạt lặp lại "Vậy nên tôi không cần cậu phải bồi thường bằng việc ngủ, tối nay cậu ngủ ở phòng khách."

Tống Xuyên hiểu lầm, mặt đỏ bừng: "Tôi không có ý đó..."

"Vậy ý là gì?" Yến Cảnh Đình cố tình hỏi lại "Chẳng lẽ cậu thất vọng lắm sao?"

Tống Xuyên bị trêu chọc, tức giận trừng mắt nhìn hắn, giống như một con mèo xù lông, rõ ràng mềm mại nhưng đầy kiêu ngạo.

Yến Cảnh Đình bị cái lườm đó làm trong lòng cũng ngứa ngáy, muốn nói gì đó nhưng lại nuốt xuống, khí thế ban đầu đang trên thế thượng phong lại giảm đi một nửa, chỉ nói: "Tôi đi thay quần áo."

Tôi đi thay quần áo, hàm ý là: Tôi đi thay xong sẽ quay lại, cậu đợi tôi.

Tống Xuyên đứng ngẩn ra một lúc, gật đầu, không khí trở nên ngượng ngùng khó tả. Yến Cảnh Đình đi lên lầu, tiếng đóng cửa truyền đến, làm cho thần kinh căng thẳng của Tống Xuyên cũng thả lỏng.

Cậu đứng tại chỗ một lúc, cảm thấy mình như học sinh bị phạt đứng, liền di chuyển vài bước tới ghế sofa ngồi xuống.

Để làm cho mình trông tự nhiên hơn, cậu cố ý ngồi ở mép ghế, dựa vào lưng ghế, thay đổi nhiều tư thế nhưng vẫn cảm thấy quá cứng nhắc.

Tay cậu vô tình đè lên đệm ghế, đột nhiêm chạm vào thứ gì đó mềm mềm nhô lên. Ngước mắt nhìn lên phòng ngủ của Yến Cảnh Đình trên lầu, cửa phòng đóng kín, không có dấu hiệu gì muốn ra ngoài.

Cậu mới lật đệm lên, rút ra một vật dài mỏng màu đen không rõ là gì.

Mở ra, cậu mới phát hiện đó là một chiếc tất chân của phụ nữ.

Cậu tìm kỹ hơn, lại từ bên dưới lôi ra một bộ nội y phụ nữ gần như trong suốt.

Tay Tống Xuyên lạnh toát, cậu không từ bỏ mà tiếp tục tìm, cuối cùng lôi ra một vật mỏng mỏng trong suốt.