Đêm đã khuya, Yến Cảnh Đình từ công ty trở về. Sau khi Tống Xuyên quay xong cảnh vào buổi sáng và rời đi, hắn cũng không ở lại đoàn phim mà quay về công ty ngay. Những ngày hắn vắng mặt, công việc tích tụ chất thành đống, bận rộn mãi đến giờ mới về đến nhà, tắm rửa sơ qua rồi mặc áo choàng tắm ngồi trong phòng khách tiếp tục xử lý công việc.
Từ lúc hắn ăn trưa đến giờ đã gần 12 tiếng, dạ dày hắn cảm thấy rất khó chịu, cuối cùng cũng miễn cưỡng mở tủ lạnh ra. Bên trong toàn là rượu và các loại đồ uống, chẳng có gì ăn được ngoài hai quả dưa leo.
Yến Cảnh Đình không khỏi rơi vào trầm tư, trước đây vào thời điểm này hắn thường ăn gì? Hắn sẽ đến nhà Tống Xuyên, ép cậu phải dậy nấu ăn cho mình.
Lại là Tống Xuyên!
Yến Cảnh Đình thực sự cảm thấy gần đây mình bị điên rồi.
Hắn pha một ly cà phê, nhìn làn khói bốc lên trước mặt, mùi thơm đậm đà và đắng ngắt quanh quẩn nơi đầu mũi, tạm thời xua tan hình bóng Tống Xuyên ra khỏi tâm trí.
Cầm ly cà phê trong tay, Yến Cảnh Đình trở lại ghế sofa, vừa mở máy tính ra, chưa kịp xem thì chuông cửa đã vang lên.
Hắn như phản xạ có điều kiện, lông mày lập tức nhíu lại, nửa đêm mà dám bấm chuông nhà hắn, không cần nghĩ cũng biết là ai.
Chuông cửa reo một hồi lâu mà không thấy ai ra, người bên ngoài tự mở cửa vào, theo sau tiếng mở cửa là giọng nói vui vẻ của một cô gái vang lên: "A Đình!"
Tề Thiên Thần từ cửa đi vào, tay cầm hộp cơm, không hề coi mình là người ngoài, thành thục tìm đôi dép lê để thay rồi đi vào trong.
Yến Cảnh Đình ngẩng đầu nhìn cô một cái, mấy hôm trước bị cô biết được mật mã, Yến Cảnh Đình đến giờ vẫn chưa kịp đổi, đây là lần đầu tiên cô dám trực tiếp mở cửa vào như vậy.
Tề Thiên Thần hôm ở phim trường còn dở thói đỏng đảnh với Yến Cảnh Đình, nhưng về sau thấy đối phương hoàn toàn không có ý định dỗ mình, cô tiểu thư nhà giàu liền giận dỗi hai ngày rưỡi rồi lại tự động làm lành, khuôn mặt tươi cười, như thể người vừa cãi nhau với Yến Cảnh Đình không phải là cô.
"A Đình, nghe trợ lý nói tối nay anh chưa ăn gì, em đích thân làm cơm hộp cho anh." Giọng điệu này, Tề Thiên Thần đã coi mình như chủ nhân, thân mật tiến lại gần, mở hộp cơm trong tay ra, bày đầy trên bàn.
Đồ ăn đẹp mắt, tỏa ra hương thơm nhè nhẹ, mặc dù Yến Cảnh Đình có chút đói, nhưng cũng chỉ liếc mắt qua.
Dù có đói cỡ nào cũng không bằng sự khó chịu trong lòng hắn.
Yến Cảnh Đình rất ghét bị người khác làm phiền trong thời gian riêng tư. Ngày thường hắn phải đối mặt với đủ loại đối thủ và bạn bè kinh doanh giả tạo, chỉ khi ở một mình hắn mới có thể trở nên thoải mái.
Hắn nhớ rõ, khi Tề Thiên Thần yêu cầu sống chung, mình đã nói rõ điều này.
Nén cơn bực bội trong lòng, hắn đặt ly cà phê sang bên cạnh, nhìn cô với vẻ mặt không vui: "Em không cần phải quay phim sao?"
Tề Thiên Thần vẫn giữ nụ cười trên môi, nói: "Em xin đoàn phim nghỉ để ở bên anh."
Nói xong, cô nhét đôi đũa vào tay Yến Cảnh Đình: "Nếm thử đi, em tự tay làm đó."
Yến Cảnh Đình khẽ cau mày, ánh mắt lướt qua nhãn mác của quán ăn nhanh chưa được xé ở đáy hộp cơm. Cô tiểu thư này có lẽ còn chẳng phân biệt nổi dầu, muối, tương, giấm.
Nấu ăn?
Đúng là nói dối không biết ngượng.
Yến Cảnh Đình lạnh lùng nhắc nhở: "Anh đã nói rồi, anh không thích bị người khác làm phiền trong thời gian riêng tư, em quên rồi?"
Ba từ cuối nói ra mà không có chút cảm xúc nào, ánh mắt lạnh lùng như băng giá đâm vào lòng người, khiến ai nhìn cũng không khỏi rùng mình.
Nụ cười của Tề Thiên Thần đông cứng lại trên mặt: "Em là bạn gái anh mà? Sao anh lại đẩy em ra xa như vậy?"
Cô vốn rất xinh đẹp, lớp trang điểm chưa tẩy càng khiến cô thêm quyến rũ, nhưng trong mắt Yến Cảnh Đình, cô chỉ như một con búp bê biết nói mà thôi.
Hắn đặt đũa xuống bàn, nhìn cô với ánh mắt ngày càng không kiên nhẫn: "Anh nghĩ em nên hiểu."
"Em hiểu, tất nhiên em hiểu" Tề Thiên Thần cuối cùng cũng không chịu nổi, giọng run run, nước mắt lưng tròng "Anh cần một người bạn gái có gia thế tốt để duy trì hợp tác kinh doanh, còn em cần một bạn trai giàu có và địa vị để tăng độ nổi tiếng..."
"Vậy nên chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác." Yến Cảnh Đình không thương tiếc mà bổ sung.
"Nhưng em thích anh mà!" Tề Thiên Thần bộc phát, hét lên rồi khóc nức nở.
Cái gì mà tăng độ nổi tiếng chứ, đều là nói dối cả. Từ lần đầu tiên gặp Yến Cảnh Đình, cô đã thích hắn và say mê không lối thoát. Cái gì mà tăng độ nổi tiếng, chẳng qua chỉ là cái cớ để bao biện.
Cô từ nhỏ đã được nuông chiều, muốn gì được nấy, kiêu ngạo biết bao. Nhưng giờ đây, cô vứt bỏ lòng kiêu hãnh của mình để tỏ bày với hắn, vậy mà vẫn không nhận được chút tình cảm nào.
Chẳng lẽ cô không đẹp sao? Chẳng lẽ cô không quyến rũ sao? Trên thế giới này có biết bao người đàn ông thích cô, tại sao Yến Cảnh Đình lại coi thường cô?
Yến Cảnh Đình cứ thế nhìn cô không cảm xúc.
Tề Thiên Thần hèn mọn kéo cánh tay hắn, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, thấm xuống tấm thảm lông cừu trên sàn: "Chúng ta sau này sẽ kết hôn, em không ép buộc anh chấp nhận ngay bây giờ, em có thể đợi, em có thể từ từ đợi, A Đình..."
Giọng cô trở nên khẩn thiết, vừa nói vừa giơ tay kéo khóa áo mình, chiếc áo khoác dài qua đầu gối rơi xuống, bên trong chỉ là một chiếc váy dây gợi cảm.
Chiếc váy dây đen gợi cảm tôn lên thân hình quyến rũ của cô, nóng bỏng vô cùng.
Tề Thiên Thần tựa vào người Yến Cảnh Đình, kéo lệch một bên dây váy, tay vuốt ve chiếc cổ của hắn, vờn quanh yết hầu.
Mùi nước hoa trên người cô rất nồng, rõ ràng là nước hoa hàng đầu thế giới nhưng Yến Cảnh Đình lại cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
Còn không bằng mùi xà phòng đơn giản và dễ chịu kia.
Thấy Yến Cảnh Đình không né tránh, Tề Thiên Thần càng táo bạo tiến tới, nhưng ngay khi môi cô sắp chạm vào môi Yến Cảnh Đình thì điện thoại trên bàn reo lên.
Yến Cảnh Đình cúi đầu nhìn.
Trên màn hình hiển thị hai chữ: Tống Xuyên.
Yến Cảnh Đình lập tức đứng dậy, người phụ nữ đang bám vào hắn không kịp phản ứng ngã sõng soài trên đất.
Hắn nghe điện thoại, giọng Tống Xuyên ở đầu dây bên kia ngập ngừng, lắp bắp mãi mới nói ra được: "Yến... Yến Cảnh Đình, tôi muốn nhờ anh giúp một việc."
Thực ra, Tống Xuyên gọi cuộc điện thoại này, trong lòng cậu vô cùng lo lắng, cậu không dám đảm bảo Yến Cảnh Đình sẽ giúp mình, cậu chỉ có chút hy vọng mong manh, vì đây là người duy nhất cậu có thể tìm trong danh bạ.
"A Đình..." Đột nhiên một giọng nữ ngọt ngào từ đầu dây bên kia vang lên, tay Tống Xuyên run rẩy.
Bên kia điện thoại đang làm gì, không cần nói cũng biết.
Tống Xuyên cảm thấy như có kim đâm vào tim mình.
"Nếu anh bận, thì thôi vậy."
Yến Cảnh Đình rất ghét kiểu nói dài dòng này, hỏi thẳng: "Chuyện gì? Nói đi."
Tề Thiên Thần không từ bỏ, bám chặt như một con rắn, giọng nói mềm mại như tan chảy vào xương tủy.
Yến Cảnh Đình không đẩy cô ra, lòng ích kỷ trỗi dậy, hắn muốn để Tống Xuyên nghe thấy. Nghe thấy rằng dù không có cậu, hắn vẫn không thiếu người làm ấm giường.
Tống Xuyên biết mình không nên làm phiền hắn vào lúc này, vội vàng giải thích: "Thực ra tôi chỉ cần một người giúp tôi chút thôi, anh không cần đích thân đến, anh có thể cử ai đó đến..."
Yến Cảnh Đình mất kiên nhẫn: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
Tống Xuyên ngập ngừng một lúc, rồi mới dám nói nhỏ: "Tôi đang ở... đồn cảnh sát..."
Cuộc gọi nhanh chóng kết thúc, Tề Thiên Thần như một mảnh rác bám víu, bị lợi dụng xong liền bị vứt bỏ không thương tiếc, không có lấy nổi một ánh nhìn đúng nghĩa.
Tề Thiên Thần nhìn Yến Cảnh Đình bước qua trước mặt mình, lên lầu, khi hắn xuống đã thay bộ quần áo khác, bước chân vội vã, tay cầm chùm chìa khóa xe.
Chuyện... còn chưa bắt đầu, hắn đã muốn rời đi?
Yến Cảnh Đình nhanh chóng bước ra cửa, cuối cùng nhớ ra trong phòng vẫn còn một người, quay đầu lại chỉ để nói một câu: "Đi hay không tùy em."
Sau đó Tề Thiên Thần nhìn thấy cánh cửa bị đóng sầm lại, cô bàng hoàng quỳ trên sàn rất lâu mới chợt nhận ra:
Cô bị đá rồi.
--------------------------------------------------------------
Tống Xuyên ngồi thu mình trên chiếc ghế dài, đầu dựa vào tường, trong đầu không ngừng vang lên giọng nói dịu dàng "A Đình" trong cuộc gọi vừa rồi với Yến Cảnh Đình.
Nếu đoán không nhầm, người đó là Tề Thiên Thần, họ hai người... đang trên giường.
Yến Cảnh Đình sẽ không đến đâu, hắn đang đắm chìm trong cõi hạnh phúc, sao có thể bận tâm đến mình? Giờ đây, Tống Xuyên chỉ có thể mong rằng hắn sẽ nổi lòng từ bi mà cử người đến đón mình, không để cậu phải chờ đợi mãi ở đây.
"Tống Xuyên!"
Viên cảnh sát trẻ vừa ngáp vừa đứng ở cửa gọi cậu: "Có người đến đón cậu rồi."
Tống Xuyên nghe lời đi ra cửa, viên cảnh sát chỉ vào cánh cửa đóng kín nói với cậu: "Người đến đón cậu đang làm thủ tục bên trong, cậu đợi một chút."
"Vâng."
Lời vừa dứt, cánh cửa liền mở ra, một bóng dáng cao ráo xuất hiện, Yến Cảnh Đình mặc một bộ đồ đơn giản áo phông và quần dài, tóc vẫn còn hơi ướt, rối tung trên đầu, hắn khẽ cười và gật đầu với viên cảnh sát, sau đó nhìn Tống Xuyên với ánh mắt không cảm xúc.
Nhưng Tống Xuyên hiểu rất rõ, bên dưới vẻ ngoài bình thản đó là những cơn sóng ngầm dữ dội.