Chương 31: Cảnh quay cuối cùng

Những ngày quay phim tiếp theo diễn ra rất thuận lợi, Yến Cảnh Đình ‘đại phát từ bi’ tạm thời không gây rắc rối, Tống Xuyên cũng tuân theo nguyên tắc ‘không chọc nổi thì tránh xa’, nên cậu cũng trải qua một thời gian yên ổn. Tống Xuyên là nam ba, vốn không có nhiều cảnh quay, chỉ có vai trò ở phần đầu câu chuyện. Phần sau chủ yếu tập chung vào sự gắn bó và tương trợ giữa nam nữ chính trong thời loạn lạc, nên không còn liên quan đến nhân vật phản diện như cậu.

Ngày cuối cùng, cảnh quay cuối cùng của cậu là cảnh Phó Ngôn bị nữ chính tự tay gϊếŧ chết. Buổi sáng quay cảnh của các diễn viên phụ, đến trưa mới tới lượt cảnh của nữ chính. Hôm đó Yến Cảnh Đình đến rất sớm, khi Tống Xuyên hóa trang xong, thay trang phục và đi ra, hắn đã ngồi trong phim trường, cầm một tập tài liệu.

Nếu không nhìn nhầm, thứ hắn đang xem là kịch bản của "Thụy Tuyết ".

Lúc này nữ chính đã tiềm phục bên cạnh Phó Ngôn 2 năm, thông qua mối quan hệ với Phó Ngôn, cô đã thu thập được nhiều tin tức hữu ích dưới danh nghĩa là thϊếp của nhà họ Phó. Giờ đây cô nhận được lệnh từ cấp trên, yêu cầu rút lui ngay lập tức. Ngọc Tuyết trốn khỏi nhà họ Phó, Phó Ngôn nhận được tin liền dẫn người đuổi theo.

Lúc này anh mới nhận ra , tình cảm chân thành của mình đã bị lợi dụng triệt để.

Thật là mỉa mai, trong câu chuyện, Phó Ngôn bị Ngọc Tuyết lợi dụng suốt 2 năm. Còn trong thực tế, Tống Xuyên bị Yến Cảnh Đình lợi dụng suốt 5 năm.

Yến Cảnh Đình cứ lật qua lật lại đoạn kịch bản ngày hôm nay, từ góc độ của Tống Xuyên nhìn qua, cậu chỉ thấy chiếc mũi cao thẳng và chiếc cằm thon gọn dưới mái tóc gọn gàng của hắn. Đầu ngón tay Yến Cảnh Đình lướt qua từng dòng chữ, cuối cùng dừng lại ở một câu.

"Em thực sự... chưa từng thích tôi sao?"

"Chưa từng."

Yến Cảnh Đình nhìn đi nhìn lại câu này nhiều lần, như muốn tìm ra điều gì đó từ những câu chữ ngắn gọn ấy. Một lát sau, hắn giận dữ ném kịch bản xuống chiếc ghế nhỏ trước mặt, trong lòng thầm chửi: Con mẹ nó kịch bản chết tiệt này ai viết vậy?!

Trang điểm của Tề Thiên Thần khá phức tạp, nên khi Tống Xuyên ra khỏi phòng trang điểm, một lúc lâu sau cô mới bước ra. Cô bây giờ là tiểu thϊếp nhà họ Phó chạy trốn trong bộ dạng nhếch nhác, trang điểm phải tinh tế, tạo hình phải lộn xộn, cô mặc một chiếc sườn xám cũ kỹ bẩn thỉu, giày cao gót chỉ đi một chiếc, tóc được búi gọn giờ đã rối tung, theo gió bay tán loạn trước mặt.

Nếu không nhìn kỹ thật sự không nhận ra đó là Tề Thiên Thần.

Cô vừa ra khỏi phòng trang điểm, từ xa đã thấy Yến Cảnh Đình ngồi trong phim trường. Ở đây thời tiết sáng và tối mát mẻ, còn giữa trưa chỉ cần động đậy chút đã nóng như điên. Trong phim trường, khác với đám nhân viên cởi trần hùng hục, Yến Cảnh Đình vẫn luôn điềm tĩnh, như thể ánh mặt trời gay gắt chỉ tránh mỗi mình hắn.

"A Đình!" Yến Cảnh Đình nghe tiếng gọi ngọt ngào ngẩng đầu lên, ánh mắt đầu tiên lại dừng ở Tống Xuyên đang đứng trong góc râm mát.

Cậu vẫn trong bộ quân phục, tay và bụng dưới loang lổ vết máu sẫm màu, mặt cũng hóa trang mấy vết thương, tóc rối bù, đôi mắt to không biết đang nhìn về hướng nào đó, đứng ngẩn ngơ.

"A Đình!" Tề Thiên Thần không biết từ lúc nào đã đi tới gần, ôm lấy cánh tay hắn, lay lay làm nũng "A Đình nhìn này, hôm nay trang điểm của em thật xấu."

Ánh mắt Yến Cảnh Đình hạ xuống một chút, tượng trưng liếc qua mặt cô, còn tâm trí không biết đã bay đến nơi nào, hờ hững đáp: "Ừ"

Tề Thiên Thần vốn chỉ muốn nghe một câu "Em làm sao mà xấu được, bé cưng của anh luôn đẹp nhất", ai ngờ chỉ nhận lại một câu "ừ" nhạt nhẽo.

Trái tim nhạy cảm của đại tiểu thư lập tức tổn thương, giận dỗi buông tay hắn: "Cái gì chứ! Anh có người khác rồi nên mới thấy em xấu phải không!?"

Yến Cảnh Đình bị cô làm phiền đến phát bực, nặng giọng hẳn: "Em có thể đừng ồn ào được không?"

"Anh thấy em ồn ào? Vậy anh đi tìm người yên lặng mà thích đi!" Tề Thiên Thần dậm chân, tức tối rời khỏi phim trường, đúng lúc va phải Tống Xuyên đang đi vào.

“À…” Tống Xuyên nhận thấy không khí căng thẳng, cẩn thận nói: "Đạo diễn nói sắp quay rồi, nên tôi đến gọi cô."

Tề Thiên Thần trừng mắt nhìn Tống Xuyên, gắt gỏng: "Biết rồi!"

Nói xong, đôi giày cao gót của cô gõ cộc cộc xuống sàn, nhanh chóng rời khỏi nơi đó.

Tống Xuyên ngước mắt lên, vô tình chạm mắt với Yến Cảnh Đình, rồi vội vàng như bị bỏng, liếc mắt sang đằng khác và rời khỏi đó.

Yến Cảnh Đình nhìn theo bóng dáng hai người một trước một sau rời đi, bất chợt cảm thấy bực bội.

Trước đây, khi ở bên Tống Xuyên, tại sao hắn chưa bao giờ có cảm giác này?

Có vẻ đây là lần đầu tiên hắn nghĩ về câu hỏi này: Tống Xuyên khi còn là tình nhân của hắn là người như thế nào?

Ngoan ngoãn, e dè, an phận và yên tĩnh, không bao giờ đòi hỏi gì từ hắn, cũng không bao giờ bộc lộ tính khí nhỏ nhen. Như thể mọi cảm xúc đáng lẽ phải có ở một con người đã bị mài nhẵn trên người cậu, chỉ còn lại sự dịu dàng.

Yến Cảnh Đình đột nhiên nhận ra, dường như hắn rất nhớ khoảng thời gian đó.



Dưới ánh mặt trời chói chang, các nhân viên và diễn viên đều phải chịu đựng cái nắng cháy da. Đạo diễn ngồi trong phim trường, chỉ ló nửa cái đầu ra khỏi màn hình, ra hiệu.

"Action!"

Tiếng còi tàu vang lên bên tai, dòng người ùn ùn chen chúc lên tàu, chiến tranh loạn lạc đã đánh tới trước mặt, mọi người đều đang sơ tán. Bên ngoài ga tàu, Ngọc Tuyết cầm khẩu súng không thương tiếc chĩa vào người đàn ông trước mặt: "Bảo thuộc hạ của anh rút lui, nếu anh thả tôi đi, tôi sẽ tha cho anh một mạng."

Phó Ngôn đã bị bắn một phát vào bụng dưới, máu đang chảy ròng ròng, hắn gắng gượng đứng dậy. Bộ quân phục dính đầy bụi, mái tóc luôn quy củ nề nếp cũng trở nên lăng loạn bất kham*, Phó thiếu gia từng oai phong lẫm liệt, giờ đây lại nhếch nhác vô cùng, nhìn người phụ nữ bắn anh trước mặt.

Lăng loạn bất kham*: lộn xộn không thể chịu nổi.

Những binh sĩ phía sau muốn tiến lên cứu anh, nhưng đều bị cản lại. Phó Ngôn nhìn vào mắt Ngọc Tuyết, môi mấp máy, cuối cùng mở lời: "Em thực sự chưa từng... thích tôi sao?"

Lúc này gương mặt Ngọc Tuyết lạnh lùng, không có chút tình cảm, 2 năm qua Phó Ngôn đã quen với ánh mắt của cô, không ngờ rằng sự dịu dàng chân thật như vậy cũng có thể là diễn.

Giọng Ngọc Tuyết lạnh như băng, không để lại cho anh tí hy vọng nào: "Chưa từng."

Hóa ra tất cả đều là lợi dụng, câu "chưa từng" này như một nhát dao đâm vào tim Tống Xuyên, cậu cười khổ một tiếng, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt đó - Yến Cảnh Đình.

Lúc đó hắn cũng tuyệt tình như vậy.

Một tiếng súng vang lên, Phó Ngôn từ từ ngã xuống, hắn ngây người nhìn bóng lưng Ngọc Tuyết chạy trốn, đột nhiên nói: "Hóa ra... tất cả đều là lợi dụng, em chưa từng yêu tôi."

Không biết câu này là của Phó Ngôn nói với Ngọc Tuyết, hay của Tống Xuyên nói với Yến Cảnh Đình.